- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, Bùi Vân Ánh đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng buồn, đâu phải không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Lục Đồng đáp: “Vân Lĩnh cách xa Thịnh Kinh, ta nghĩ Miêu tiên sinh đã quyết không trở lại, có lẽ thật sự là không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
“Chuyện đó có gì khó?” Bùi Vân Ánh nhướn mày: “Nếu nàng muốn gặp, sau này chúng ta đến Vân Lĩnh một chuyến, tiện thể ngao du luôn.”
Lục Đồng nghe vậy, chỉ cười: “Sau này? Với lượng công việc bận rộn của đại nhân mỗi ngày, e là phải đợi thêm bốn, năm mươi năm nữa.”
Bùi Vân Ánh khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng, giọng điệu bỗng nhiên trở nên đùa cợt: “Ý nàng là trách ta gần đây quá bận, lạnh nhạt với nàng sao?”
Lục Đồng mặt không đổi sắc đáp: “Tự mình đa tình.”
Hắn gật đầu, chậm rãi nói: “Đúng vậy, dù sao ta cũng không phải là đại phu, chỉ biết đa tình, chẳng biết gì khác.”
Câu nói vừa nghiêm túc lại vừa trêu ghẹo, đầy hàm ý mập mờ.
Lục Đồng...
Nàng nghĩ, thật là thừa thời gian mới đi nói chuyện với người này.
Đến bến đò bên bờ sông.
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh bê những bọc hành lý lớn đưa cho Miêu Lương Phương.
Vốn dĩ, lúc sắp chia tay, mắt Miêu Lương Phương còn ngấn lệ, nhưng nhìn thấy những túi hành lý cồng kềnh này, ông lập tức nén nước mắt, trừng mắt nói: “Mấy người điên rồi à? Ta về làng Miêu Gia ở Vân Lĩnh, phải đi bộ mấy chục dặm đường núi. Chân cẳng ta vốn đã không ra gì rồi, các ngươi định để ta què thêm chân còn lại sao?”
“Đều là những loại thảo dược không mấy đáng tiền.” Đỗ Trường Khanh nhăn nhó: “Biết chân cẳng ông yếu, ta đã chọn loại nhẹ nhất rồi. Đừng được voi đòi tiên!”
A Thành nhét một túi giấy dầu vào tay ông, nói: “Miêu thúc, sáng nay ta ra phố Quan Hạng xếp hàng mua gà hấp phổi. Vẫn còn nóng đấy, thúc mang đi ăn dọc đường. Đồ ăn trên thuyền chán lắm, không tươi ngon như ở Thịnh Kinh đâu.”
Miêu Lương Phương cười đáp vài tiếng, xoa đầu A Thành, nói: “Ngoan ngoãn theo đông gia học hành, sau này chăm sóc cho đông gia của ngươi lúc già yếu nhé.”
Đỗ Trường Khanh nhíu mày: “Ông đang nguyền rủa ta đấy à? Sau này ta lấy vợ sinh con, cần gì cái thằng ngốc này chăm sóc?”
Miêu Lương Phương híp mắt, hỏi đầy ẩn ý: “Ồ, thế ngươi định bao giờ thành thân? Đã có ý trung nhân chưa?”
Đỗ Trường Khanh: …
"Ngân Tranh làm như không thấy sắc mặt của Miêu Lương Phương, quay đầu nhìn phía sau, ánh mắt sáng lên: “Cô nương đến rồi!”.
Mọi người quay lại nhìn, thấy một chiếc xe ngựa đỏ dừng ở bến đò. Từ trên xe, một cô gái nhảy xuống, chạy nhanh về phía họ, đúng là Lục Đồng."
Nàng chạy nhanh đến trước mọi người, đứng lại, nhìn Miêu Lương Phương: "Miêu Tiên sinh."
"""Chờ mỗi con thôi đấy,"" Miêu Lương Phương cười tươi:
""Sao còn mang cả Tiểu Bùi Đại nhân đến đây?""
Bùi Vân Ánh theo sau Lục Đồng, nhướn mày:
""Nghe như không hoan nghênh ta lắm nhỉ?"""
"Nào có, đại nhân nghĩ nhiều rồi," Miêu Lương Phương nói: "Bây giờ ngài là 'con rể Tây Nhai' cơ mà."
Danh hiệu "Con rể Tây Nhai" nghe nói bắt nguồn từ miệng Tôn quả phụ và Tống tẩu. Vì Bùi Vân Ánh mỗi ngày đều đặn đến Tây Nhai đón Lục Đồng, chuyện này quá nổi bật, nên các bà thím có con gái đều gọi hắn là "Con rể Tây Nhai." Họ còn đùa rằng nếu muốn tìm phu quân cho con gái mình, phải tìm người vừa đẹp trai, biết quan tâm, lại còn làm việc trong cung như hắn, nhưng loại người như thế thật sự rất khó kiếm.
