- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 138
Chương 138
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Thực tế, ba người Dung Vọng Thiên đã có mặt ở Viện Hàng không vũ trụ từ chiều hôm qua.
Hôm qua tại Nhất Trung Hải Thành, Dung Vọng Thiên làm loạn tới mức suýt chút nữa báo cảnh sát, Bùi Nhã Như thật sự hết cách, chỉ đành đi tìm hiệu trưởng.
Nhưng vì Lâm Nhượng đang ở khu vực lõi, hiệu trưởng cũng không liên lạc được với anh. Còn về Vân Tiêu Nguyên, hiệu trưởng thậm chí còn không có số liên lạc của bà.
Bất đắc dĩ, hiệu trưởng đành phải dẫn Dung Vọng Thiên đến tận Viện Hàng không vũ trụ.
Nhưng bọn họ không được phép vào.
Đứng trước cổng viện, Dung Vọng Thiên có hơi choáng váng.
Ông nhớ cách đây hơn một tháng, Dung Ngộ từng đến Viện một lần, lúc đó còn lên cả tin tức.
Khi đó ông cứ nghĩ Dung Ngộ chỉ ghé qua một chút, theo đúng nghĩa đen là ghé cho có, kiểu dựa vào danh tiếng Viện để nâng cao độ nổi tiếng bản thân…
Ai ngờ được, con bé lại ở trong đó suốt một ngày một đêm?
Hiệu trưởng Nhất Trung Hải Thành còn không vào được, vậy mà một học sinh như Dung Ngộ lại có thể ở đó lâu đến vậy?
Ông còn thấy Dung Ngộ cùng một người đàn ông ngồi xe lăn đi ra. Người đó ông nhận ra, là giáo sư Lâm của Đại học Hải Thành.
Nghe nói vị giáo sư này thiên phú xuất chúng, dù bị liệt hai chân nhưng vẫn là nhân vật được các viện nghiên cứu lớn tranh giành, từng tham gia rất nhiều dự án cấp quốc gia.
Dung Ngộ vậy mà lại có thể trò chuyện thân thiết với một người như vậy?
Bùi Nhã Như nhanh chân bước tới đón:
“Chào giáo sư Lâm, chào Dung Ngộ.”
Hiệu trưởng cũng vội vàng đến bắt tay Lâm Nhượng.
Dung Ngộ nhìn thoáng qua Dung Vọng Thiên, lên tiếng hỏi:
“Hiệu trưởng, cô Bùi, có chuyện gì sao?”
Hiệu trưởng mỉm cười nói:
“Ba em cứ tưởng nhà trường giấu em không cho gặp, cứ khăng khăng muốn tìm, nên thầy cô đành đưa tới đây. Bây giờ thấy rồi, chắc Dung tiên sinh cũng yên tâm rồi chứ?”
Câu sau là nói với Dung Vọng Thiên, mà nụ cười trên mặt hiệu trưởng đã biến mất từ lâu.
Dù gì ông cũng là hiệu trưởng một trường trung học danh tiếng, vậy mà vì sự vô lý của Dung Vọng Thiên, bị bắt phải đứng gió chờ ngoài cổng viện hàng không cả một đêm, sao mà trong lòng không có chút oán giận cho được?
Dung Vọng Thiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng:
“Tiểu Ngộ, tối hôm qua con… ở lại Viện Hàng không vũ trụ sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Nhượng lên tiếng, giọng đều đều, “Ông là cha của Tiểu Ngộ phải không? Có việc này, cần ông ký tên xác nhận.”
Anh lấy từ túi tài liệu sau lưng xe lăn ra một xấp văn bản:
“Tiểu Ngộ tạm thời được mời làm trợ lý cá nhân của tôi. Hồ sơ và hộ khẩu cần chuyển về Viện Hàng không vũ trụ số 4. Mong ông ký xác nhận, tôi sẽ cho người đi làm thủ tục.”
Đôi mắt hiệu trưởng sáng rực lên ngay lập tức.
Viện hàng không vũ trụ, đó là nơi bao người mơ ước, đến cả tiến sĩ cũng chưa chắc đã được mời vào.
Nếu nói những người được Viện chọn là thiên tài, thì Dung Ngộ chính là thiên tài trong số các thiên tài.
Mới lớp 12 mà đã vào được một đơn vị như thế này, nói ra ngoài chắc không ai tin nổi.
Tất nhiên, cũng vì bị giới hạn bởi thân phận học sinh cấp 3, nên hiện tại mới chỉ là một “trợ lý nhỏ” mà thôi…
Dung Vọng Thiên thì hoàn toàn ngây người.
Đứa con gái mà ông chưa từng coi trọng, vậy mà đã được Viện hàng không vũ trụ số 4 tuyển dụng?
Một học sinh lớp 12, cho dù có giành giải vàng Vật lý quốc gia, cũng đâu đến mức được viện nghiên cứu mời về làm việc?
Chẳng lẽ, một khi đã vào viện, thì không cần học ở trường nữa?
“Bên viện, mỗi tháng có thể chỉ cần Tiểu Ngộ tới 2-3 lần, không ảnh hưởng nhiều đến thời gian cá nhân. Sau này lên đại học, học cao học, nghiên cứu sinh, hoặc tiến xa hơn, em ấy sẽ tự lựa chọn.” Lâm Nhượng nói.
“Dung tiên sinh còn có thắc mắc gì nữa không?”
Dung Vọng Thiên ngây ra, chẳng biết nên hỏi gì.
Ông nhìn về phía Dung Ngộ, đối diện với đôi mắt trong trẻo ấy, chợt nhận ra con gái ông… xa lạ quá.
