- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 186
Chương 186
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Dung Ngộ nhìn sang Thịnh Thanh Diễn.
Cô khẽ hỏi:
“Nhà tôi không có phòng sưu tầm, có thể tạm để ở đây cho anh giữ giúp không?”
Thịnh Từ Viễn nhỏ giọng nhắc:
“Anh cả tôi không biết nói chuyện, cũng không hiểu lời người khác đâu, cô…”
Nhưng rồi —
Thịnh Thanh Diễn khẽ gật đầu.
Cậu ta lập tức tròn mắt kinh ngạc:
“An… anh cả, anh… anh hiểu được lời người ngoài rồi sao…”
Thịnh Thanh Diễn không trả lời, chỉ tháo sợi dây đỏ đeo trên cổ, ở cuối dây là một chiếc chìa khóa.
Anh đưa chìa khóa cho Dung Ngộ.
“Đây… đây là chìa khóa phòng sưu tầm.” Ánh mắt Thịnh Từ Viễn đầy ngỡ ngàng, “Anh cả có ý cho phép cô sau này được tới đây.”
Dung Ngộ mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Cô tuy nhận lấy chìa khóa, nhưng khi ra khỏi cổng Nhà họ Thịnh, cô lại trả lại cho Thịnh Từ Viễn:
“Bạn học Thịnh, đây là đồ của nhà cậu, cậu giữ lấy thì hơn.”
Thịnh Từ Viễn kiên quyết lắc đầu:
“Anh cả tôi hiếm khi có hành động khác thường như hôm nay. Đã tặng cậu thì cậu cứ nhận, đừng nghĩ gì khác.”
Trong đầu Dung Ngộ thoáng hiện lên đôi mắt như thủy tinh ấy.
Cô suy nghĩ giây lát rồi nhận lại chìa khóa.
Lên xe, Mẫn Kiến Thâm cảm thán:
“Phòng sưu tầm của Nhà họ Thịnh chẳng khác nào một bảo tàng chuyên đề thu nhỏ, phần lớn đều là hiện vật của nhóm du học sinh năm xưa. Không rõ Nhà họ Thịnh có quan hệ thế nào với họ.”
Dung Ngộ cũng đang nghĩ tới chuyện này.
Nhưng trong số những người cô quen, không ai mang họ Thịnh.
Có lẽ, chỉ đơn giản là họ yêu thích giai đoạn lịch sử này?
Nếu đối phương có thể giao tiếp, còn có thể hỏi thêm, tiếc là lại là bệnh nhân tự kỷ…
“Ngày đó, những binh lính và dân thường hy sinh trên tàu Chấn Hoa, phần lớn t.h.i t.h.ể đã chìm xuống đại dương.” Mẫn Kiến Thâm khẽ thở dài, “Những người vì nước quên mình ấy, cuối cùng ngay cả hài cốt cũng không còn, linh hồn chẳng thể về đất mẹ… Thật xót xa.”
Dung Ngộ ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chồng cô, tên là Kỷ Tranh, trúng đạn rồi rơi xuống biển, t.h.i t.h.ể bị cuốn trôi. Giống như Kỷ Tranh, còn có mấy chục người khác.
Khu vực họ rơi xuống gần lãnh thổ quốc gia, lúc đầu, nhà nước còn cử người tìm kiếm, nhưng quá khó, quá tốn nhân lực, vật lực, quốc lực… Cuối cùng, gia quyến như cô đồng loạt ký tên gửi thư, xin lãnh đạo dồn sức vào việc xây dựng đất nước…
Bầu không khí trong xe chùng xuống.
Đến ngã tư đèn đỏ, Mẫn Kiến Thâm khẽ nghiêng đầu, rõ ràng cô gái ngồi ngay bên cạnh, nhưng như thể đã dựng lên một bức tường vô hình, chìm trong cảm xúc riêng, trông thật cô đơn.
Nhưng khi xe dừng hẳn, cô lập tức thoát ra khỏi cảm xúc ấy, như thể sự yếu đuối kia chưa từng tồn tại.
Dung Ngộ mỉm cười:
“Hôm nay đã làm phiền Mẫn tiên sinh rồi.”
Mẫn Kiến Thâm cũng xuống xe:
“Em là người được cha anh che chở, anh coi em như em gái. Có chuyện gì cứ gọi cho anh. Vào đi.”
Dung Ngộ quay người bước vào hành lang.
Trên ban công tầng trên, Kỷ lão gia đang tưới cho mấy chậu cây sắp c.h.ế.t nhà Kỷ Yến Đình. Tuy ở trên cao, nhưng mắt ông rất tinh. Hơn nữa, người vừa xuống xe kia là mẹ ông, ngoại hình xuất chúng, khí chất hơn người, nổi bật ở bất kỳ đâu, nhìn một cái là nhận ra ngay.
Người đàn ông tiễn mẹ ông về… sao trông quen thế?
Ông vội lấy điện thoại ra.
Bé Đóa Đóa từng dạy ông, nếu ở xa nhìn không rõ, cứ mở chế độ chụp ảnh rồi phóng to màn hình là sẽ thấy rõ hơn.
