- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Tháng chín năm Vĩnh Xương ba mươi bảy, là ba tháng sau khi Lục Nhu chết, vào thời điểm này, theo như lời Vạn Phúc nói trước đây, Lục Khiêm đã đến kinh thành, gặp Kha lão phu nhân, không rõ vì sao lại trở thành phạm nhân bị quan phủ truy nã.
Việc Lục Khiêm vào ngục có liên quan đến việc thăng chức của thẩm phán Thẩm hình Viện Phạm Chính Liêm?
Ngân Tranh tiếp tục nói: "Năm trước tháng chín, Hình ngục ty quả thật có một vụ án, nha dịch Hình ngục ty từng nhắc đến, trước tiên có người xin gặp Phạm Chính Liêm để tố cáo quan gia, sau đó không biết vì sao, người tố cáo lại bị truy nã, nói là đột nhập vào nhà cướp của. Người của Tào gia nói, lúc đó cả thành truy nã, náo động rất lớn, tên phạm nhân đó ẩn náu kín đáo, cuối cùng chính người thân của hắn đại nghĩa diệt thân, báo cho quan phủ nơi hắn ẩn náu, mới bắt được người. Cô nương," Ngân Tranh có vẻ do dự, "Người còn người thân ở Thịnh Kinh sao?"
Lục Đồng nghe vậy, cũng không hiểu, chỉ lắc đầu: "Không có."
Họ hàng nhà họ Lục thưa thớt, nếu thật sự có người thân ở Thịnh Kinh, có lẽ Lục Nhu cũng không đến nỗi đơn độc bị người ta bắt nạt đến thế.
"Ta đã nhờ Tào gia tiếp tục dò la xem người thân đó là ai rồi, chỉ là Tào gia nói, việc liên quan đến quan phủ không dễ dò la, còn nữa là bạc... ", Ngân Tranh thở dài, "Lần này dò la tin tức tốn bạc là tiền Đỗ chưởng quầy đưa cho chúng ta làm thuốc mới, mấy ngày nay ngài ấy bệnh nên không thấy, nếu biết chúng ta đã tiêu gần hết bạc mà đến giờ vẫn chưa làm ra được gì, không biết sẽ nổi giận đến mức nào..."
Đang nói thì thấy Lục Đồng đứng dậy, vén rèm đi vào trong.
Ngân Tranh ngẩn người: "Cô nương đi đâu vậy?"
Lục Đồng đáp: "Làm thuốc mới."
A Thành cầm chổi đi theo sau, lấy làm lạ: "Sáng nay không phải nói vẫn chưa biết làm thuốc gì sao?"
"Bây giờ đã biết rồi."
...
Phủ Điện Soái nằm ở phía tây nam hoàng thành, trong cửa Tấn môn, phía sau là một bãi tập võ rộng lớn. Ánh nắng hè chói chang, sân tập võ tràn ngập khí nóng.
Nhưng trong ngục thì gió lạnh thấu xương.
Ánh đuốc lập lòe trên tường, từ sâu trong ngục thỉnh thoảng vọng ra những tiếng thét thảm thiết.
Trong một gian phòng sâu bên trong, một giá sắt giam giữ sáu người. Hai người áo đen đứng trước giá, "xoẹt" một tiếng, hai thùng nước muối tạt lên người những người bị giam, ngục tù lập tức vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Trên chiếc ghế gỗ trầm đối diện với giá sắt, có một người đang ngồi. Người thanh niên mặc áo tiễn màu đen, tay cầm kìm sắt, đang thờ ơ cời đống sắt nung trong lò lửa dưới chân.
Xung quanh vương vãi những dụng cụ *trân tá*, d.a.o kim khí sắt tỏa ánh sáng lạnh lẽo u ám, có người cất tiếng, mang theo nỗi đau đớn nghẹn ngào, giận dữ nói: "Bùi Vân Ánh, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì cho một cái c.h.ế.t thống khoái đi, cần gì phải dây dưa?"
"Sao có thể như vậy được?", Bùi Vân Ánh cười nói: "Đã vào đây rồi, làm sao có thể để ngươi c.h.ế.t thống khoái?"