Hồi mới đón cô về Hải Thành, ông còn cảm thấy mình vẫn kiểm soát được cô.
Nhưng không biết từ khi nào, Dung Ngộ vẫn là Dung Ngộ, nhưng dường như không còn là con gái của ông nữa.
Giữa hai cha con, như có một hố sâu không thể vượt qua.
Ông muốn nói gì đó… nhưng lại không thốt nên lời.
Lâm Nhượng đưa bút sang, ông đờ đẫn ký tên, rồi như sực tỉnh, hỏi thêm:
“Tiểu Ngộ, vậy sau này con ở lại Viện hàng không luôn, không về nhà nữa sao?”
“Lúc nào bận thì ở lại viện.” Dung Ngộ ngừng một chút rồi nói, “Còn bình thường, con ở nhà họ Kỷ.”
“Cái gì!” Dung Vọng Thiên như bị ai đánh thức khỏi cơn mê, cả người chấn động, đầy vẻ kinh ngạc:
“Trên tin tức nói không sai? Con thật sự chuyển đến sống ở nhà họ Kỷ? Con và Kỷ lão gia… có quan hệ gì?”
Ánh mắt Dung Ngộ không hề d.a.o động, thản nhiên đáp:
“Con từng cứu mạng Kỷ lão gia. Sau đó ông ấy mời con làm gia sư cho Kỷ Chu Dã, nên con ở nhà họ Kỷ để dạy kèm.”
Cô sẽ không rời khỏi nhà họ Kỷ.
Vậy thì phải có một lý do chính đáng, đường đường chính chính.
Không thể nào nói rằng… cô là Thái phu nhân của nhà họ Kỷ.
Chuyện đó hiển nhiên trái ngược hoàn toàn với nhận thức của số đông, quá sức hoang đường. Đến bản thân cô cũng sợ mình sẽ bị các nhà khoa học bắt đi nghiên cứu mất.
Cứu mạng Kỷ lão gia, và là gia sư riêng của thiếu gia nhà họ Kỷ, chỉ cần hai lý do này thôi, đã đủ rồi.
Dung Vọng Thiên lại một lần nữa rơi vào trạng thái não đứng hình:
“Con… con từng cứu mạng Kỷ lão gia? Khi nào? Sao chưa bao giờ nói với ba?”
Con gái ông là ân nhân cứu mạng của Kỷ lão gia?
Vậy mà ông lại phải chạy vạy khắp nơi, hết nhờ vả người này đến cầu cạnh người kia, chỉ để mong có được một lần gặp mặt tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị?
Quan hệ ngay trước mắt, vậy mà ông hoàn toàn không hề hay biết?
“Là chuyện từ rất lâu rồi.” Dung Ngộ bình tĩnh đáp, nhận lấy tập hồ sơ đã có chữ ký. Cô quay sang hiệu trưởng và cô Bùi, lễ phép nói:
“Đã làm phiền thầy và cô phải đi một chuyến thế này.”
Hiệu trưởng khoát tay:
“Chuyện của học sinh mà, sao có thể gọi là phiền phức được?”
Bùi Nhã Như cũng hoàn toàn không cảm thấy phiền hà chút nào.
Dung Ngộ đã nhìn thấy xe nhà họ Kỷ đang đậu bên lề đường, cô nói:
“Thầy hiệu trưởng, cô Bùi, chiều nay em không đến lớp đâu ạ.”
“Không sao đâu.” Hiệu trưởng mỉm cười, “Em vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều chắc như đinh đóng cột rồi, có đi học hay không cũng không quan trọng nữa.”
Dung Ngộ chào tạm biệt Lâm Nhượng, vẫy tay với giáo viên, rồi bước về phía xe bên lề đường.
“Tiểu Ngộ, chờ một chút.”
Dung Vọng Thiên gọi với theo.
Nhưng khi cô quay đầu lại, ông lại không biết phải nói gì.
Ông gãi đầu, cuối cùng cũng cố gắng thốt ra một câu:
“Con… con có cần về nhà lấy ít đồ không?”
“Không cần đâu.” Dung Ngộ đáp, “Dù sao cũng chẳng có gì để mang theo.”
Dung Vọng Thiên lúng túng xoa hai tay vào nhau.
Đúng vậy, từ sau khi đón con bé về nhà, ông và Thẩm Lâm chưa từng dẫn nó đi mua quần áo một lần. Trong phòng chắc chắn cũng chẳng có mấy thứ.
Ông vội vàng lấy ví ra:
“Con ở ngoài nếu thiếu tiền, cầm lấy thẻ này…”
“Không cần đâu ạ.” Dung Ngộ nhíu mày, từ chối, “Con không thiếu tiền.”
Lâm Nhượng mỉm cười nói:
“Bên viện hàng không mỗi tháng sẽ trả lương cho Tiểu Ngộ. Không nhiều nhưng cũng không ít, đủ để Tiểu Ngộ tự nuôi sống bản thân.”
Dung Vọng Thiên đứng đó, chẳng biết nên nói gì nữa.
Ông nhìn thấy Dung Ngộ đi tới lề đường, người ngồi ở ghế lái xe bước xuống, đích thân mở cửa xe cho cô.
Ông dụi mắt, nhìn kỹ, người vừa mở cửa, chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Chỉ Uyên sao?
Một tổng giám đốc đường đường chính chính, lại tự mình mở cửa xe cho một cô gái nhỏ?
Ông nghẹn họng nuốt khan một ngụm nước bọt.
Nói cách khác…
Dung Ngộ thực sự đã từng cứu mạng Kỷ lão gia.
Là ân nhân của cả nhà họ Kỷ.
Và vì vậy… được toàn bộ nhà họ Kỷ coi như khách quý.