- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ngô Hữu Tài mặt đầy vẻ vừa buồn vừa vui, vội vàng quỳ xuống bên giường, vừa lau nước mắt vừa gọi mẹ.
Trong lòng y trăm nghìn cảm xúc, vốn tưởng hôm nay mẹ mình lành ít dữ nhiều, nào ngờ lại được thoát c.h.ế.t trong đường tơ kẽ tóc. Trên đời này, điều vui mừng nhất không gì bằng được lấy lại thứ đã mất, một phen kinh hãi hóa ra chỉ là hư kinh.
Phía sau là tiếng r*n r* của người phụ nữ và tiếng khóc nức nở của Ngô Hữu Tài, Lục Đồng đứng dậy, để lại cảnh tượng đẫm lệ này cho hai mẹ con.
Ngân Tranh vốn đang lo lắng căng thẳng, giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa giúp Lục Đồng thu dọn hộp thuốc trên bàn vừa cười nói: "Hôm nay thật nguy hiểm, may mà cô nương y thuật tinh thông, cứu được người. Nếu không với tình cảnh này, nhìn vào ai cũng thấy đau lòng."
Cảnh hai mẹ con nương tựa vào nhau, vật lộn để sinh tồn như vậy, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương cảm.
Lục Đồng cũng có chút xúc động, đợi thu dọn xong hộp thuốc, vừa định xoay người thì ánh mắt lướt qua một chỗ, bỗng khựng lại.
Ở góc tường chất đầy sách.
Căn nhà này đơn sơ đến cùng cực, có thể nói là trống trơn bốn vách, ngoài một cái giường và cái bàn nứt kẽ, hai cái ghế gỗ chân khập khiễng ra, chỉ còn lại đống nồi niêu xoong chảo lộn xộn. Những vật dụng đó cũng đều cũ kỹ, không thì rỉ sét thì mẻ góc, nếu để Đỗ Trường Khanh thấy được, chắc sẽ coi là đồ bẩn thỉu mà ném ra ngoài cửa.
Thế nhưng trong căn nhà trống trải này, mọi góc tường đều chất đầy sách vở. Chồng chất lên nhau từng xấp một, như một ngọn núi cao chót vót, khiến người ta kinh ngạc.
Người đọc sách...
Lục Đồng nhìn chăm chăm vào những núi sách ở góc phòng, thần sắc có chút khác lạ.
Đây là nhà của một người đọc sách.
Nàng nhìn đến xuất thần, đến nỗi Ngô Hữu Tài đi đến gần cũng không để ý, cho đến khi giọng nói của người nho sinh gọi nàng tỉnh lại: "Lục đại phu?"
Lục Đồng ngẩng mắt lên, Ngô Hữu Tài đứng trước mặt nàng, ánh mắt có phần căng thẳng.
Lục Đồng quay đầu nhìn lại, bà lão đã hoàn toàn tỉnh lại, nhưng thần sắc còn mơ hồ, trông rất yếu ớt, Ngân Tranh đang múc nước cho bà nhấp môi.
Nàng thu hồi ánh mắt, nói với Ngô Hữu Tài: "Ra ngoài nói chuyện đi."
Căn phòng rất nhỏ, vừa ra khỏi cửa, bên ngoài sáng sủa hơn nhiều. Đàn gà mái vẫn chưa hay biết chủ nhân vừa trải qua một phen sinh tử, vẫn thảnh thơi nằm trên đống rơm phơi nắng.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng, nửa phần cảm kích nửa phần do dự: "Lục đại phu..."
"Ngài muốn hỏi về bệnh tình của mẹ sao?"
"Đúng vậy."
Lục Đồng im lặng một lúc, mới mở lời: "Bệnh của mẹ ngài rất nặng, mạch tượng yếu ớt vô lực, trước đây ngài cũng đã mời nhiều đại phu khác xem qua, chắc đã biết, chỉ là sống thêm được ngày nào hay ngày đó."