Y dùng kìm sắt cời đống than trong lò vài cái, chiếc nhẫn ngọc đen khảm thạch lục bảo trên ngón tay phản chiếu một điểm sắc xanh biếc như dòng suối trong, chẳng mấy chốc, y kẹp một miếng sắt nung đỏ lên.
Y bước đến trước mặt người vừa nói.
Cả sáu người đều bị l*t s*ch quần áo, mắt bị bịt kín, bị khóa trên giá sắt, toàn thân hầu như không còn chỗ nào lành lặn. Sau khi bị *trân tá*, lại bị tạt nước muối ớt, nếu không có ý chí kiên cường, chỉ sau lần *trân tá* đầu tiên đã khai nhận.
Nhưng trên đời không phải ai cũng sợ đau.
Y đứng trước mặt người vừa nói, nghiêng đầu đánh giá đối phương một lượt, cái kìm cầm miếng sắt nung đỏ đột nhiên áp vào n.g.ự.c người đó.
Xèo-- một tiếng.
Mùi thịt cháy xém bốc lên nồng nặc, trong ngục vang lên tiếng r*n r* khàn đặc.
Người này n.g.ự.c vốn đã bị *trân tá*, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết mới, làm sao không đau. Bùi Vân Ánh vẻ mặt thản nhiên, không phân biệt được hỷ nộ, động tác tay không hề nương nhẹ, miếng sắt nung áp chặt vào n.g.ự.c đối phương, như muốn đục vào da thịt, khảm vào trong xương.
Mùi khét lẹt tỏa khắp xung quanh, tiếng thét thảm trong địa lao vang vọng không dứt, những người bị bịt mắt không thể thấy cảnh tượng, càng khiến không khí thêm rợn người âm u.
Hồi lâu, giữa những tiếng kêu thảm thiết, tù nhân ở góc trái cuối cùng không chịu nổi, run rẩy mở miệng: "...Ta khai."
"Im miệng!", Người đang bị *trân tá* nghe vậy giật mình, không kịp để ý đến cơn đau trên người, hét lên: "Ngươi dám..."
Ngay lập tức, ánh bạc lóe lên, tiếng quát liền im bặt.
Bùi Vân Ánh tra trường đao vào vỏ, nếu không có vết m.á.u trên đất, tưởng như việc vừa rút đao khực người không phải do tay y gây ra.
Người trên giá cổ rũ xuống, m.á.u từ cổ họng tuôn ra, đã không còn hơi thở.
Trong bầu không khí khiến người ta nghẹt thở, y nghiêng đầu, ném cái kìm sắt xuống, nhìn về phía người vừa lên tiếng, mỉm cười nói: "Bây giờ, ngươi có thể nói rồi đấy."
Trong ngục im lặng một lúc.
Tù nhân bị bịt mắt, không biết còn đáng sợ hơn đã biết, tuy không thấy chuyện gì xảy ra, nhưng người vừa mới quát mình giờ không nói lời nào, cũng có thể đoán ra được vài phần. Trên mặt người đó lộ vẻ sợ hãi, run rẩy mở miệng: "...Là, là Phạm đại nhân."
Bùi Vân Ánh nhướng mày, "Ồ, Phạm Chính Liêm?"
Tù nhân căng thẳng nói: "Đúng vậy. Ngày xảy ra chuyện của Lữ Đại Sơn ở Quân Mã Giám, thuộc hạ của Hình ngục ty đã nhận được lệnh của đại nhân từ trước. Cái c.h.ế.t của Lữ Đại Sơn, đại nhân là người biết rõ."
Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Quả nhiên."
Y quay người, nhận khăn do người bên cạnh đưa tới, cúi đầu cẩn thận lau vết m.á.u dính trên tay, cuối cùng bước ra ngoài.
Thị vệ phía sau theo lên: "Chủ tử."
Bùi Vân Ánh dừng bước: "Vừa rồi nghe rõ chưa?"
Thị vệ Thanh Phong còn chưa kịp nói, phía trước đã có người vội vã chạy tới, là một người ăn mặc như gia nhân. Gia nhân này đến trước mặt Bùi Vân Ánh, hành lễ xong, cung kính mở miệng: "Thế tử, tiểu nhân vâng mệnh lão gia đến đây, tháng sau là sinh thần lão gia, lão gia nhớ thương thế tử, mời thế tử về nhà sum họp."
