- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Mưa đêm tịch mịch, ngọn đèn leo lét trong khám thờ cũ kỹ.
Tượng thần loang lổ đã rỉ sét, trong làn khói xanh, nửa mặt từ bi, nửa mặt kim cang.
Trong bể nước lớn giữa điện, thỉnh thoảng vang lên tiếng nước văng tung tóe khi rùa ba ba hoảng loạn, xen lẫn những tiếng th* d*c bị kìm nén, chìm vào sự tĩnh lặng vô thanh.
Người con gái thân hình mảnh khảnh, đứng dưới chân tượng thần, bóp cổ kẻ trong tay, từ tốn hỏi từng câu.
nàng hỏi: "Lục Khiêm bị vu oan vào tù, Đề hình quan Phạm đại nhân của Hình ngục ty có biết nội tình không?"
nàng hỏi: "Kha lão phu nhân nói Lục Nhu chủ động quyến rũ công tử phủ Thái sư, công tử phủ Thái sư có làm nhục, làm ô danh Lục Nhu không?"
nàng hỏi: "Trên đường vào kinh, Lục lão gia gặp nạn nước, ai là người sắp đặt tai họa đó?"
nàng hỏi: "Một trận hỏa hoạn ở huyện Thường Vũ, Lục phu nhân thiệt mạng trong đó, nhà họ Kha các ngươi có góp sức không?"
Mỗi câu hỏi, nàng lại ấn đầu Kha Thừa Hưng xuống nước một lần, cho hắn nếm trải cảm giác ngạt thở, tức nghẹn khi bị dìm nước.
nàng hỏi đi hỏi lại cẩn thận, hết lần này đến lần khác hành hạ hắn đến c.h.ế.t đi sống lại, cuối cùng, còn bình tĩnh quát: "Sao ngươi không trả lời?"
Hắn trúng độc, miệng lưỡi cứng đờ, làm sao có thể trả lời?
Làm sao có thể trả lời được!
Kha Thừa Hưng toàn thân ướt sũng, dù gần đến mùa hè nhưng lại cảm giác được cái lạnh thấu xương như giữa mùa đông. Hắn cảm thấy mình trở thành miếng thịt trên thớt của người khác, chỉ có thể mặc người ta xẻ ra. Tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm lấy hắn, khiến hắn cảm thấy còn đau khổ hơn cả việc bị hồn ma người vợ quá cố ám ảnh.
Vương Anh Anh lôi hắn đi như kéo một đống bùn nhão hay con ch.ó chết, nhìn về phía tượng thần trước khám thờ, khẽ cất tiếng: "Kha đại gia, ngài một lòng hối lộ thần phật, chẳng lẽ chưa từng cầu xin nghiệp báo sao?"
nàng cúi đầu mỉm cười, giọng như mang ý chế giễu: "Cũng phải, nếu trên đời thật sự có nghiệp báo, sao đến giờ ngài vẫn còn được gấm vóc ngọc thực, cao gối vô tư. Có thể thấy Bồ Tát cúi đầu, chẳng thấy chúng sinh."
"Đã Bồ Tát vô dụng, ta đành phải tự tay làm vậy."
Kha Thừa Hưng sợ đến cực điểm, không kìm được giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta, rồi nhìn tượng Phật trước khám thờ.
Sao nàng ta dám?
Sao dám ngay trước mặt Bồ Tát, trong nơi trang nghiêm thiêng liêng này mà g.i.ế.c người diệt khẩu? Chẳng lẽ nàng ta không sợ báo ứng sao?
Vương Anh Anh nhận ra ánh mắt của hắn, dường như chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao không sợ thần phật sao?"
Kha Thừa Hưng run rẩy toàn thân, nhìn nàng như nhìn ác ma đáng sợ nhất trần gian.
Nàng bỗng nhiên bật cười: "Ta không sợ."
"Hôm nay ta lên núi, không phải để cầu phúc."
Nàng khẽ nghiêng người lại gần, giọng dịu dàng, từng chữ từng chữ thốt ra bên tai hắn.
"Ta đến để báo thù."
Huỵch một tiếng.
Đầu hắn lại bị ấn xuống nước, rùa ba ba trong bể hoảng sợ vì động tĩnh này, vùng vẫy bơi tán loạn. Không biết là ảo giác hay sao, hắn như thấy bóng dáng người vợ quá cố trong vực sâu tăm tối nhất đó.
