- Chương 1: Tiền Đề
- Chương 2: Về Quê
- Chương 3: Tin Dữ
- Chương 4: Lên Kinh
- Chương 5: Nhà họ Kha
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ngô Hữu Tài thu lại suy nghĩ, nhìn người con gái trước mặt.
Hắn nói: "Ta không định thi nữa."
"Tại sao?"
Ngô Hữu Tài mỉm cười: "Thật ra hôm nay ta đến, là muốn từ biệt Lục đại phu."
Lục Đồng giật mình.
"Ngoài thành có một chưởng quầy phường dệt, muốn mời một gia sư cho con gái sáu tuổi của ông ấy, nhờ Hồ lão tiên sinh tìm người. Hồ lão tiên sinh đã đưa danh thiếp của ta cho ông ấy. Từ nay về sau, ta sẽ đến nhà họ dạy học. Mỗi năm khoảng mười lạng bạc, đủ để ta sinh sống."
Khi hắn nói những điều này, đôi mắt giãn ra nhiều, như thể chỉ một đêm đã hiểu ra nhiều điều, không còn như lúc mới gặp, tâm trí luôn phủ một lớp u ám, bây giờ hắn đã trở nên phóng khoáng sảng khoái hơn nhiều.
Lục Đồng im lặng hồi lâu, mới nói: "Cũng tốt."
Lễ Bộ sau sự việc này chấn động từ trên xuống dưới, Ngô Hữu Tài chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhớ tên, cuối cùng lại là nguồn gốc khởi đầu của tất cả. Tuy những người liên quan đều đã vào tù, sẽ không có ai tìm đến trả thù hắn, nhưng sau này thi cử, Ngô Hữu Tài khó tránh khỏi bị đem ra làm đề tài bàn tán.
Cuối cùng, nơi đây đối với hắn toàn là bi thương.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng: "Còn Lục đại phu thì sao?"
Lục Đồng khựng lại.
Ngô Hữu Tài nhìn người trước mặt.
Thật ra đến nước này, mục đích Lục Đồng lợi dụng mình là gì, đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, nàng đã giúp hắn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.
Giờ đây vụ gian lận thi cử đã bị vạch trần, tất cả những kẻ quyền quý áp bức người đọc sách đều đã bị trừng phạt. Sau khi hắn c.h.ế.t đi sống lại, được mấy tên quan sai của hình bộ khám xét tỉ mỉ, không phát hiện điều gì bất thường, ai nấy đều tấm tắc khen kỳ lạ. Vì thế hắn liền thuận theo cách nói "Diêm Vương thả người" của lão Hà mù, không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Đồng.
Hắn biết ơn nàng, biết ơn nàng đã tàn nhẫn vạch trần sự thật trong cái thế đạo mờ mịt này cho hắn thấy, biết ơn nàng đã tìm cho hắn một con đường sống. Càng biết ơn thang thuốc giả c.h.ế.t kia, để hắn cảm nhận được tình yêu với sự sống trong giây phút sinh tử, còn có cơ hội quay đầu.
Lần này, coi như hắn thật sự được tái sinh.
Có lẽ Ngô Hữu Tài ngồi ở phố Tây bán cá tươi, kẻ chật vật vì công danh kia đã c.h.ế.t rồi, người sống sót này mới là Ngô Hữu Tài thật sự, là người hắn muốn trở thành.
Trong y quán im lặng thật lâu.
Một lúc sau, giọng Ngô Hữu Tài vang lên.
"Bất kể Lục đại phu muốn làm gì, Hữu Tài chỉ mong Lục đại phu mọi sự thuận lợi, tâm nguyện được toại."
Lời nói phát ra từ tận đáy lòng, chân thành thực ý.
Trên đời này mỗi người có con đường của riêng mình, mỗi người có nỗi khổ riêng, không cần dò xét, không cần hỏi han. Hắn chỉ cần biết, Lục Đồng đối với hắn, chính là bàn tay đưa ra trong lúc tuyệt vọng, là nữ Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, thế là đủ rồi.
"Đa tạ lời chúc của công tử."
Lục Đồng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn: "Cũng chúc công tử, về sau không còn khổ sở, gặp hết người tốt trên đời, đọc hết sách hay trên đời, ngắm hết sơn thủy đẹp trên thế gian."
Khi nói câu này với hắn, tuy nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nỗi mênh mang nhạt nhòa, như thể nhìn xuyên qua hắn để thấy bóng người khác, luôn có đôi phần bi thương.
