- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tuy Đỗ Trường Khanh không muốn Lục Đồng dính vào vũng nước đục của phủ Văn Quận vương, nhưng gọi là thạo nghề lá gan lớn, Lục Đồng đã nhận lấy cái rắc rối này, người cần đắc tội cũng đã đắc tội, hiện giờ chỉ có thể bám chặt lấy Bùi Vân Thục... không, phải nói là bám đùi Bùi Vân Ánh, mượn thế lực họ Bùi khiến phủ Văn Quận vương không dám gây phiền phức.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đỗ Trường Khanh nhìn đối phương đã khoan dung hơn vài phần, thậm chí còn liếc vào trong tiệm: "A Thành pha trà sao mà chậm thế này? Thật không ra thể thống gì, ta đi giục nó!"
Nói xong, hắn vén rèm vào tiểu viện, còn lôi cả Ngân Tranh đi, chu đáo để y quán lại cho hai người Lục Đồng và Bùi Vân Ánh.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng, mỉm cười, giọng điệu tự nhiên vô cùng: "Lục đại phu."
Lục Đồng không nói gì.
Đêm qua gặp Bùi Vân Ánh ở Ngộ Tiên Lâu, nàng đã đoán, với tâm cơ của Bùi Vân Ánh, chắc chắn sớm đã nhận ra điều gì đó không đúng. Nhưng lúc đó hắn không hỏi gì cả, hai người đều ngầm, họ đều có bí mật.
Lục Đồng không ngờ hắn sẽ đến Nhân Tâm Y quán ngay sáng hôm nay, đường đường chính chính như vậy, không biết hắn lại đang tính toán điều gì.
Im lặng một lát, Lục Đồng đi đến bàn dài trong tiệm, lấy giấy và bút, cúi đầu viết đơn thuốc, vừa nói: "Lần này đơn thuốc không đổi, uống xong mấy thang này, sẽ đổi đơn thuốc mới."
Bùi Vân Ánh thấy nàng động tác, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi đến bên bàn dài.
Chữ đen trên giấy trắng bay bướm như rồng bay phượng múa, nếu không nhìn kỹ, thực sự khó có thể nhận ra chữ viết gì, hoàn toàn khác với vẻ ngoài xinh đẹp đoan trang của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn chữ thuốc trên đơn: "Sao chữ viết lại nguệch ngoạc thế này?"
Lục Đồng: "Đại phu đều như vậy."
Bùi Vân Ánh nhún vai: "Đêm qua mưa to, Lục đại phu đi vội vã, không bị cảm chứ?"
Đầu bút của Lục Đồng khựng lại, một giọt mực từ đầu bút chảy ra, thấm trên giấy thành một mảng tối lớn. Nàng dừng bút, ngẩng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt mang ý cảnh cáo.
"Bùi Đại nhân rốt cuộc muốn nói gì?"
Nàng không muốn bàn chuyện này với Bùi Vân Ánh trong y quán, Đỗ Trường Khanh tuy có lúc nhìn không đứng đắn, nhưng trong mấy chuyện này, đôi khi lại cực kỳ tinh tường.
Bùi Vân Ánh không để tâm, như cố ý khiêu khích nàng mà mở miệng: "Không biết Lục đại phu có biết không, Phạm Chính Liêm đã chết."
Giọng điệu hắn tùy ý, như thể không thấy sắc mặt Lục Đồng trở nên lạnh lẽo, tiếp tục nói: "Trước khi Phạm Chính Liêm chết, từng có tin đồn lan ra, việc hắn cấu kết với Lễ bộ thao túng khoa cử là ý của phủ Thái sư, sau đó không lâu, Phạm Chính Liêm đã treo cổ tutu trong ngục. Có người nghi ngờ, là phủ Thái sư diệt khẩu."
Lục Đồng không giận mà cười: "Đại nhân chẳng lẽ cho rằng, ta có bản lĩnh khiến tù nhân trong ngục treo cổ tutu?"