Người vợ quá cố thần thái dịu dàng rạng rỡ, xinh đẹp thuần khiết tựa hoa bách hợp, thế nhưng khuôn mặt lại có ba phần giống với con quỷ ác độc vừa rồi. Nàng cười bảo hắn: "Muội muội ta, tính tình quả thật khác ta."
Kha Thừa Hưng mơ màng mê muội, nàng ta đang nói gì vậy? Sao nàng lại có muội muội, có phải là Vương Anh Anh không?
Nhưng Vương Anh Anh là họ hàng xa của nhà họ Lục, sao khuôn mặt lại có thể giống Lục Nhu?
Còn về tính tình—
Lục Nhu nhìn hắn, hơi ngượng ngùng cười nói: "Khi muội ấy thất lạc vẫn còn là một cô bé, mới chỉ tám chín tuổi, chưa lớn hẳn, bề ngoài có vẻ kiêu căng tùy hứng, thực ra rất nhút nhát, gặp rắn hay ong đều sợ đến khóc. Những năm qua không biết sống thế nào."
Thất lạc...
Như một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, chợt nhiên, hắn sực nhớ ra.
Không đúng! Lục Nhu, từng có một người muội muội.
Không phải họ hàng xa của nhà họ Lục, không phải Vương Anh Anh, mà là muội muội ruột cùng cha cùng mẹ với Lục Nhu và Lục Khiêm, là con gái út nhà họ Lục, là nàng con gái nhỏ của nhà họ Lục đã bị bắt cóc bảy năm trước và không rõ tung tích!
Kha Thừa Hưng hoàn toàn nhớ ra.
Lúc đó Lục Nhu vừa mới về nhà họ Kha không lâu, sau khi ân ái quấn quýt với hắn, đã kể lại một chuyện cũ.
Nói rằng nhà họ Lục vốn có một nàng con gái út, muội muội của Lục Nhu, bảy năm trước huyện Thường Vũ có dịch bệnh, cả nhà họ Lục bốn người đều ngã bệnh, chỉ có Tam cô nương nhà họ Lục một mình chống đỡ, thấy lúc đó người nhà họ Lục sắp không qua khỏi, không biết Tam cô nương từ đâu tìm được mấy gói thuốc, sắc xong uống vào, người nhà họ Lục dần dần khỏe lại.
Đang thấy tình cảnh trong nhà dần tốt lên, ai ngờ một ngày Tam cô nương ra ngoài không về. Sau đó có người ở đầu phố nói, thấy nàng theo một người lạ mặt đeo khăn che mặt lên xe ngựa. Nhà họ Lục vội phái người đi tìm, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Chính vì chuyện này, Lục phu nhân mắc phải tâm bệnh, luôn luôn u sầu, những năm qua người nhà họ Lục cũng không từ bỏ việc tìm kiếm nàng con gái thất lạc, vẫn không thu được kết quả gì.
Nàng e dè nhìn hắn: "Phu quân, ta nghe nói đồ gốm nhà họ Kha được gửi đi các nơi, có thể vẽ chân dung và tên của muội muội ta lên các thùng gỗ đựng đồ gốm không? Nếu có người quen hoặc muội muội ta nhìn thấy, may ra còn có thể tìm được về, đời này còn có ngày đoàn tụ."
Hắn đáp đại cho qua chuyện "Chuyện nhỏ", thực ra chẳng để tâm chút nào.
Một là, nhà họ Kha cố ý khoe khoang quy mô làm ăn trước mặt nhà họ Lục, thực tế chỉ có danh hão, đừng nói là gửi đi các nơi, ở kinh thành làm ăn cũng chỉ miễn cưỡng duy trì.
Hai là, Kha Thừa Hưng cũng không tin nàng con gái út nhà họ Lục còn có thể tìm được. Bao nhiêu năm rồi, cô bé đó nhiều khả năng đã chết, hoặc bị bán vào lầu xanh, tìm về thì danh tiếng cũng không hay ho gì.
Cần gì phải tốn tiền oan uổng như thế? Kha Thừa Hưng nghĩ, mời họa sĩ đến vẽ chân dung cũng phiền phức.
Nên hắn miệng thì nhận lời, nhưng chẳng làm gì cả.
