- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Miêu Lương Phương ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Nhà ông đời đời làm thuốc, kinh nghiệm trăm năm ông biên soạn thành sách, thề sẽ viết ra một cuốn "Miêu Thị Lương Phương", tạo phúc cho y công bình dân.
Nhưng sau đó, ông bị kết tội, bị đuổi khỏi Hàn lâm Y Quan Viện, cuốn "Miêu Thị Lương Phương" vẫn được Y Quan Viện biên soạn thành sách, nhưng tên người viết lại là một cái tên khác.
Ông từng tranh cãi, từng làm ầm ĩ, cuối cùng như hòn đá chìm biển lớn, chẳng đi đến đâu.
Phương thuốc gia truyền không giữ được, làm giá y cho người khác, ông không dám về quê, càng không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên nhà họ Miêu, nên mấy chục năm lang thang phiêu bạt ở Thịnh Kinh, rượu chè bê tha qua ngày. Thời gian lâu rồi, ông chỉ biết mình là "Miêu què" ở phố Tây, mà quên mất rằng mình từng là "Miêu Y quan" đã từng một thời xuất chúng trong kỳ thi mùa xuân, đắc chí phong lưu.
Y nữ đó, y nữ đó có đôi mắt trầm tĩnh, như nhìn thấu nỗi đau và cơn giận trong lòng ông, những bí mật và đau thương, nói với ông: "Ta có thể giúp ngài báo thù."
Nàng ta thậm chí còn không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Miêu Lương Phương tự giễu cười.
Không nên kỳ vọng.
Những năm đầu khi sự việc vừa xảy ra, ông tìm khắp những người bạn cũ, bằng hữu ngày xưa, đồng liêu đều né tránh, sợ rước họa vào thân. Những người ông từng cứu ngược lại chỉ trích ông ỷ ân đòi báo đáp, bộ mặt nghiêm chỉnh khiến ông kinh hãi.
Không ai muốn giúp ông.
Không ai dám mạo hiểm giúp một tội thần xuất thân bình dân, phạm phải đại họa. Huống chi mười năm đã qua, kẻ hại ông địa vị cao quý, không thể lay động.
Nàng ta chỉ là một thầy thuốc bình thường trong y quán, vậy mà dám nói cuồng ngôn muốn giúp ông báo thù.
Thật đáng cười.
"Đáng cười…" - Miêu Lương Phương khòm người, che mặt cười khẽ.
"Thật đáng cười…"
Cười rồi cười, nhưng những giọt nước trong vắt lại rơi qua kẽ tay, thấm ướt ánh trăng trước cửa sổ.
Đêm đông giá lạnh, tiếng gió như tiếng khóc than.
Ngân Tranh đứng trước bàn nghiêng người, dùng sức đóng cửa sổ lại, cái lạnh cùng màn đêm đều bị ngăn ở bên ngoài.
Trong phòng đèn sáng mờ mờ, Ngân Tranh cắt bớt một đoạn tim đèn, ánh lửa liền sáng rõ hơn.
Ngân Tranh đặt kéo xuống, quay người nhìn về phía Lục Đồng đang thu dọn y tịch: "Cô nương, vị Miêu tiên sinh hôm nay, thật sự sẽ đến nữa sao?"
"Có lẽ vậy." - Lục Đồng nói.
Thực ra nàng cũng không chắc lắm, ông ta đi dứt khoát như vậy, không để lại lời nào, có quay lại hay không, cuối cùng phải xem sự chấp niệm trong lòng ông ấy.
Tuy nhiên kể từ khi Miêu Lương Phương một thời nổi tiếng trong kỳ thi mùa xuân đến nay đã qua hai mươi năm, ông rời khỏi Hàn lâm Y Quan Viện cũng đã hơn mười năm. Thời gian là thứ rất kỳ diệu, nó có thể thay đổi tất cả, có thể khiến chí lớn tiêu tan, anh hùng trở thành người tầm thường.
Nhưng mà, Ngân Tranh tò mò, "sao cô nương biết vị Miêu tiên sinh đó bị người ta hãm hại?"
Mao què này ở phố Tây đã nhiều năm, bốn phương láng giềng đều không quen biết, lại vì ông ta nghiện rượu bẩn thỉu, ít ai hỏi han chuyện của ông. Riêng Lục Đồng vừa gặp đã nhận ra ông không phải người thường, lật ra thân phận y quan của ông, còn tuyên bố muốn giúp ông báo thù.
Lục Đồng nói: "Ta không biết."
Ngân Tranh sửng sốt: "Nhưng cô nương nói..."
"Ta chỉ nói giúp ông ấy báo thù kẻ làm ông ấy què chân, không nói ông ấy bị người ta hãm hại." - Lục Đồng cất y tịch, "Ông ấy tốt hay xấu, ta không quan tâm."
Giữa Miêu Lương Phương và Hàn lâm Y Quan Viện có những ràng buộc gì, nàng không quan tâm, nàng chỉ quan tâm Miêu Lương Phương có ích cho mình hay không. Giống như năm xưa Vân Nương cứu người nhà Lục Đồng, điều kiện là Lục Đồng phải đi theo bà ta vậy. Hôm nay giữa nàng và Miêu Lương Phương, cũng chỉ là một vụ trao đổi mà thôi.
Bạc không thể lay động Miêu Lương Phương, tự nhiên còn có thứ khác có thể. Người ta sống một đời, đơn giản chỉ có 2 cữ yêu hận.
Ngân Tranh im lặng một lúc, cẩn thận mở miệng: "Nhưng mà, nếu Miêu tiên sinh không chịu đồng ý điều kiện của cô nương, thì phải làm sao?"