Thanh Phong đứng sau Bùi Vân Ánh không dám lên tiếng.
Mọi người đều biết Bùi Vân Ánh và Chiêu Ninh công vốn không hòa thuận, mấy năm trước về kinh liền mua nhà riêng ở ngoài, ngoại trừ mỗi năm đến tế lễ cho cố phu nhân thì không bao giờ về nhà họ Bùi qua đêm.
Nhắc đến Bùi gia, trong mắt chủ nhân mình không thấy thân thiết, chỉ có ghét bỏ, có lẽ, gia nhân Bùi gia lần này lại phải về không thôi.
Quả nhiên, Bùi Vân Ánh nghe xong, không cần suy nghĩ đã trả lời: "Không rảnh."
Người đến lau mồ hôi, cười nói: "Thế tử đã lâu không gặp lão gia, gần đây sức khỏe lão gia không được tốt, mong thế tử..."
"Cần ta phải nói lại lần nữa sao?"
Người hầu khựng lại.
Vị thế tử này hỉ nộ vô thường, bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất tàn nhẫn, tính tình còn không được ôn hòa lễ độ như nhị thiếu gia, ngay cả Chiêu Ninh công cũng không thể quản được người con trai này, huống chi là một kẻ hầu nhỏ bé như hắn.
Người hầu ấp úng gật đầu rồi chạy trối chết.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, đáy mắt u ám như bóng tối thăm thẳm trong ngục, không buồn không vui.
Thanh Phong hỏi: "Chủ nhân, người trong ngục xử lý thế nào?"
"Đã có được tin tức cần thiết, kết thúc hình thẩm."
"Người được Hình Ngục Ti dạy dỗ, miệng cứng nhưng xương thì mềm."
Hắn nói: "Giữ lại tên vừa rồi, những kẻ khác vô dụng, xử lý đi."
"Vâng."
...
"Cô nương, hai con cá trắm xanh mà Tống tẩu bên tiệm giày gửi tặng đều đã nổi bụng trắng rồi, vảy cá cũng đã lấy hết…"
"Phần còn lại không dùng được nữa, g.i.ế.c đi." - Lục Đồng nói.
"Cái này…"
Ngân Tranh nhìn hai con cá đang thoi thóp trong chậu gỗ, có vẻ khó xử.
Cả dãy phố Tây, các quầy hàng đều có mối quan hệ tốt với nhau. Trước đây khi Đỗ Trường Khanh và A Thành quản lý Nhân Tâm y quán, họ lười tiếp xúc với các tiểu thương xung quanh. Từ khi Lục Đồng và Ngân Tranh đến, tình hình có chút thay đổi.
Ngân Tranh miệng ngọt lại tinh ý, thường chia sẻ trái cây bánh kẹo cho hàng xóm, người ta có qua có lại, nàng lại sinh đẹp dễ mến, dần dà quen biết với mọi người trong phố, thỉnh thoảng nhận được quà đáp lễ.
Hai con cá trắm xanh này chính là quà đáp lễ của Tổng tẩu.
Tổng tẩu đưa hai con cá trắm xanh cho Ngân Tranh, dặn dò: "Ngân Tranh cô nương, đem hai con cá này về nấu canh bồi bổ cho cô nương nhà ngươi đi, Lục đại phu gầy quá, như tờ giấy ấy, sợ gió thổi là bay mất!"
Ngân Tranh đem cá về, chưa kịp nghĩ xem nên hấp hay kho thì Lục Đồng đã cầm d.a.o nhỏ cạo hết vảy cá, nói cần vảy cá để làm dược liệu.
Cá bị cạo vảy, nổi bụng trắng trên mặt nước, trông có vẻ không ổn.
Ngân Tranh đứng yên tại chỗ, Lục Đồng ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
... "Cô nương,…", Ngân Tranh khó xử mở lời: "Ta không biết làm cá."
