- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Nho sinh úp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt rơi qua kẽ ngón tay, tiếng khóc đau thương khiến người bên cạnh cũng phải xúc động.
Lục Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Người thường vẫn thế, hễ gặp chuyện là tự trách, hối hận, luôn tìm nguyên nhân từ bản thân, như thể muốn gánh hết mọi lỗi lầm trên đời về phía mình.
Phải chăng cha mẹ nàng trước đây cũng như vậy?
Khi họ biết tin Lục Nhu qua đời, Lục Khiêm vào tù, liệu họ có trăn trở tự trách mình không bảo vệ được hai đứa con, có day dứt như Ngô Hữu Tài không? Có đau đớn tận tim gan không? Có khóc không?
Ngọn lửa l.i.ế.m láp tờ giấy vàng, soi sáng linh đường tối tăm.
Lục Đồng cúi mắt nhìn người đàn ông đang khóc lóc, một lúc lâu sau, nàng nói: "Ngô Hữu Tài, mười tám tuổi ngài lần đầu dự thi, đến nay đã mười hai năm."
"Mười hai năm rồi, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ, vì sao một lần cũng không đỗ?"
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Nho sinh ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, ngơ ngác, vô thức hỏi: "Cái gì?"
"Nếu ngài thật sự tài học tầm thường, suốt mười hai năm, sao lại kiên trì dự thi? Có phải vì ngài cũng tin rằng văn chương của mình, nhất định sẽ đỗ đạt, danh vang bốn bể."
Lục Đồng rút từ trong tay áo ra một tờ giấy đã gấp gọn, đặt trước mắt Ngô Hữu Tài.
Nho sinh nhìn tờ giấy trước mắt, lẩm bẩm: "Đây là gì?"
Đây là danh sách những người đỗ kỳ thi mùa thu ở Thịnh Kinh kể từ lần đầu ngài dự thi. Những cái tên được khoanh tròn là con nhà quyền quý nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Lục Đồng nói: "Những người này, chỉ cần hỏi qua là biết học vấn nông cạn. Vì sao họ có thể đỗ, còn ngài thì không?"
Ngô Hữu Tài nhìn nàng, vô thức lặp lại: "Tại sao?"
"Vì may mắn.", Nàng cong khóe mắt, "Nói thế, ngài có tin không?"
Như một tia sáng lóe lên trong đầu, Ngô Hữu Tài mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không dám nói ra, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Có rất nhiều khả năng.", Lục Đồng mở lời, giọng vẫn nhẹ nhàng, "Ví như họ mua chuộc quan chấm thi ở Lễ bộ, ra tay với thứ hạng. Hoặc họ mua chuộc quan chủ khảo, nhờ người thi hộ. Hoặc có khi, bài thi của ngài bị đánh tráo với bài thi của người khác, thứ hạng của ngài tự nhiên trở thành thứ hạng của người ta."
"Ngài chỉ có giấy bút và học vấn, nhưng không có bạc và quan hệ, Ngô công tử ạ, chỉ có bấy nhiêu thứ, làm sao tranh được công bằng với người khác?
Ầm ——
Lại một tiếng sấm nổ vang, gió lạnh rít lên thổi vào từ ngoài cửa, như thể muốn thổi vào tận tim gan.
Ngô Hữu Tài lắc đầu: "Không thể nào... không thể nào..."
"Sao lại không thể?", Lục Đồng mỉm cười, "Ngài nghĩ kỹ xem, những năm qua bài văn ngìa làm, thực sự tệ đến thế sao?"
Như sấm sét đánh vào mặt, Ngô Hữu Tài không thể nói nên lời.
Nếu hắn không tự tin vào bản thân, sao lại kiên trì suốt mười hai năm? Hắn không phải là người cố chấp không biết thay đổi, nếu thực sự thấy vô vọng, hẳn đã tìm con đường khác - trên đời này sống cách nào chẳng là sống, hắn cũng không nhất định phải đ.â.m đầu vào một ngõ cụt.
Chỉ là hắn không cam tâm.