Nàng không lừa dối Ngô Hữu Tài, những an ủi vô vọng cuối cùng chỉ càng làm tăng thêm nỗi đau của đối phương.
Dối trá rốt cuộc không thể thay đổi được hiện thực.
Ngô Hữu Tài vừa mới vui mừng chưa được bao lâu, mắt lập tức lại đỏ lên, nước mắt rơi xuống: "Lục đại phu cũng không có cách nào sao?"
Lục Đồng lắc đầu.
Nàng chỉ là một đại phu, không phải thần tiên. Huống chi cứu mạng người đối với nàng thực ra không phải là sở trường.
"Bà còn nhiều nhất là ba tháng nữa.", Lục Đồng nói: "Hãy hiếu kính với bà cho tốt."
Ngô Hữu Tài đứng tại chỗ, hồi lâu mới lau nước mắt đáp một tiếng.
Lục Đồng trở vào phòng, viết vài toa thuốc cho Ngô Hữu Tài đi mua về cho mẹ uống. Những thuốc này tuy không thể chữa bệnh, nhưng có thể giúp bà lão sống thoải mái hơn trong mấy tháng còn lại.
Khi ra về, Lục Đồng bảo Ngân Tranh lén để lại tiền khám bệnh mà Ngô Hữu Tài đã trả trên bàn.
Sạp cá nồng nặc mùi tanh dần dần xa lại phía sau, Ngân Tranh và Lục Đồng im lặng suốt dọc đường không nói gì, đến khi về đến y quán, Đỗ Trường Khanh đang ngồi vắt vẻo trên ghế ăn táo đen, thấy hai người về liền bật dậy khỏi ghế.
Hôm nay Đỗ Trường Khanh vừa đến y quán đã thấy Lục Đồng và Ngân Tranh không có mặt, còn tưởng hai người không muốn làm nữa, cuốn gói bỏ đi trong đêm. Đợi khi A Thành nói rõ đầu đuôi mới thôi không đi báo quan.
Hắn hỏi Lục Đồng: "A Thành nói các người đi khám bệnh cho mẹ Ngô Hữu Tài, thế nào, không sao chứ?"
Ngân Tranh đáp: "Lúc đó tình thế khá nguy cấp, giờ cô nương đã cứu được người về, nhưng mà..."
Nhưng mà người đã bệnh đến cốt tủy, rốt cuộc cũng chỉ đang đếm ngày xuống đất.
Đỗ Trường Khanh nghe Ngân Tranh nói xong, cũng thở dài theo, ánh mắt như có vẻ buồn bã.
Lục Đồng thấy hắn như vậy, bèn hỏi: "Ngài cũng quen Ngô Hữu Tài sao?"
"Cả phố Tây đều biết cả.", Đỗ Trường Khanh khoát tay, "Ngô Hữu Tài ở hàng cá tươi, nổi tiếng là người con có hiếu ở phố Tây mà."
Lục Đồng nghĩ ngợi một lúc, lại nói: "Ta thấy trong nhà y có nhiều sách vở, là định thi khoa cử sao?"
"Định gì nữa, y từng thi rồi.", Đỗ Trường Khanh nói đến Ngô Hữu Tài, không biết là tiếc nuối hay gì khác, "Đáng tiếc vận khí không tốt, lúc đầu mọi người đều nghĩ với tài học của y, làm Trạng nguyên cũng không chừng, ai ngờ bao nhiêu năm vẫn chưa đỗ đạt."
Đỗ Trường Khanh lại không nhịn được mà trách trời: "Cái thế đạo này, sao không mở mắt ra nhìn một chút?" nói xong quay đầu lại, đã thấy Lục Đồng vén rèm vào trong viện, liền chỉ vào tấm rèm tức giận: "Sao lại không nghe người ta nói hết!"
Ngân Tranh "suỵt" một tiếng: "Cô nương hôm nay đi khám bệnh cũng mệt rồi, ngài để nàng ấy nghỉ một lát đi."
