- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Hai ngày sau, là hội hoa đào thường niên của Thịnh Kinh.
Tại cầu Lạc Nguyệt, thuyền qua lại như thoi đưa. Hai bên bờ đê, liễu rủ trùng trùng. Dọc theo bờ đê đi về phía trước chừng sáu bảy dặm, có một hồ nhỏ, giữa hồ có một cái đình. Quanh đình có hai ba chiếc thuyền nhỏ đậu, nguyên là những văn nhân tao nhã đến xem hội hoa đào đang tụ họp vui chơi.
Nơi này u tĩnh, bốn bề là hồ nước, ngẩng lên có thể thấy cảnh đẹp bên đê, xa xa còn có từng cây hoa đào rung rinh đẹp đẽ. Văn nhân nhã sĩ thích nhất là nơi này, năm nào cũng vậy, cứ đến hội hoa đào là ngắm cảnh giữa hồ, thường góp nhặt thành vài tập thơ văn tuyển.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Khi các nhà nho văn sĩ đang cao hứng đàm luận, hứng thơ đang nồng, lại thêm một chiếc thuyền nhỏ dừng trước đình, một người từ thuyền bước xuống. Người này đội khăn vuông, mặc một chiếc trường sam màu hạt dẻ mới tinh, trông thật khí thế, đặc biệt tinh thần.
Thì ra là Hồ viên ngoại.
Mọi người trong đình thấy Hồ viên ngoại, thoạt tiên sửng sốt, rồi kinh ngạc kêu lên: "Hồ viên ngoại, sao hôm nay ngài lại đến được hội hoa đào?"
Hồ viên ngoại bĩu môi: "Ta sao lại không đến được?"
"Chẳng phải hàng năm ngài bị nghẹt mũi, cứ thấy hoa dương liễu là phải ch** n**c mũi không ngừng sao?". Lại có người ngạc nhiên hỏi: "Những năm xuân trước, ngài hầu như chẳng ra khỏi cửa, sao hôm nay lại ra ngoài được. Trên đường hoa dương nhiều lắm."
Cũng có người nhìn chằm chằm vào ông ta kinh ngạc: "Cũng chẳng thấy ngài lấy khăn che, lão Hồ, ngài đây là..."
Hồ viên ngoại bước đến bàn trong đình ngồi xuống, kiêu hãnh giơ tay lên, đợi mọi người nhìn về phía mình, mới từ tốn cất lời: "Lão phu hôm nay không những đến hội hoa đào, còn đi dạo mấy vòng bên bờ đê, trước khi lên thuyền nhỏ, còn mua một bát vịt ngâm rượu ở dưới cầu Lạc Nguyệt. Còn về khăn tay,..." ông nén vẻ đắc ý, khẽ mỉm cười, "lão phu đã hết nghẹt mũi, tất nhiên không cần đến khăn nữa."
Lão Hồ chẳng lẽ đang lừa người? Chưa đợi ông nói hết, đã có người ngồi cùng nghi ngờ, "Nghẹt mũi vốn khó chữa, bao nhiêu bạn già của chúng ta đang mắc bệnh này, không thể đến hội hoa đào, bỏ lỡ văn hội hoa tửu. Ngài làm sao chữa được?"
Hồ viên ngoại nghe vậy, hừ một tiếng: "Ta lừa các ngươi làm gì? Đối với lão phu cũng chẳng có lợi gì. Không tin, các ngươi tự đến phố Tây, vào Nhân Tâm y quán, mua trà thuốc trị nghẹt mũi, uống hai gói, sẽ biết ta có lừa không."
Ông tiện tay kéo tập thơ trong tay mọi người: "Bao nhiêu năm rồi, lão phu mới được đàng hoàng ngắm hoa dương. Ta thấy hội thơ hôm nay, lấy hoa dương làm đề đi!"
...
Cảnh tượng náo nhiệt của hội thơ hoa đào, Lục Đồng không có duyên được thấy.
Đông gia của Nhân Tâm y quán Đỗ Trường Khanh, trước kia khi còn là công tử phong lưu thì đá gà đánh bạc, thưởng hoa ngắm liễu, giờ một sớm hoàn lương, chuyện phong hoa tuyết nguyệt ngày xưa đều không đoái hoài nữa. Ngày hội hoa đào, hắn trốn trong tiệm xem sổ sách cả ngày.
Tuy rằng sổ sách chẳng có gì hay ho.
Tuy nhiên, dù hắn có hứng thú, Lục Đồng cũng không rảnh. Mấy ngày nay, nàng đều bận rộn pha chế trà thuốc.
Nguyên liệu trà thuốc trị nghẹt mũi không đắt, Đỗ Trường Khanh rất rộng rãi, cứ để Lục Đồng tự do làm. Ngược lại, Ngân Tranh luôn lo lắng, hỏi Lục Đồng: "Cô nương, trà thuốc chúng ta làm nhiều thế này, đến giờ một lọ cũng chưa bán được, có nên tạm dừng không?"
"Không cần.", Lục Đồng đáp: "Sẽ có người mua thôi."
"Nhưng mà…"
Lời chưa dứt, đột nhiên có tiếng người vang lên: "Xin hỏi, quý y quán có bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?"