Bạn bè học trò đều nói văn chương của hắn hoa mỹ, người khác không thể sánh được, bản thân hắn cũng nghĩ vậy. Nào ngờ mười hai năm trôi qua, từ một chàng trai ý chí hừng hực biến thành người trung niên tầm thường, năm này qua năm khác, việc đỗ đạt vẫn còn xa vời.
Ánh mắt của hàng xóm từ ngưỡng mộ dần chuyển thành chế giễu, có lẽ còn có cả thương hại, hắn không thể tránh khỏi những kỳ vọng đó, trong từng đêm tự hỏi mình, hắn có thực sự có tài không? Hắn có còn có thể có ngày đỗ đạt không?
Thế nhưng hôm nay lại có một người, nói với hắn rằng bao năm nguyện ước khó thành, là vì có người đã ngầm lấy đi "sự công bằng".
"Nếu là thật,…", nho sinh mấp máy môi, ánh mắt rực cháy, "Ta sẽ đi tố cáo bọn họ, thói tệ gian lận này tội ác tày trời, Lễ bộ sẽ điều tra kỹ lưỡng —"
"Ai sẽ tin ngài?"
"Quan phủ sẽ điều tra!"
"Quan phủ chính họ cũng dính líu vào, lẽ nào bắt họ tự điều tra chính mình?", Lục Đồng châm biếm, "E rằng ngài vừa bước vào cửa quan phủ tố cáo, đã không thể bước ra được nữa."
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng khiến trái tim Ngô Hữu Tài chìm xuống tận đáy.
Những điều Lục Đồng nói rất có khả năng là sự thật.
Những năm qua, không phải hắn chưa từng nghi ngờ, nhưng mỗi khi nghi ngờ đến đây, như chạm phải điều cấm kỵ, liền không dám nghĩ tiếp. Dường như trực giác mách bảo rằng nếu nghĩ tiếp, trước mặt sẽ là vực sâu không đáy, thế nhưng hôm nay lại có một người, không chút e ngại vén bức màn giả tạo cho hắn thấy sự thật tr*n tr** khó đối mặt này.
Tâm trí rối bời, Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng, khàn giọng hỏi: "Sao ngài lại nói cho ta biết những điều này?"
Tại sao lại nói cho hắn biết những điều này?
Trong lúc mơ hồ nói cho hắn biết sự thật, rồi sau khi nói ra sự thật lại ép hắn thừa nhận thực tế không thể thay đổi, khiến hắn nhận ra sự bất lực của mình.
"Bởi vì, ta muốn giúp ngài."
"Giúp ta?"
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
Quan tài màu đen, vải trướng màu trắng, ranh giới giữa lạnh và ấm mờ nhạt, đường nét gương mặt nàng dưới ánh đèn xinh đẹp đến không thể tin được, bông hoa lụa bên mái tóc nở rộ rực rỡ. Như những con yêu quái trong truyện kỳ dị khoác lớp da người đẹp, vào một ngày mưa nào đó, bước ra từ sách vở để giao dịch với người.
Hắn biết nàng không có ý tốt, nhưng không thể từ chối.
Nàng nói: "Hiện giờ cả trường thi đều bị mua chuộc, người trong Lễ bộ cũng bị lôi kéo, mười hai năm qua đổi bao nhiêu quan chủ khảo, mỗi lần ngài đều trượt, mỗi lần đều có người không đáng đỗ lại đỗ, ngài biết điều này có nghĩa gì không?"
"Có nghĩa là mỗi năm quan chủ khảo đều bị người ta mua chuộc.", Ngô Hữu Tài máy móc trả lời.
"Đúng vậy, nếu việc gian lận trong khoa cử không được giải quyết, thì sau khi ngài để tang, đốt vàng mã, mua đất chôn cất mẹ xong, sau này cũng sẽ như trước đây, suốt đời lận đận, chịu khuất phục trong đám người tầm thường. Đó là số phận của ngài."
Những lời này thật đáng sợ, Ngô Hữu Tài không khỏi rùng mình.