Bùi Vân Ánh gật đầu: "Lục đại phu đương nhiên không có bản lĩnh đó, nhưng, đêm qua là sinh nhật của Thích Ngọc Đài - con trai ruột của Thích Thái sư, Lục đại phu giả làm vũ cơ lên tầng ba Ngộ Tiên Lâu, đúng lúc là nơi Thích Ngọc Đài đang ở."
"Ta đang nghĩ…"
Hắn tiến gần Lục Đồng, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng, mỉm cười mở miệng: "Lục đại phu không phải từ đầu đã muốn đối phó với phủ Thái sư chứ?"
Lục Đồng tim đập mạnh.
Bùi Vân Ánh đứng rất gần nàng.
Khác với màn kịch diễn ra đêm qua trong căn phòng rèm đỏ ngọc ngà, chàng thanh niên trong bộ quan phục như đã gạt bỏ đi chút chân thực cuối cùng nơi lầu son. Hắn khẽ nghiêng người tựa vào quầy, đôi mắt tuy vẫn mang nụ cười nhưng ánh nhìn sắc lẹm như lưỡi dao, từng chút một phơi bày những bí mật trong lòng người đối diện.
Nàng biết người này mưu mô, nhưng quá thông minh, cũng không hề giấu giếm sự thông minh ấy, đối với người khác, dễ trở thành một mối đe dọa.
Đe dọa... thì phải nhổ tận gốc không chút nương tình.
Đúng lúc đó, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau: "Các người đang làm gì vậy?!"
Đỗ Trường Khanh vừa bưng trà ra, vừa ngẩng lên đã thấy hai người đang đối mặt nhau trước bàn dài, không khỏi quát lớn.
Lục Đồng giật mình, lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Bùi Vân Ánh.
Đỗ Trường Khanh như một lão nông vừa chứng kiến cảnh củ cải trắng nhà mình bị lợn ủi, ba bước thành hai nhảy xổ tới, đặt mạnh chén trà xuống bàn, làm nước b.ắ.n tung tóe lên tờ đơn thuốc.
Hắn chắn trước mặt Lục Đồng, nhìn Bùi Vân Ánh với ánh mắt đầy cảnh giác: "Bùi Đại nhân, Lục đại phu nhà ta đã có hôn ước, bình thường cử chỉ cần phải có chừng mực."
Lục Đồng: "..."
Hôn ước? Bùi Vân Ánh đứng thẳng người, như thể hứng thú hỏi thêm, "Chẳng hay chưởng quầy đã gặp vị hôn phu của Lục đại phu chưa?"
Đỗ Trường Khanh cười hì hì, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, đáp: "Đương nhiên rồi, vị hôn phu của Lục đại phu tuổi trẻ tài cao, gia thế cao quý, Lục đại phu lại có ơn cứu mạng với người ta, họ là đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh, Lục đại phu của chúng ta lên kinh đô chính là để thực hiện hôn ước."
Bùi Vân Ánh cười nói: "Sao không thấy người ấy đâu?"
"Môn đệ quý tộc, quy củ nhiều,…", Đỗ Trường Khanh nói dối không chớp mắt, "lại đang công việc trong cung, bận lắm. Làm gì có thời gian như cao dán chó cứ lượn lờ khắp nơi."
Hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "Cao dán chó".
Vừa dứt lời, bên ngoài có người nói: "Ai là cao dán chó vậy?"
Tống tẩu dìu Tôn quả phụ bước vào, Ngân Tranh cười đón: "Tôn cô nương, Tống tẩu, sao hai người lại đến đây?"
Tôn quả phụ vén tóc mai rối sau tai, dịu dàng nói: "Không biết sao, dạo này ban đêm ngủ không ngon giấc, đến nhờ Lục đại phu xem một chút."
Lục Đồng bước lên phía trước, mời Tôn quả phụ ngồi xuống bắt mạch. Tống tẩu liếc nhìn Bùi Vân Ánh, hỏi Đỗ Trường Khanh: "Đỗ chưởng quầy, vị công tử tuấn tú này là ai vậy? Hình như không phải người phố Tây nhỉ."