Ở lầu xanh, nàng học cầm kỳ thi họa, nhưng chưa từng học nấu nướng. Tay nghề nấu ăn này cũng là theo Lục Đồng học được qua loa, chỉ có thể nấu chín thức ăn, còn mấy việc như làm cá thì chưa dám làm bao giờ.
Lục Đồng liếc nhìn nàng, ngừng tay giã thuốc, đứng dậy khỏi bàn đá, cầm dao, xách chậu gỗ đi đến góc sân, ngồi xuống, túm lấy một con cá trắm, đập xuống thớt. Con cá vốn đã không còn nhiều sức lực bị đập không còn cựa quậy, Lục Đồng nhanh gọn khực khực bụng cá, móc hết nội tạng ra.
Ngân Tranh nhìn mà lè lưỡi.
"Cô nương, nàng cũng biết g.i.ế.c làm cá sao?". Ngân Tranh mang ghế đẩu đến cho nàng ngồi, còn mình ngồi bên cạnh chống cằm nhìn, không nhịn được thán phục: "Trông thuần thục quá."
Lục Đồng múc một gáo nước từ vại tưới lên thân cá, rửa sạch vết bẩn, lại túm lấy con cá trắm còn lại, một nhát d.a.o xử lý gọn gàng, cúi đầu nói: "Trước kia ở trên núi thường làm."
Ngân Tranh sững người, chợt hiểu ra, "Có phải vì cần lấy dược liệu không?"
Lục Đồng tay không ngừng, hồi lâu sau mới "Ừm" một tiếng.
Ngân Tranh gật đầu: "Ra là vậy." lại nhìn tay Lục Đồng dính máu, nuốt nước bọt, "Chỉ là nhìn cảnh này hơi đáng sợ."
Lục Đồng không nói gì.
Thực ra nàng không chỉ biết làm cá, xử lý thú rừng cũng rất thành thạo, nhưng không phải để lấy dược liệu, phần lớn thời gian chỉ là để có cái ăn.
Vân nương là người rất cầu kỳ về ăn uống, cũng thích nấu nướng, pha trà phải dùng tuyết tích cả mùa đông hòa tan, làm bánh điểm tâm phải từng viên tinh xảo như quân cờ, làm một lần hai mươi bốn món bánh bao phải lấy hai mươi bốn loại nhân theo hình hoa của hai mươi bốn tiết khí.
Đáng tiếc là, thời gian Vân nương ở trên núi quá ít.
Vân nương thường xuống núi, một lần đi là nửa tháng, có khi lương thực trên núi còn đủ cầm cự vài ngày, có khi Vân nương quên để lại đồ ăn, Lục Đồng chỉ có thể nhịn đói.
Lúc đó nàng mới đến Lạc Mai Phong, ngay cả đường xuống núi cũng không tìm được. Lần đầu tiên đói đến choáng váng, nhặt được một con chim sơn ca bị thương trước nhà.
Tiểu Lục Đồng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn nướng con chim sơn ca đó.
Khi ở nhà họ Lục, nàng nhút nhát lại được nuông chiều, trong nhà ít khi phải làm việc, bình thường thấy ong thấy rắn đều sợ hãi đến hoảng hốt, nhưng khi người ta đói đến mức không còn tỉnh táo, cũng chẳng còn để ý đến sợ hay không sợ nữa, chỉ có thể bị cơn đói sai khiến.
Lục Đồng vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên ăn chim sơn ca nướng.
Lúc đó nàng vụng về ngờ nghệch, thậm chí không biết nướng chim cần phải nhổ lông bỏ nội tạng, chỉ vội vàng đặt lên lửa nướng, nướng thành một cục đen, tưởng đã chín, cắn một miếng, đã thấy m.á.u chảy ra.
Lục Đồng "Oa" một tiếng khóc òa, từ cổ họng tràn lên mùi tanh tưởi của máu. Nàng định nôn ra, nhưng cơn đói trong bụng lại nhắc nhở nàng ở đây không còn thức ăn nào khác. Vì thế chỉ có thể nhẫn nhịn mùi tanh khó chịu, từng miếng từng miếng nuốt con chim sơn ca bị nướng đen kia vào bụng.
