- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Màn đêm sâu thẳm, mây dày che khuất ánh trăng. Trong con hẻm dài yên tĩnh phía tây, tiếng lưỡi d.a.o chạm nhau vang lên chói tai.
Lục Đồng kéo Ngân Tranh lùi về phía cửa y quán, bên ngoài cửa hai bóng người đang quần nhau không ngừng. Kẻ phục kích ẩn nấp ở cửa rõ ràng không phải là đối thủ của người kia, chỉ sau vài hiệp đã thất bại, bị đối phương đá trúng ngực, thanh kiếm dài kề sát cổ họng.
Người đàn ông mặc trang phục thị vệ quay đầu lại, để lộ một gương mặt hơi nghiêm nghị, hỏi Lục Đồng: "Lục cô nương, có bị thương không?"
Lục Đồng lắc đầu.
Ngân Tranh vẫn chưa hết hoảng sợ sau khi bị tập kích, chợt nghe người đàn ông gọi Lục Đồng là "Lục cô nương", kinh ngạc nhìn về phía đối phương: "Cô nương... người này nàng quen sao?"
Lục Đồng liếc nhìn tên hung thủ đang bị khống chế dưới đất, nói: "Vào trong nói chuyện."
Cửa y quán được đóng lại, người áo đen bị người đàn ông kéo vào sân nhỏ.
Ngân Tranh đầy vẻ nghi hoặc, định mở miệng, liền thấy Lục Đồng móc từ trong tay áo ra một lọ nhỏ, bước đến trước mặt đối phương, cúi người nắm cằm hắn, đổ hết thuốc trong lọ vào miệng hắn.
Động tác này khiến viên thị vệ giật mình, Ngân Tranh cũng ngẩn người.
Cuối cùng, Lục Đồng thu tay lại, tiện tay ném cái lọ rỗng vào giỏ tre trong sân.
Ngân Tranh nuốt nước bọt, nhìn người dưới đất, khẽ hỏi Lục Đồng: "Cô nương, định g.i.ế.c hắn sao?"
Viên thị vệ bên cạnh nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Ngân Tranh.
Lục Đồng nói: "Chỉ là chút Nhuyễn Cân Tán, sợ hắn tự sát thôi."
Ngân Tranh gật đầu, ngước mắt thấy ánh mắt kỳ lạ của viên thị vệ, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bổ sung cứng nhắc: "Vừa rồi ta nói đùa thôi, chúng ta là y quán chữa bệnh cứu người, làm sao có thể g.i.ế.c người... Nhưng, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Lục Đồng cúi đầu nhìn.
Trong sân tối om, kẻ hành hung cũng mặc toàn đồ đen, gần như hòa làm một với bóng đêm, là một gương mặt xa lạ, đôi mắt nhìn Lục Đồng đầy hung quang, một ánh nhìn đã biết là kẻ cực kỳ hung ác.
Con d.a.o hắn dùng để tấn công Lục Đồng rơi xuống đất, Lục Đồng bước tới, nhặt con d.a.o lên, ngón tay chậm rãi vuốt theo sống dao, giọng điệu bình tĩnh.
"Hắn đến để g.i.ế.c ta."
"Đột nhập nhà dân, mưu toan hành hung... Ngay dưới chân thiên tử Thịnh Kinh, lại xuất hiện kẻ cướp điên cuồng như vậy,...", nàng suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên, "À, *thê thỉ* trên núi Vọng Xuân đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, không chừng chính là hắn gây ra."
Viên thị vệ bên cạnh muốn nói lại thôi.
Ngược lại tên áo đen cười lạnh: "Ít nói nhảm, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì nhanh tay đi!"
Lục Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tự ý dùng hình phạt, y quán chúng ta không làm được. Kẻ nguy hiểm, đương nhiên phải giao cho quan phủ xử lý."
Nàng cất d.a.o cẩn thận: "Báo quan thôi, Ngân Tranh."
......
Trong phủ Quận Vương yên ắng.
Tiệc đầy tháng đã kết thúc, khách khứa đã tản đi hết, sau bữa tiệc linh đình, sự vắng vẻ còn thêm phần quạnh quẽ hơn ngày thường. Bùi Vân Thục ngồi trong phòng, đắp chăn cho Bảo Châu, đang định bảo v.ú nuôi bế tiểu thư đi ngủ, liền thấy Phương Tư vén rèm cửa, khẽ nói: "Phu nhân, Thế tử đến."
Bùi Vân Thục ngước nhìn, thấy Bùi Vân Ánh theo sau Phương Tư bước vào.
Hắn hẳn là từ bên ngoài về, áo choàng mang theo hơi lạnh của đêm thu. Hắn đặt đao xuống rồi bước đến trước mặt Bùi Vân Thục, nhìn về phía Bảo Châu.
Bảo Châu cuộn tròn trong lòng v.ú nuôi ngủ ngon lành, cô bé mới đầy tháng, ngoài ăn ra chỉ biết ngủ, nhìn một cái cũng khiến người ta phải mỉm cười.
Bùi Vân Ánh hạ thấp giọng: "Ngủ rồi sao?"
Bùi Vân Thục vẫy tay, ra hiệu cho v.ú nuôi bế Bảo Châu vào trong phòng. Lúc này, nàng mới nhìn về phía Bùi Vân Ánh, lắc đầu: "Sao đột nhiên lại đến?"