Miêu Lương Phương trông có vẻ không màng đến tiền bạc, Đỗ Trường Khánh tự thân đến cửa hứa hẹn lợi lớn, ông ta không để tâm. Ban ngày đến y quán hung hăng tìm Lục Đồng đòi lời giải thích, nói chưa được mấy câu đã vung tay áo bỏ đi. Trông có vẻ không coi ai ra gì, chưa chắc sẽ đồng ý yêu cầu của người khác.
Lục Đồng cụp mắt.
"Không phải chỉ có một con đường để đi." - Một lúc sau, nàng mới nói: "Nếu ông ấy không chịu, lại nghĩ cách khác."
Đường là chết, người là sống, nàng muốn vào Hàn lâm Y Quan Viện, có Miêu Lương Phương giúp đỡ tất nhiên có thể thuận lợi hơn, nhưng nếu không có Miêu Lương Phương, nàng cũng không phải bó tay.
Luôn có cách khác.
Ngân Tranh gật đầu, không nói gì nữa.
Đêm đó ngủ muộn, nửa đêm về sáng, Thịnh Kinh lại bắt đầu rơi tuyết nhỏ. Sáng hôm sau, khi Lục Đồng thức dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn.
Mai đỏ trước cửa sổ qua một đêm đã nở vài cành, lẻ loi vài bông điểm trên cành dài, trong ngày tuyết càng thêm quạnh quẽ.
Lục Đồng đẩy cửa sổ, nhìn thấy cảnh mai đỏ trong tuyết, rực rỡ diễm lệ, chợt có chút hoảng hốt.
Dường như trở về Lạc Mai Phong nhiều năm trước, một giấc tỉnh dậy, bên cạnh là bát thuốc thử đã hết, nàng từ dưới đất bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi nhà, ngẩng đầu lên, tuyết trắng phủ khắp núi non.
Phía sau có người gọi nàng: "Cô nương?"
Lục Đồng chợt tỉnh thần, Ngân Tranh đứng ở cửa dụi mắt: "Sao lại thức sớm thế?"
Nàng ngẩn người một chút, như dần dần mới hiểu ra, đây là Thịnh Kinh dưới chân thiên tử, không phải Lạc Mai Phong ở Tô Nam cách xa nghìn dặm.
Ngân Tranh không nhận ra vẻ mặt khác thường của Lục Đồng, chỉ ngáp một cái, kéo chặt thêm áo trên người, "Lạnh quá, cô nương mau vào nhà, không thể để gió lạnh thổi vào người, cảm lạnh thì không hay."
Lục Đồng đi theo Ngân Tranh vào nhà. Hai người rửa mặt sơ qua, Ngân Tranh đun nước, cùng Lục Đồng ra mở cửa.
Ngày đông lạnh lẽo, trời sáng muộn, tiểu thương phố Tây cũng mở cửa muộn hơn một chút. Cửa lớn y quán mở ra, tiệm may và tiệm giày lụa đối diện vẫn còn đóng cửa, trời vừa mờ sáng, chân trời vừa qua tuyết, sáng sớm mờ mịt, như phủ một lớp sương trắng.
Ngân Tranh cầm chổi, định quét tuyết đọng trước cửa, vừa đi đến bên cửa, hét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo suýt ngã.
Lục Đồng hỏi: "Sao thế?"
Ngân Tranh chỉ dưới cây mận: "Cô nương..."
Lục Đồng nhìn theo.
Dưới cây mận có người đang ngồi, không biết đã ngồi bao lâu, toàn thân phủ một lớp tuyết trắng, thoạt nhìn tưởng là một xác chết. Ông ta vừa động đậy, hạt tuyết trên mũ nỉ rơi xuống xào xạc, lộ ra khuôn mặt bóng nhẫy, đầy nếp nhăn.
Lục Đồng hơi sửng sốt.
Người đó là Miêu Lương Phương.
Miêu Lương Phương vịn cây, chậm rãi đứng dậy.
Không biết là do chân què hay vì đã bị đông cứng quá lâu, động tác của ông ta có phần cứng nhắc, lảo đảo như trẻ con mới tập đi.
Không ai lên tiếng.
Một lúc lâu, Miêu Lương Phương run rẩy, nhìn về phía Lục Đồng, giọng vẫn sốt ruột như hôm qua: "Ngươi có biết không, kỳ thi mùa xuân rất khó, ba năm gần đây, y công bình dân qua được kỳ thi mùa xuân, cộng lại đếm trên một bàn tay."
"Ta biết."
"Biết vậy vẫn thi sao?"
"Vẫn thi."
Ông ta tiến lên hai bước, xoa xoa mũi, ngượng ngùng nói: "Lời ngươi nói hôm qua, còn tính không?"
Lục Đồng nhìn ông ta.
Miêu Lương Phương vẫn mặc chiếc áo bông rơi bông hôm qua, lỗ thủng trước n.g.ự.c dường như to hơn một chút, tóc hoa râm, mắt đỏ hoe, đứng dưới cây mận, vụng về cứng nhắc như một người tuyết.
Người tuyết được A Thành nặn cẩn thận, rồi bị vợ Thái phủ Tự khanh một chân đạp nát.
Đôi mắt đen của người tuyết như hai quả táo đen phủ bụi, lại mang một chút tha thiết, mỏng manh hy vọng, rụt rè nhìn nàng.
Tuyết đã tạnh, sáng sớm phố Tây tĩnh lặng, biển hiệu y quán đối diện cổng chính có cây mận, cành lá không che được hai chữ "Nhân Tâm".
Lục Đồng mỉm cười, gật đầu nói: "Đương nhiên."