Lục Đồng ngẩng lên nhìn, liền thấy trước y quán, một đám người ùa đến, khoảng năm sáu người, đều ăn mặc như văn sĩ, khăn vuông áo dài. Đám người này thấy mặt Lục Đồng, lập tức cũng sững người, dường như không ngờ vị đại phu toạ quán lại là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Đỗ Trường Khanh ném cuốn sổ trong tay, nhiệt tình đón tiếp: "Các vị muốn mua trà thuốc trị nghẹt mũi? Có có có, cả Thịnh Kinh này, chỉ có Nhân Tâm y quán chúng ta có trà thuốc này."
Vị nho sinh trẻ tuổi đứng đầu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, mặt đỏ bừng nói: "Là Hồ viên ngoại bảo chúng ta, nơi này có trà thuốc có thể giảm nghẹt mũi ch** n**c mũi..."
Lục Đồng giơ tay, từ tháp nhỏ lấy ra mấy lọ trà thuốc, đặt trước mặt mấy người, nói: "Muốn mua 'x**n th** Sinh' chăng, bốn lượng bạc một lọ."
"x**n th** Sinh?" - Nho sinh không hiểu.
Lục Đồng mỉm cười: "'Dương hoa tán thời x**n th** sinh', nghẹt mũi thường xuất hiện khi hoa dương bay, phải gần hè mới hết. Trà thuốc này sắc xanh biếc, hương thơm u nhã, hình như nước xuân. Trà ra, thì nỗi phiền của hoa dương tự giải, nên đặt tên 'x**n th** Sinh'."
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh sửng sốt, nhưng đám văn sĩ kia lại vô cùng cao hứng. Có người nói: "Phong nhã, phong nhã! Trà thuốc này được đặt tên hay như vậy, dù không có tác dụng, ta cũng phải thử một thử. cô nương,..." hắn cười nói: "Ta muốn hai lọ!"
"Ta cũng muốn hai lọ!"
"Ông nội ta nghẹt mũi nhiều năm, lại thích thơ văn, không mua hai lọ tặng ông ấy sao được? Cho ta cũng hai lọ!"
Trước Nhân Tâm y quán bỗng chốc trở nên náo nhiệt.
Những lọ trà thuốc trên bàn gỗ vàng trong chớp mắt đã hết sạch, A Thành khó khăn ló đầu ra từ đám đông: "Các công tử chờ một chút, tiểu nhân đi lấy thêm, đừng chen, đừng chen nào—"
...
Trong khi Nhân Tâm y quán bên này đột nhiên náo nhiệt trái thường, không xa bên cạnh trong Hạnh Lâm Đường, Bạch Thủ Nghĩa đang khoanh tay tưới chậu quân tử lan mới được.
Lan thơm ngát, thanh nhã như quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng ngắm nghía một lúc, bỗng nhớ ra điều gì, hỏi Chu Tế đang đứng trước tủ thuốc: "À phải rồi, lão Chu, Nhân Tâm y quán gần đây thế nào rồi?"
"Chẳng ra sao cả." - Chu Tế cũng cười theo: "Đỗ Trường Khanh mời một cô nương trẻ làm đại phu toạ quán, người ngoài làm sao tin được? Rõ ràng là chiêu bài tự huỷ, ta nghe nói, từ khi người phụ nữ đó đến, Nhân Tâm y quán ngay cả người mua thuốc cũng không có. Sợ rằng không lâu nữa, tiệm thật sự sẽ phá sản thôi."
Bạch Thủ Nghĩa nghe vậy, tỏ ý vui sướng khi người gặp họa, khuôn mặt tròn trắng cười tít mắt, miệng lại còn giả vờ thương tiếc: "Đỗ đại công tử này, chính là bị cha hắn ngày xưa nuông chiều hư hỏng rồi. Rõ ràng đã đến tuổi trưởng thành mà vẫn chẳng làm nên trò trống gì, tay không thể xách vai không thể vác, ngươi nói xem, một y quán tốt như vậy, không ngờ lại bị hắn làm loạn thành thế này, thật là tội nghiệp."
Y giả vờ thở dài, một tay vân vê lá lan, vừa nói: "Thực sự không xong, ta là người hàng xóm này cũng phát tâm từ bi, thu lấy y quán đó vậy. Lát nữa ngươi lại đi hỏi chuyện tiệm của hắn, nhưng giá bây giờ không thể so với giá bạc nửa năm trước..."
Đang nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu của tiểu nhị Văn Hựu: "Chưởng quầy, Nhân Tâm y quán... Nhân Tâm y quán..."
Bạch Thủ Nghĩa ngẩng mắt: "Nhân Tâm y quán làm sao?"
"Trước Nhân Tâm y quán, có rất nhiều người!"
"Rất nhiều người?" - Bạch Thủ Nghĩa sửng sốt, trong lòng tính toán: "Chẳng lẽ con nhỏ đó chữa c.h.ế.t người, bệnh nhân đến gây rối?"
Nữ đại phu trẻ tuổi, tự cho rằng bản thân y thuật cao minh, thực ra là không biết mà cứ làm như biết, gây ra sai lầm chữa c.h.ế.t người là chuyện thường thấy. Đỗ Trường Khanh tự cho là mở ra con đường mới, thực ra là tự tìm đường chết, này không, rắc rối đến cửa rồi.
Bạch Thủ Nghĩa trong lòng nghĩ vậy, chưa kịp nở nụ cười, đã thấy Văn Hựu ấp úng mở miệng: "Không phải, nghe những người đó nói, họ đến Nhân Tâm y quán để mua trà thuốc."
Chát một tiếng.
Nước tưới văng cả ra đất.
Bạch Thủ Nghĩa cao giọng: "Ngươi nói cái gì?"