Nhìn sắc mặt hơi sượng của Bùi Vân Ánh, nụ cười của Miêu Lương Phương càng thêm sảng khoái.
Ngày trước, ông từng rất sợ vị chỉ huy trẻ tuổi này, luôn cảm giác nụ cười ôn hòa của hắn che giấu một lưỡi d.a.o sắc bén đầy hiểm ý. Nhưng từ sau khi Lục Đồng và Bùi Vân Ánh thành thân, nỗi sợ ấy dần phai nhạt, bởi vì Bùi Vân Ánh luôn nhường nhịn Lục Đồng. Điều này khiến mọi người ở y quán đều dựa uy Lục Đồng mà chẳng hề e dè gì trước Bùi Vân Ánh.
Một người đàn ông có điểm yếu sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Miêu Lương Phương nghĩ vậy, rồi thấy Lục Đồng mở chiếc hòm thuốc đang mang trên lưng, lấy ra vài quyển y tịch đưa cho ông.
"Đây là. . . . ."
"
""Tiên sinh sắp về Vân Lĩnh rồi, ta cũng chẳng có gì để tặng. Tiền bạc mang trên đường lại sợ gặp kẻ xấu, mang nhiều quá cũng không an toàn."""
"Lục Đồng nói:
""Trước đó ta đã hỏi Thường y chính, xin ông ấy vài quyển y thư của Y Quan Viện. Đây là những tài liệu giảng dạy trong mười năm qua của Thái Y Cục. Không biết những sách này có hữu ích với tiên sinh không, nên mang đến tặng."""
"Tiểu Lục..."
Miêu Lương Phương siết chặt mấy quyển y thư trong tay, thần sắc lộ rõ sự xúc động.
Ông từng làm y quan ở Y Quan Viện, đương nhiên hiểu rõ giá trị quý báu của những tài liệu này. Trước đây, chúng được cất giữ trong thư khố của Y Quan Viện, ngay cả những người trong giới y học ở Thịnh Kinh cũng khó mà tiếp cận được. Chính vì vậy, ông mới luôn nâng niu mấy tờ giấy viết tay cũ kỹ mà mình từng tiện tay ném vào thư viện Tây Nhai, coi chúng như báu vật.
"Tiểu Lục, cảm ơn con," Miêu Lương Phương chỉnh áo, cúi người hành lễ với Lục Đồng một cách trang trọng.
"""Tiên sinh không cần cảm ơn,"" Lục Đồng đáp:
""Có lẽ sau này sẽ có một ngày, y đạo trở nên thông suốt, các tranh luận y học của Thịnh Kinh sẽ lan truyền đến Vân Lĩnh, còn phương thuốc của Vân Lĩnh cũng có thể được phổ biến tại Thịnh Kinh. Đến lúc đó, những tài liệu y học thông thường sẽ không còn quý giá như hiện tại nữa, và thế gian sẽ có nhiều người có thể cứu giúp dân chúng hơn."""
Miêu Lương Phương ngẩn người, Bùi Vân Ánh liếc nhìn Lục Đồng. Nữ tử với nét mặt dịu dàng, lời nói bình thản, dường như đang nói về một tương lai không xa.
"Miêu Lương Phương bật cười lớn:
""Hay lắm, 'y đạo thông suốt'! Nếu ngày đó thực sự đến, đúng là phúc của thiên hạ."""
Lục Đồng cười đáp: "Nhất định sẽ đến."
Ông còn định nói thêm vài lời, thì từ bến đò phía trước, có người gọi lớn hai tiếng. Ngân Tranh lên tiếng: "Người chèo thuyền đang giục lên thuyền rồi, Miêu tiên sinh..."
Thời điểm chia tay luôn bịn rịn, Miêu Lương Phương liếc nhìn Bùi Vân Ánh rồi kéo Lục Đồng sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: "Tiểu Lục, sau này y quán đều nhờ con chăm sóc. A Khanh là đứa thật thà, dễ bị lừa, có con ở đây, ta mới yên tâm. Còn về phu quân của con..."
Ông liếc mắt nhìn Bùi Vân Ánh, hạ giọng dặn dò: "Dù sao hắn cũng là người làm quan trong hoàng thành, dáng vẻ khôi ngô, con còn trẻ mà đã gả cho hắn, nhất định không được để mình chịu ấm ức. Như con từng nói ở y quán, nếu sau này con thay lòng, cứ việc hòa ly. Còn nếu hắn thay lòng, thì cho hắn một liều độc, làm cho sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì."
Bùi Vân Ánh đứng bên, nghe hết mọi chuyện: “Hay ông nói to thêm chút nữa?”
Miêu Lương Phương ho nhẹ, lùi lại vài bước, cười nói: “Thôi, những lời dặn dò cũng nhiều rồi, chắc các ngươi cũng chán. Ta sẽ không nói thêm nữa."
"Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải chia tay, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Đến đây thôi." Ông xoay người, ôm hành lý bước lên thuyền khách, vẫy tay với mọi người: "Quay về đi."
Trên sông không có gió, người chèo thuyền thấy vị khách cuối cùng đã lên, liền chống sào, chèo thuyền rời xa bến. Bốn phía vài cánh chim trời bay lượn, con thuyền dần biến thành một chấm nhỏ trên dòng sông. Rồi sau đó, chỉ còn thấy núi non xa xa mờ mịt, chiếc thuyền cũng biến mất khỏi tầm mắt.
A Thành dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn về phía dòng sông. Từng cùng nhau trải qua bao ngày tháng ở Nhân Tâm y quán, cùng chia sẻ từ lạnh giá mùa đông cho đến sắc thu vàng. Tây Nhai tuy không phồn hoa, nhưng luôn có hơi thở ấm áp của cuộc sống. Một người rời đi, luôn khiến lòng người thoáng chốc trống trải.
"Xốc lại tinh thần đi," Dư Trường Khanh nhìn những khuôn mặt trầm mặc của mọi người, nói: "Đừng có làm mặt ủ ê như thế. Ngày mai Y Hành sẽ đến kiểm tra, hôm nay còn phải về sắp xếp lại sổ sách tủ thuốc. Ai cũng đừng mơ lười biếng! Đi thôi, về thôi!"
Hắn kéo mọi người quay trở lại, trước khi rời đi chỉ liếc nhìn bờ sông thêm một lần, rồi không ngoảnh đầu lại nữa. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh lặng lẽ đi phía sau, lần này không đi xe ngựa mà chậm rãi bước chân trở về.
"Dọc bờ sông, có những quầy sách bày bán dọc đường. Khi họ đi ngang qua, một người bán sách ngồi bên đường nhiệt tình giơ lên mấy cuốn, nói với Lục Đồng:
""Cô nương, đây là những chuyện mới ra, mua mấy cuốn về đọc thử đi, đảm bảo hay!""
Lục Đồng lắc đầu, thở dài. Bùi Vân Ánh liền hỏi: ""Sao lại thở dài?""
""Nghĩ đến cuốn thoại bản đọc đêm qua.""
""Ồ? Truyện gì thế?"""
"Là câu chuyện về một đôi tình nhân vượt qua muôn vàn gian nan để đến được với nhau."
""Thế không hay sao?"" Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Kết cục viên mãn mà."
"Nhưng vẫn muốn xem thêm.". Lục Đồng vừa để hắn nắm tay vừa chậm rãi nói: "Ta muốn biết sau này họ sống ra sao, cuộc sống bình lặng thế nào, liệu họ có con cái không, rồi con đàn cháu đống. Hoặc khi trăm năm sau, không hiểu sao cứ thấy kết thúc ở đó thật không đủ. Sao kết cục lại phải dừng ở đây chứ?"
"""Lục Đồng,"" Bùi Vân Ánh bật cười: ""Thoại bản mới có kết thúc, chứ câu chuyện thì không.""
Nàng ngẩng lên, thấy người trước mặt cúi xuống nhìn mình, ánh mắt mang ý cười, khóe môi dịu dàng thân thiết. Nàng thoáng ngẩn người, rồi lặng lẽ nhẩm trong lòng mấy lần, dần dần hiểu ra."
Cuộc đời có vui có buồn, có ngọt bùi cay đắng, chưa đến cuối cùng, ai cũng không biết kết cục ra sao. Dẫu có lưu luyến, có không nỡ, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhìn về phía trước.
Câu chuyện chưa kết thúc. Nàng vẫn không thích chia ly, nhưng không còn sợ hãi như trước.
Bùi Vân Ánh cười nói tiếp: "Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi phố Quan Hạng mua đồ ăn? Nghe nói năm nay có loại bánh hoa mới, chắc muội sẽ thích."
"Nhiều quá, ta không biết chọn cái nào."
"""Không sao, thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ tìm."".
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y hắn: ""Được."""
"Lá cây ven bờ sông dần chuyển sắc, nửa xanh nửa vàng. Gió Tây xua đi cái nóng, bên bến đò dưới ánh chiều thu, người sắp rời đi và người tiễn biệt bạn bè ngâm thơ giã từ. Xa hơn chút, phố Quan Hạng tấp nập tiếng người rao bán vọng lại.
Thịnh Kinh dường như đã đổi thay, mà cũng như chẳng hề thay đổi chút nào."
Cặp nam nữ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, dần dần biến mất trong dòng người tấp nập.
Ngày mùng tám tháng chín năm Vĩnh Xương thứ bốn mươi mốt. Mùa thu vàng rực rỡ, trời cao trong vắt, gió mát sương trắng, đúng là thời điểm đẹp nhất nhân gian.