Ngô Hữu Tài sửng sốt, rồi bật cười ha hả, hắn vốn điềm đạm nội tâm, hiếm khi có lúc cười từ tận đáy lòng như vậy. Hắn lại thu nụ cười lại, nghiêm túc cúi đầu thật sâu với Lục Đồng.
"Cảm ơn ngài, Lục đại phu."
Hắn vừa cáo từ ra về, dáng lưng không còn khiêm nhường còng như ngày thường, ngược lại phóng khoáng tiêu sái, vạt áo giặt đến phát trắng bay phất phơ trong gió thu, rực rỡ chói mắt dưới ánh dương vàng, bỗng có vài phần phong thái ngông cuồng của thiếu niên.
Lục Đồng nhìn bóng lưng hắn thật lâu, cho đến khi khe nắng dưới cây lê trước cửa không còn lay động, cho đến khi khóe mắt nàng nhìn đến chua xót, giọng Đỗ Trường Khanh vang lên từ phía sau.
Giọng điệu hắn kỳ cục, "Sao mà lưu luyến thế? Người không biết còn tưởng đây là huynh trưởng của nàng đấy."
Lục Đồng thu hồi suy nghĩ, nhưng hắn không chịu buông tha, bám riết: "Hôm nay nàng thấy Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đi sống lại, không hề có nửa điểm ngạc nhiên, có phải sớm đã biết rồi không?"
"Ừm, nghe nói ở phủ Quận vương."
Đỗ Trường Khanh cười lạnh: "Chỉ là nghe nói? Hắn c.h.ế.t đi sống lại chẳng lẽ không phải do nàng động tay chân?"
Lục Đồng không để tâm: "Hắn đã nói rồi, là do hắn dương thọ chưa hết, Diêm Vương không thu người tốt, ta không có cái tài đó."
"Nhà ai có Diêm Vương công minh thế? Còn hiểu chuyện hơn cả quan trên dương gian, vậy trước đây ở phố Tây có mụ già chuyên bắt cóc cô nương nhà khác, còn sống đến chín mươi tám tuổi, sao không lôi bà ta xuống?"
Hiếm khi hắn thông minh một lần, bám theo Lục Đồng không tha: "Đừng lừa bản thiếu gia, hai người có bí mật gì mà chủ nhân này không thể nghe? Ta muốn biết ngay bây giờ!"
Lục Đồng bực không chịu nổi, Ngân Tranh và A Thành từ trong sân đi ra, đặt cái nia phơi thuốc xuống, kéo tay áo Đỗ Trường Khanh: "Chưởng quầy, không phải ngài nói đợi cô nương về sẽ phải đi ăn bù sao? Ngài định khi nào thì đi?"
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh giật mình: "Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất chuyện chính!"
Ngày rằm hôm đó, hắn đã hẹn đặt tiệc tại tiệm ăn Nhân Hòa, nhưng Lục Đồng vừa đến Văn Quận Vương Phủ một chuyến liền ở lại một hơi tận mười ngày. Kết quả là hắn phải hủy tiệc đặt trước trong phút chót. Tuy nhiên, số bạc đặt cọc thì không thể lấy lại. Đỗ Chưởng quầy nài nỉ chủ quán mãi, cuối cùng người ta mới đồng ý để sau này hắn rảnh rỗi thì quay lại, bày biện lại toàn bộ tiệc như cũ.
Giờ Lục Đồng cuối cùng cũng đã trở về, bữa tiệc khó khăn lắm mới có này rốt cuộc cũng có thể ăn được.
Hắn nói: "Người đông đủ cả rồi, nhanh đi, chọn ngày giờ mà ăn tiệc thôi. Ngày mai thì sao?"
Lục Đồng vén màn cửa nỉ: "Chờ thêm vài ngày nữa đi."
"Còn phải chờ nữa hả?" Đỗ Trường Khanh bực mình, nói chẳng mấy vui vẻ: "Thích thì đi, không thì thôi!"
Lục Đồng không để ý đến hắn càm ràm, cứ thế đi thẳng về tiểu viện.
Tiểu viện vẫn sạch sẽ như lúc trước khi nàng rời đi. Ngân Tranh thích sạch sẽ, ngày nào cũng dọn dẹp. Lục Đồng bước vào nhà, đi đến trước bàn thờ Phật nhỏ, rút vài nén hương từ bên cạnh rồi châm lên.
Trong làn khói lượn lờ, tượng Phật nhỏ cúi mắt, vẻ mặt từ bi.
Nàng khẽ cất lời, không rõ nói với bản thân hay nói với ai khác.
"Sắp rồi..."
"Chờ thêm vài ngày nữa."