Đỗ Trường Khanh đảo mắt, A Thành nhiệt tình đáp: "Đây là thế tử Chiêu Ninh công, chỉ huy Điện Tiền Ti Bùi Đại nhân!"
Mặt Tôn quả phụ đỏ bừng lên, lén nhìn trộm Bùi Vân Ánh, có vẻ rất hài lòng, khẽ hỏi: "Không biết vị Bùi Đại nhân này đã có người phối ngẫu chưa?"
Đỗ Trường Khanh: "..."
Ngân Tranh quay người đi, lén lút cười.
Trong y quán thêm vài người, lập tức trở nên chật chội. Bùi Vân Ánh không để tâm, cầm thuốc vừa bốc xong, nói với Lục Đồng: "Còn công việc phải làm, hẹn ngày khác gặp lại. Lục đại phu, ta đi đây."
Nói xong, hắn xoay người ra khỏi cửa y quán.
Tôn quả phụ và Tống tẩu cũng quay người theo, vừa nói "Đúng là mỹ nam tử", vừa ngóng cổ nhìn theo bóng lưng hắn, có vẻ lưu luyến không rời.
Đỗ Trường Khanh vung khăn đập xuống quầy, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nam à? Có ta đây là một mỹ nam không đủ cho các người ngắm sao? Phiền quá!"
Tôn quả phụ không để tâm đến hành động vô lễ của hắn, chỉ ngẩng đầu ghé gần Lục Đồng: "Lục đại phu, nàng và vị Bùi Đại nhân này có phải rất thân không? Sau này người ấy còn đến phố Tây nữa không?"
Tống tẩu cũng nói: "Lần sau nếu hắn đến, nàng nói một tiếng với ta, ta cho con gái nhà ta ra xem, công tử tuấn tú thế này, nếu được làm con rể nhà ta thì tốt quá."
Đỗ Trường Khanh nhịn không nổi, cuối cùng đuổi được hai người họ đi, mới quay đầu nhìn Lục Đồng đang lau dọn bã thuốc trên bàn, "Vừa rồi các người nói gì vậy?"
"Bốc thuốc."
"Bốc thuốc cần đứng gần thế sao?", Đỗ Trường Khanh không tin, "Đông gia ta nhắc nhở nàng, họ Bùi không phải người tốt đâu, đừng thấy hắn bề ngoài đường hoàng, biết đâu trong lòng đen tối hơn ai hết."
Ngân Tranh không chịu nổi: "Đỗ chưởng quầy ghen tị phải không?"
"Ta ghen tị?", Đỗ Trường Khanh cười lạnh, rồi hạ giọng: "Trong thành này ai chẳng biết, năm đó loạn quân Thịnh Kinh nổi dậy, thủ lĩnh bắt giữ phu nhân Chiêu Ninh công - tức là mẹ của họ Bùi - trước trận, định mượn cớ đó để thoát thân, ai ngờ..."
Ngân Tranh tò mò: "Chiêu Ninh công thả người?"
Lục Đồng cũng nhìn về phía Đỗ Trường Khanh.
"Không! Chiêu Ninh công Bùi Lệ thậm chí không nhăn mày một cái, vẫn tiếp tục đánh dẹp, kết quả phu nhân Chiêu Ninh công bị loạn quân c.h.é.m g.i.ế.c trước mặt mọi người, c.h.ế.t thật thảm!"
Lục Đồng khẽ nhíu mày, nàng tìm hiểu về Bùi Vân Ánh không nhiều, chưa từng nghe nói về chuyện phu nhân Chiêu Ninh công.
Đỗ Trường Khanh vẫn tiếp tục: "Các người nghĩ xem, vợ chồng một đêm còn trăm ngày ân nghĩa, Chiêu Ninh công đối với người bên gối còn có thể vô tình như thế, đổi là chúng ta ít nhất cũng phải do dự, còn ông ta thì sao, chẳng quan tâm gì cả. Người làm cha vô tình thế, làm con có thể tốt đến đâu?"
Ngân Tranh suy nghĩ: "Nhưng không phải ngài nói là loạn quân nổi dậy sao? Nếu Chiêu Ninh công nghe theo yêu sách, cũng không có trách nhiệm với dân trong thành phải không?"