Sau đó lại xảy ra chuyện ở Phong Nhạc Lâu, Lục thị mang thai rồi chết, hắn lại cưới Tần thị, những câu chuyện vợ chồng ngày xưa sớm đã bị hắn ném ra sau đầu, cho đến lúc này, khi hắn bị người ta dìm trong bể nước cầu sinh bất đắc cầu tử thì, đột nhiên nhớ ra.
Vương Anh Anh chỉ là họ hàng xa của nhà họ Lục, sao lại vì nhà họ Lục mà làm đến mức này, trừ phi là người ruột thịt của nhà họ Lục.
nàng con gái út nhà họ Lục còn sống sao?
Người phụ nữ này, chính là muội muội thất lạc của Lục Nhu sao?
Kha Thừa Hưng đầy bụng nghi vấn, nhưng không thể nói ra được, chỉ thấy thân thể hắn càng lúc càng chìm, bể nước thả sinh dường như trở nên mênh m.ô.n.g vô bờ, sâu không thấy đáy, nước trong bể cũng đen kịt, như vực sâu địa ngục.
Tuy nhiên trong màn đen kịt đó, lại có ánh sáng rực rỡ truyền đến. Hắn thấy một điểm lửa, ánh lửa càng lúc càng to, càng lúc càng sáng, kèm theo tiếng chiêng trống vang trời, hoa đuốc đỏ thắm, hóa ra có người đang tổ chức hôn lễ.
Trên màn thêu treo đôi nút thắt đồng tâm đỏ thắm, nến đỏ cháy cao, một đôi tân nhân ngồi trước giường, tay cầm chén rượu, đang uống rượu giao bôi.
Kha Thừa Hưng thấy bản thân mặc giá y, cả khuôn mặt đều đầy khí phách phong lưu, còn người phụ nữ đối diện hắn, má đào như hoa, đầu đầy châu ngọc vàng bạc, trâm cài khẽ đung đưa, ánh mắt nhìn hắn chứa chan tình ý.
Nàng e thẹn nói: "Phu quân, uống cạn chén rượu hợp cẩn này, chúng ta phu thê nhất thể, sinh tử không rời."
Hắn cười ha hả, bắt chước giọng điệu thư sinh trong tuồng kịch mà thề thốt: "Ta trong bùn có nàng, nàng trong bùn có ta. Ta với nàng, đời này kiếp này, sống chung chăn gối, c.h.ế.t chung huyệt mộ."
Bỗng nhiên, tiếng pháo hoa và tiếng trống chiêng đều im bặt, có tiếng người vọng lại từ xa: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy bên hồ vào một buổi trưa hè, sen đỏ nở rực như m.á.u khắp mặt hồ, Lục Nhu bị gia đinh ấn xuống nước, nàng ra sức vùng vẫy, tóc xõa rối bời, hai tay vội vã bám víu lên trên, nắm chặt thành hồ không chịu buông. Trong lòng hắn vừa gấp vừa giận, một mặt chê bọn người hầu ra tay quá chậm, một mặt lại sợ động tĩnh bị người ngoài nghe thấy, bèn bước tới định bịt miệng nàng.
Lục Nhu thấy hắn thì không còn vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ để hai hàng lệ chảy dài, đờ đẫn nhìn hắn.
Hắn quay mặt đi không nỡ nhìn thêm, dùng sức bẻ gãy tay nàng, ấn nàng xuống hồ sen đầy ắp, cho đến khi làn nước lạnh buốt nuốt chửng tất cả.
Có giọng nữ nhân dịu dàng, vang vọng bên tai hắn từng hồi: "Phu quân, xin uống chén rượu giao bôi này, chúng ta vợ chồng một thể, sống c.h.ế.t không rời xa nhé."
Một tiếng sấm giật phá tan đêm tĩnh mịch trên núi, tia chớp chiếu sáng khói xanh nơi điện cũ, cũng soi rõ đôi mắt lạnh lùng của người trước tượng Phật.
Nàng lặng lẽ nhìn người không còn vùng vẫy trong chum nước, khẽ hỏi: "Ngươi có phải đang rất sợ không?"
Không ai đáp lời, chỉ có từng sợi tóc đen như những dải rong cuộn xoắn, trôi nổi trên mặt nước đen ngòm đục ngầu của ao phóng sinh.
"Sợ là phải rồi."
Lục Đồng bình thản lên tiếng: "Tỷ tỷ ta khi ấy, cũng sợ như thế."