Bùi Vân Ánh thở dài, bước đến bên bàn nhỏ ngồi xuống, vừa rót trà vừa nói: "Tiệc đầy tháng của cháu gái, làm cữu cữu như ta sao có thể vắng mặt được, chỉ là trên đường bị chậm trễ."
Bùi Vân Thục nhìn người trước mặt, muốn nói lại thôi.
Hôm nay tiệc đầy tháng, Chiêu Ninh Công Bùi Lệ cũng đến, nàng không biết Bùi Vân Ánh có phải vì thế mà không đến không, hắn vốn không bao giờ thích gặp những người nhà họ Bùi.
Bùi Vân Ánh cười hỏi: "Sao thế?"
Bùi Vân Thục gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, giả vờ oán trách: "Hôm nay ở tiệc đầy tháng, không ít phu nhân lén hỏi thăm ta về đệ. Ta đoán người thật lòng gặp Bảo Châu thì ít, người muốn gặp đệ thì nhiều. Tiếc là đệ không có mặt. À phải rồi..." Chợt nhớ ra điều gì đó, Bùi Vân Thục hạ giọng hỏi: "Ta nghe Quận Vương nói trước đây, Thái hậu nương nương có ý chỉ hôn cho đệ, có manh mối gì không?"
Bùi Vân Ánh cúi đầu uống trà, cười nói: "Đâu ra chuyện bắt gió bắt bóng như thế."
"Nếu lão nhân gia thật sự có ý này thì cũng tốt, đệ giờ cũng không nhỏ nữa, nên lo lắng những chuyện này rồi."
Hắn lại không mấy để tâm: "Tỷ gấp gáp cái gì."
"Đương nhiên là gấp!", Bùi Vân Thục lườm hắn một cái, "Hôm nay ta trò chuyện với Lục đại phu, mới biết Lục đại phu cũng đã có hôn ước. Đệ còn hơn người ta bốn tuổi, người ta đã có hôn phu, đệ có gì? Ngay cả người trong lòng cũng không có, chỉ có con ch.ó cái ở Điện Tiền Ti của các đệ, mà nó cũng đã bị những con ch.ó khác dòm ngó rồi!"
Bùi Vân Ánh dở khóc dở cười: "Sao lại đem ta so với chó?"
"Chó còn hiểu chuyện hơn đệ!"
Bùi Vân Ánh: "..."
Bùi Vân Thục nhìn chàng trai trẻ trước mặt, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.
Thực ra nàng cũng không phải thật sự gấp gáp về chuyện hôn sự của Bùi Vân Ánh. Hắn tướng mạo xuất chúng, tiền đồ rộng mở, một nhân tài như vậy, người muốn kết thân không đếm xuể. Nhưng hắn càng được thánh sủng, đứng càng cao, chuyện hôn sự càng không thể tự quyết. Giờ đây Thái hậu đã có ý chỉ hôn, e rằng kéo dài thêm vài năm nữa, sẽ thật sự không còn cơ hội tự mình quyết định, giống như nàng...
Nàng không muốn Bùi Vân Ánh đi vào vết xe đổ của mình, hơn nữa, Bùi Vân Ánh hiện giờ như một thanh kiếm không vỏ, quá sắc bén, e rằng sẽ tự làm tổn thương mình, nếu hắn có người trong lòng, có lẽ làm việc sẽ để lại vài phần đường lui, đối với bản thân hắn cũng tốt.
Bùi Vân Thục dịu giọng, "A Ánh, nói cho ta biết, rốt cuộc đệ thích cô nương như thế nào? Con gái Ngự sử Trung Thừa xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, mẫu thân nàng ấy hôm nay còn hỏi ta về đệ, ta đã gặp vị tiểu thư đó, đúng là xinh đẹp như tiên nữ, thật sự là phong thái vạn phần..."
Bùi Vân Ánh véo véo mi tâm, giọng bất đắc dĩ: "Trên đời có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, ta đâu thể thích hết được?"
"Vậy đệ thích kiểu nào?"
Bùi Vân Thục tỏ vẻ không hỏi ra đáp án thì không thôi, Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc, "Kiểu thông minh đi."
"Thông minh ư?", Bùi Vân Thục mắt sáng lên, "Tiểu thư thứ hai nhà Đại học sĩ Tập Hiền Điện tài hoa xuất chúng, năm tuổi đã biết làm thơ, rất thông minh, đệ xem..."
"Ta đâu có thích làm thơ."
Nhìn thấy vẻ mặt không mấy quan tâm của hắn, Bùi Vân Thục nổi giận: "Đệ đến đây muộn thế này chỉ để chọc tức ta thôi đấy à?"
"Không phải mà.", Bùi Vân Ánh nghiêm túc nói, "Ta đến để tặng quà, kẻo Bảo Châu lại bảo ta keo kiệt."
Bùi Vân Thục nhìn hai tay không của hắn: "Quà đâu?"
Bùi Vân Ánh định nói gì đó thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói của thị vệ Xích Tiễn: "Chủ tử, đã bắt được người rồi."
Bùi Vân Thục sững người, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Thấy chưa, Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Quà vừa đến đây này."