Đỗ Trường Khanh lúc này mới thôi.
Trong viện, Lục Đồng vào phòng đặt hộp thuốc xuống, ngồi xuống bên bàn trước cửa sổ.
Trên bàn trước cửa sổ đặt bút giấy, vì là ban ngày nên không thắp đèn, cái đèn đồng xanh đúc hình lá sen trông như một đóa sen vừa nở, uyển chuyển động lòng người.
Trong căn nhà tranh của Ngô Hữu Tài ở hàng cá tươi, cũng có một ngọn đèn hoa sen đúc bằng đồng như thế.
Lục Đồng trong lòng khẽ động.
Người đọc sách thường đặt trên bàn một ngọn đèn hoa sen như vậy, cổ kính tao nhã, mang ý nghĩa sau này sẽ hái được đóa sen vàng. Nhiều năm trước, trên bàn học của Lục Khiêm cũng có một ngọn đèn như thế.
Khi đó ở huyện Thường Vũ, Lục Khiêm thường thắp đèn đọc sách trong đêm, mẹ sợ hắn đói bụng, nên đêm khuya mang bánh mật đến cho hắn. Lục Đồng thừa lúc cha mẹ không để ý lén lút vào trong, một mạch leo lên đầu bàn của huynh trưởng, ngang chiên chiếm cả đĩa bánh làm của riêng, khiến Lục Khiêm tức giận thấp giọng quát: "Này!"
Nàng ngồi trên bàn của Lục Khiêm, hai chân lơ lửng đong đưa, nghiêm chỉnh buộc tội: "Ai bảo huynh lén lút ăn đêm sau lưng bọn ta."
"Ai ăn đêm chứ?"
"Vậy anh đang làm gì?"
"Đọc sách chứ làm gì."
"Sách gì mà phải đọc ban đêm?", Lục Đồng nhét bánh mật vào miệng, tiện tay cầm ngọn đèn hoa sen lên ngắm nghía, "Lãng phí dầu đèn quá."
Chàng thiếu niên tức đến bật cười, một tay giật lại cái đèn: "Muội thì biết gì chứ, đây gọi là 'thanh đăng hoàng quyển bạn canh trường', 'cấp thôi đăng hỏa phó công danh'!"
Cấp thôi đăng hỏa phó công danh...
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Ngô Hữu Tài mà hôm nay nàng gặp là người đọc sách, đã nhiều lần dự thi.
Nếu Lục Khiêm còn sống, hẳn cũng đến tuổi dự thi công danh rồi.
Cha vốn nghiêm khắc, những năm qua sách vở trong nhà chất đống, hẳn cũng như Ngô Hữu Tài này, không còn chỗ đặt chân. Ánh đèn trên bàn nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ, chắc sẽ cháy lâu hơn đêm xuân năm đó nhiều.
Nhưng Lục Khiêm đã c.h.ế.t rồi.
Chết trong ngục của Hình ngục ty ở Thịnh Kinh.
Lục Đồng không nhịn được siết chặt lòng bàn tay.
Ngân Tranh từng giúp nàng dò hỏi, tử tù ở Hình ngục ty cũng như nơi khác, sau khi hành hình nếu có người nhà, đưa tiền thì có thể nhận thi hài về. Không có người nhà thì đem đến chân núi Vọng Xuân mà chôn qua loa.
Lục Đồng sau đó đã đến gò mả ở chân núi Vọng Xuân, nơi đó cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi là xương người bị dã thú ăn còn sót lại, có thể ngửi thấy mùi tanh nhạt, vài con ch.ó hoang đứng xa xa sau gò mả, nghiêng đầu nhìn nàng.
Nàng đứng giữa mảnh đất hoang vu đó, chỉ thấy toàn thân từ trên xuống dưới m.á.u đột nhiên lạnh cóng, không thể chấp nhận được việc người thiếu niên phóng khoáng sáng láng trong ký ức, cuối cùng lại yên nghỉ tại một nơi bùn lầy như thế này, phơi thây cùng với vô số tử tù, *thê thỉ* không nguyên vẹn.