Đó là bữa ăn đau khổ nhất từ khi Lục Đồng sinh ra.
Tuy nhiên, từ ngày đó trở đi, nàng bắt đầu nhận ra một điều. Ở Lạc Mai Phong, muốn sống sót, không thể mãi đặt hy vọng vào người khác. Dần dần nàng học cách làm bẫy săn, có thể bắt được vài con thỏ nhỏ, lại học cách xử lý những con thú này sạch sẽ, làm thành thịt khô cất giữ, phòng khi hết lương thực.
Vân nương trở về thấy nàng, rất ngạc nhiên vì nàng vẫn còn sống, lại thấy thịt khô nàng cất trong hũ, nhìn nàng với ánh mắt càng kỳ lạ.
"Không tệ.", Bà ta nói với Lục Đồng: "Đến giờ, ngươi là người sống lâu nhất trên Lạc Mai Phong." Bà ta tiến gần Lục Đồng, cười kỳ quái, "Nói không chừng, ngươi có thể sống sót xuống núi đấy."
Nói không chừng, ngươi có thể sống sót xuống núi đấy.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Sau này Vân nương chết, trên Lạc Mai Phong không còn ai khác, nàng quả thực đi đến cuối cùng, sống sót xuống núi.
Chỉ là...
Chỉ là đứa trẻ ngày xưa vừa khóc vừa nuốt chim sơn ca nướng kia, có lẽ đã vĩnh viễn c.h.ế.t rồi.
Con cá trắm dưới tay bỗng vẫy đuôi, b.ắ.n nước lên mặt, lạnh buốt, Lục Đồng tỉnh táo lại.
Cá trắm đã được xử lý sạch sẽ, vậy mà vẫn còn sức cựa quậy. Lục Đồng lau nước trên mặt, Ngân Tranh đứng dậy xách hai con cá trắm đã làm sạch vào bếp, cười nói: "Vậy là xong rồi, cô nương muốn ăn cá này thế nào?"
"Tùy ngươi."
"Vậy thì hấp nhé.", Ngân Tranh nói. Tay nghề nấu ăn của nàng bình thường, may mà Lục Đồng không kén ăn.
Ngân Tranh vừa đem cá đi hấp, Lục Đồng đã gọi nàng vào phòng, vừa vào phòng đã thấy trên bàn bên cửa sổ xếp một chồng giấy dày.
"Đây là…", Ngân Tranh cầm lên một tờ giấy, liền sững người.
Giấy này rất đẹp, màu hồng nhạt, đưa lên mũi ngửi, có thể ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt. Nếu viết chữ lên giấy này, không nói gì khác, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta rung động.
Bút mực đã chuẩn bị sẵn, Ngân Tranh ngơ ngác nhìn Lục Đồng.
"Thuốc mới sắp làm xong rồi.", Lục Đồng nói: "Còn cần ngươi giúp."
"Là cần viết chữ sao?" - Ngân Tranh chợt hiểu ra.
Trước đây, "x**n th** Sinh" có thể nhanh chóng nổi tiếng ở Thịnh Kinh, ngoài sự giúp đỡ của Hồ viên ngoại tại hội ngắm hoa, những bài thơ được Ngân Tranh gói kèm trong trà thuốc cũng góp phần không nhỏ. Thịnh Kinh nhiều văn nhân mặc khách, người yêu trà thường chuộng phong nhã, nhìn thấy cái tên "x**n th** Sinh" liền sẵn sàng bỏ bạc mua chút thi vị.
Suy cho cùng, tất cả chỉ là chiêu trò.
Tuy nhiên, tờ giấy lần này trông khác với loại giấy trước đây "x**n th** Sinh" thường dùng. Lại giống loại hoa tiên mà các cô gái dùng để gửi gắm tình ý hoặc làm thơ phòng khuê hơn.
"Cô nương muốn ta viết gì?" Ngân Tranh hỏi.
Lục Đồng suy nghĩ một lát: "Ngươi có câu từ nào hay, dùng để miêu tả dáng vẻ yêu kiều của nữ tử không?"
"Cũng có, nhưng mà..."
"Vậy viết câu đó đi." Lục Đồng nói.