“Chết tiệt… lại là cậu ta!” Kỷ lão gia trợn mắt phùng râu. “Rốt cuộc là thằng nào mà cứ bám lấy mẹ tôi hoài thế?”
Mấy hôm trước ở Hải Thành, cũng là người đàn ông này đưa mẹ về nhà.
Giờ đến cả Kinh Thành rồi, mà hắn vẫn lảng vảng không rời.
“Lão nhị, cho cháu năm phút, ông muốn biết tất cả về thằng này…”
Kỷ lão gia đang nói dở thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ông lập tức bỏ điện thoại xuống, xách bình tưới, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục tưới cây.
Đợi Dung Ngộ vào nhà, thay giày xong, ông mới lại gần hỏi:
“Mẹ, ai đưa mẹ về vậy?”
Dung Ngộ ngẩng đầu:
“Là con trai của Viện sĩ Mẫn, cùng tham gia một buổi đấu giá với mẹ.”
“Mẹ, sao giọng mẹ lại khàn thế?” Kỷ lão gia lập tức căng thẳng, “Mắt cũng hơi đỏ… không phải chứ, mẹ, mẹ sao vậy, xảy ra chuyện gì à, sao lại khóc rồi?”
Dung Ngộ hơi thất thần.
Có lẽ là vì tấm ảnh kia đã ảnh hưởng tới cảm xúc, khiến lòng khó yên.
Cô mỉm cười đáp:
“Không sao, ngủ một giấc là ổn.”
Cô bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Kỷ lão gia sốt ruột như ngồi trên đống lửa:
“Lão Nhị, cháu mau xem thử dáng vẻ của bà cố cháu thế kia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Kỷ Yến Đình không dám nói.
Bởi vì, anh cảm thấy… đây giống như trạng thái của một người thất tình.
Bà cố thất tình sao?
Trời đất ơi, ý nghĩ này vừa lóe lên đã khiến anh nổi cả da gà.
Nhưng mà, thân thể của bà cố bây giờ mới mười tám tuổi.
Hồi trước cũng chỉ sống đến ba mươi.
Dù là tâm hồn hay ngoại hình, đều ở độ tuổi có thể yêu đương.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Bà cố trẻ như vậy, bên cạnh xuất hiện đàn ông cũng là chuyện bình thường. Sau này, nếu một ngày ông mất, ít nhất vẫn còn người thân cận bên cạnh bà, để bà không quá suy sụp.”
Câu nói này khiến dây thần kinh của Kỷ lão gia như bị kéo căng, ông ngồi phịch xuống ghế sofa.
Ông không dám tưởng tượng, nếu mình mất đi, mẹ sẽ đau lòng và buồn bã đến mức nào…
Có lẽ, đúng là nên tìm một nửa khác.
Nhỡ đâu nửa kia là kẻ khốn nạn thì sao, ức h.i.ế.p mẹ ông thì sao, lừa tiền lừa tình thì sao…
“Lão Nhị.” Kỷ lão gia ra lệnh, “Mau tìm cho ông một phòng livestream tập thể dục, ông phải bắt đầu luyện tập ngay, nhanh lên!”
Kỷ Yến Đình: “…”
Kỷ lão gia càng ngày càng giống một đứa trẻ, nói làm là làm ngay.
Trong phòng khách vang lên tiếng nhạc aerobic.
Chỉ là Kỷ lão gia tuổi đã cao, mới nhảy được hai mươi phút đã mệt rã rời, nằm bẹp trên sofa ngủ quên.
Nửa đêm, ông mơ màng mở mắt, bỗng hoảng hốt:
“Mẹ, mẹ, mau dậy, tuyết rơi rồi, Kinh Thành có tuyết rồi!”
Dung Ngộ ngủ không yên.
Cô cứ mơ thấy cảnh trên con tàu năm xưa, lặp đi lặp lại, vùng vẫy trong ác mộng, cho đến khi bị cậu con trai đánh thức.
Cô để ông nắm tay dẫn ra trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.
Bên ngoài, từng bông tuyết bay bay rơi xuống, chẳng mấy chốc, tuyết nhỏ đã hóa thành tuyết bay dày như lông ngỗng, cả thế giới được bao phủ trong tấm áo trắng tinh khôi.
Dung Ngộ lấy điện thoại, chụp lại cảnh đẹp tuyết rơi, gửi cho Đường Triệt.
“Kinh Thành tuyết đẹp, cùng anh thưởng ngoạn.”
Tuyết rơi suốt đêm, đến sáng vẫn chưa ngừng, nhưng tuyết trên đường đã được dọn sạch.
Kỷ lão gia đã sắp xếp kín lịch trình trong ngày: trước tiên đi ngắm tuyết, rồi xem triển lãm tranh, dạo bảo tàng, gặp gỡ bạn cũ, lịch kín mít cả ngày.
Sáng hôm sau, hai mẹ con mới chuẩn bị quay về Hải Thành.
Kỷ Yến Đình có một cảnh quay cực kỳ quan trọng, đi tiễn ở sân bay một lượt mất ít nhất ba, bốn tiếng.
Anh nghĩ một lúc, rồi nhắn tin cho Kỷ Mặc Hàn:
“A Mặc, em bận gì không? Có thể tranh thủ đưa bà cố và ông nội ra sân bay không?”