Hắn nhìn Lục Đồng, như thể đang nhìn một vị Bồ Tát, một nữ thần đột nhiên giáng xuống địa ngục, ánh mắt mang chút thành kính, khao khát người đối diện có thể chỉ cho hắn một con đường sáng trong vực thẳm không đáy này.
"Lục đại phu, ta nên làm thế nào?"
Lục Đồng hỏi: "Ngô Hữu Tài, ngài có muốn công bằng không?"
"Muốn."
"Nếu người của Lễ bộ thật sự đã bị mua chuộc, và những năm qua ngài liên tục rớt thi là do gian lận trong kỳ thi, ngài có sẵn sàng vạch trần sự thật không, bất kể phải trả giá thế nào, dù có phải đánh đổi bằng tính mạng?"
"Ta sẵn sàng."
"Tốt. Vậy ta sẽ nói cho ngài biết phải làm thế nào."
Ngô Hữu Tài ngơ ngác nhìn Lục Đồng.
"Tố cáo trước khi vào thi, không có bằng chứng, quan phủ nhiều khả năng sẽ bắt ngài, thậm chí còn có thể diệt khẩu. Trừ phi tất cả đều làm sau khi thi xong…."
"Sau khi thi xong?"
"Đúng vậy, sau khi thi xong, tất cả thí sinh đều ở trong phòng thi, nếu có người thi hộ, sẽ bắt được cả người lẫn bài thi. Tuy nhiên…"
"Tuy nhiên sao?"
"Tuy nhiên ngài chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, bọn quan tham cấu kết với nhau, có thể sẽ tìm cớ bắt ngìa, giam đến sau kỳ thi thu mới thả ra, lúc đó chứng cứ cũng không còn nữa."
"Vậy chẳng phải không còn cách nào sao?"
"Không phải không có cách, chỉ cần làm cho sự việc náo động lớn lên."
Ngô Hữu Tài giật mình: "Làm cho sự việc náo động lớn lên?"
"Đúng vậy,", Lục Đồng nói giọng nhẹ nhàng, "Nếu trong phòng thi có người chết, c.h.ế.t một hai người, thì không còn là chuyện nhỏ mà Lễ bộ có thể che đậy được nữa. Thẩm hình viện, Chiêu ngục ty thậm chí cả Binh Mã Ti đều sẽ vào cuộc, người càng nhiều, càng khó giấu giếm, khi các bên lợi ích đan xen vào nhau, chuyện vốn đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp."
Ngô Hữu Tài nắm bắt được ý chính trong lời nói của nàng: "Có người c.h.ế.t nghĩa là sao?"
Lục Đồng mỉm cười, không trả lời.
Trời càng tối hơn, gió cuồng gào thét trong sân, ánh chớp thấp thoáng trong tầng mây, cơn mưa lớn sắp đến.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng.
Bóng hình mảnh mai của người con gái được bao phủ trong chiếc áo trắng tinh khôi, trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng, không biết từ lúc nào đã có một gói giấy được bọc kỹ bằng giấy dầu.
Giọng nói của nàng cũng dịu dàng, ẩn chứa một chút mê hoặc khó nhận thấy.
"Những vị chủ khảo đó đều là lũ cẩu tặc mặc áo cân đai, quấy nhiễu quan trường, khiến người có tài ngược lại bị kẻ vô tài áp chế, nếu là ta…"
Ngô Hữu Tài lẩm bẩm: "Nếu là ngài, sẽ làm thế nào?"
Nàng khẽ mỉm cười, đặt gói giấy trong tay vào lòng bàn tay Ngô Hữu Tài, cúi người lại gần tai hắn, từng chữ từng chữ một cất tiếng.
"Đương nhiên là, g.i.ế.c hắn đi."
Ầm—— một tiếng.
Sấm rền vang, tia chớp chiếu sáng linh đường u ám, cũng chiếu sáng đôi mắt lạnh lùng của Lục Đồng.
Trong sân, cơn mưa lớn đã trút xuống.