"Nếu chỉ thế thì đúng là chưa nói lên được gì,…", Đỗ Trường Khanh hừ một tiếng: "Nhưng phu nhân Chiêu Ninh công mất mới hai năm, Bùi Lệ đã cưới vợ mới. Chẳng bao lâu sau lại sinh con trai."
"Cái c.h.ế.t của phu nhân Chiêu Ninh công dù sao cũng có liên quan đến Bùi Lệ, người ta vì ông ta mà chết, ông ta quay đầu đã cưới người khác, sinh con đẻ cái, dân gian còn phải thủ tiết ba năm. Nên ta mới nói, người nhà họ Bùi chẳng ra gì."
Đỗ Trường Khanh quay sang Lục Đồng, ý vị thâm trường nói: "Đàn ông nhìn đàn ông là chính xác nhất, nghe ta nói này, Lục đại phu, đừng nghe lời đường mật của Bùi Vân Ánh, đàn ông đều không đáng tin cậy."
A Thành không nhịn được cười: "Chưởng quầy, ngài cũng là đàn ông mà."
"Đúng vậy,", Đỗ Trường Khanh dang hai tay, "Ta cũng không đáng tin, nên Lục đại phu đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tốt nhất là chuyên tâm hành y bốc thuốc mới là chính đạo. Đợi vài năm nữa, chuyện phủ Văn Quận vương không ai nhớ đến, nàng cũng đừng qua lại với họ Bùi nữa."
Lục Đồng ậm ừ đáp lời, khẽ cúi đầu, che giấu vẻ trầm tư trong mắt.
Nàng không ngờ Bùi Vân Ánh còn có một quá khứ như vậy, trước đây thấy người này bề ngoài thân thiện nhưng tâm cơ sâu sắc, còn khó hiểu tại sao tính cách hắn lại phức tạp nhưu vậy, giờ nghe Đỗ Trường Khanh giải thích thế này, trong lòng cũng hiểu được đôi phần.
Chẳng trách trong phủ Văn Quận vương, hắn xem trọng Bùi Vân Thục đến thế, không tiếc đắc tội với phủ Văn Quận vương để cho Bùi Vân Thục được ly hôn. Theo lý mà nói, môn đình liên hôn đổ vỡ, đối với nhà họ Bùi cũng là chuyện lớn, nhưng từ đầu đến cuối, Lục Đồng hầu như không nghe thấy tên Chiêu Ninh công Bùi Lệ trong chuyện này.
Cũng có nghĩa là, chuyện Bùi Vân Thục ly hôn, mười phần thì tám chín là chưa được sự đồng ý của Bùi Lệ, mà là do Bùi Vân Ánh một tay điều khiển.
Như vậy xem ra, mối quan hệ giữa Bùi Vân Ánh và nhà họ Bùi, e rằng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đây có lẽ có thể trở thành một "nhược điểm" nữa của hắn.
Đỗ Trường Khanh vẫn còn lải nhải không ngừng: “Phụ nữ sống trên đời chẳng lẽ chỉ để lấy chồng thôi sao? Tầm nhìn phải rộng hơn chứ, tại sao không gây dựng một chút sự nghiệp? Ví dụ như mở rộng Nhân Tâm y quán của chúng ta đến khu Thanh Hà ở phía nam thành phố, kiếm bạc của đám nhà giàu. Có tiền rồi, đàn ông kiểu gì chẳng tìm được? Mấy tên họ Bùi, mấy gã vị hôn phu, bảo bọn chúng cút hết đi!”
“Đúng vậy.”
Đỗ Trường Khanh quay sang nhìn nàng: “Cô nói gì?”
“Ta nói ngài nói đúng.”
Mắt Đỗ Trường Khanh sáng lên: “Phải không? Cô cũng đồng ý bảo bọn chúng cút hết?”
Lục Đồng lắc đầu.
“Ta nói, cái ý tưởng ‘kiếm bạc của đám nhà giàu’ của ngài rất hay.” Nàng đáp.