Nàng thậm chí không thể phân biệt được trong vô số gò mả này, hài cốt của Lục Khiêm rốt cuộc nằm ở chỗ nào.
Hắn cứ thế, cô độc mà c.h.ế.t đi.
Tiếng ve kêu trong sân trở nên trống trải hoang lương, ánh nắng trưa hè ào ạt đến, xông thẳng lên mặt người, lạnh lẽo không một chút ấm áp, như một cơn ác mộng khiến người ta ngạt thở.
Cho đến khi có tiếng người vang lên bên tai, thô bạo cắt đứt giấc mộng, nàng mới dần dần tỉnh lại.
"Lục đại phu, Lục đại phu?", A Thành đứng trước tấm rèm giữa sân và cửa hiệu, gọi to.
Lục Đồng mơ hồ quay đầu lại, đáy mắt vẫn còn chút ngơ ngẩn chưa thu lại.
Ngân Tranh đang rửa tay trong sân đi tới, vén rèm lên cho A Thành vào nói chuyện: "Chuyện gì vậy?"
Trong tiệm có người muốn mua trà thuốc, trà thuốc bày trên quầy ngoài bán hết rồi, Đỗ chưởng quầy bảo ngài lấy từ kho ra thêm ra một ít.
Nhà kho chính là nhà bếp trong sân, Lục Đồng thỉnh thoảng sẽ làm thêm trà thuốc để sẵn trong hòm, khỏi phải thiếu hàng khi cần gấp.
Ngân Tranh ừ một tiếng, vừa theo thường lệ hỏi thêm một câu: "Ghi tên là nhà nào?"
Gần đây Lục Đồng cho lập sổ sách, khách hàng đến mua trà thuốc đều ghi tên hết, Đỗ Trường Khanh từng nói làm vậy quá phiền phức, nhưng Lục Đồng kiên quyết phải làm như thế.
A Thành nghe vậy, mặt mày hớn hở nói: "Lần này là nhân vật lớn đấy, nghe nói là từ Phạm phủ Chính Liêm đại nhân, Tường Đoạn quan Thẩm hình Viện đấy, người đang đợi ở ngoài tiệm!"
Ngân Tranh vừa định bước đến nhà bếp liền khựng lại.
Lục Đồng cũng đột nhiên ngẩng mắt.
Quan hạ yến rõ ràng còn một đoạn thời gian nữa mới bắt đầu, cho dù Đổng phu nhân sẵn lòng giúp đỡ chỉ điểm trong yến hội, để chờ vợ của Phạm Chính Liêm là Triệu thị mắc câu cũng cần một thời gian dài.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ có lẽ là trời thấy nhà họ Lục quá thảm, để tin vui này đến sớm.
A Thành không để ý đến sự khác thường của hai người họ, trong lòng vẫn còn phấn khích, Phạm Chính Liêm Tường đoạn quan Thẩm hình Viện, đó chính là "Phạm Thanh Thiên" mà cả kinh thành đều ca ngợi! Ai có thể ngờ được y quán hẻo lánh của họ, giờ đây ngay cả người từ Phạm phủ Thanh Thiên cũng nghe danh mà đến mua thuốc, nói ra thì cả phố Tây này, các thương gia đều phải ghen tị!
A Thành nói một hồi, mãi không thấy Lục Đồng trả lời, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra điều gì không đúng, "Lục cô nương?"
"Không cần lấy nữa."
A Thành sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lục Đồng.
Thiếu nữ đứng trước bàn, nhìn ngọn đèn đồng ở góc bàn, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt như có chút đau thương thoáng qua.
Hồi lâu, nàng mới mở miệng.
"Nói với người nhà họ Phạm, trà thuốc bán hết rồi, không còn hàng nữa."