- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 300
Chương 300
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Dung Ngộ và các bạn cùng phòng, men theo bóng đêm của Thanh Hoa trở về ký túc xá.
Vừa mở cửa phòng, Úc Khả Tâm bỗng hét toáng lên:
“Dung Ngộ, mau nhìn này!” cô nàng cực kỳ phấn khích “Diễn đàn trường đang bầu chọn hoa khôi khóa mới, cậu lọt vào bảng xếp hạng rồi, hiện đang đứng thứ chín!”
Dung Ngộ nhíu mày:
“Đại học Thanh Hoa cũng làm mấy trò này sao?”
Tiết Vân cũng tỏ vẻ khó hiểu:
“Bầu hoa khôi để làm gì?”
“Các cậu đúng là đồ cổ hủ, bây giờ trường đại học nào chẳng bầu hoa khôi?” Úc Khả Tâm tiện tay bầu cho Dung Ngộ một phiếu “Đây là bộ mặt của trường đó nha, sau này trong các hoạt động tuyên truyền, tuyển sinh hay các đêm diễn văn nghệ, hoa khôi đều đảm nhận vai trò quan trọng.”
Tiết Vân ngẩng lên:
“Chẳng phải đây là biến phụ nữ thành vật trưng bày sao? Hoạt động này sớm nên bỏ đi.”
Dung Ngộ hoàn toàn đồng tình.
Úc Khả Tâm bỗng thấy cũng chẳng còn hứng thú gì nữa.
Đêm yên tĩnh như nước, ký túc xá im ắng, Dung Ngộ ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm, tiếng loa phát thanh của trường đã đánh thức mọi người, mở ra một ngày mới.
Khi Dung Ngộ mở mắt, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn ánh xanh xám, cô ngồi dậy thì thấy Tiết Vân đã thức từ lâu, đang ngồi đọc sách, trông khí thế ấy chắc là đã rửa mặt từ trước năm giờ.
Còn Úc Khả Tâm thì vẫn trùm chăn ngủ ngon lành.
Dung Ngộ kéo nhẹ chăn cô nàng:
“Còn mười lăm phút nữa là tập hợp.”
Úc Khả Tâm r*n r* bò dậy.
Ba người nhanh chóng rửa mặt, thay quân phục, chạy vội ra sân vận động.
Tháng chín, mặt trời vừa ló dạng, hơi nóng đã ập tới.
Đứng giữa hàng ngũ, Dung Ngộ cảm nhận rõ mồ hôi đang chảy dọc sống lưng, tụ lại thành một vệt ướt nơi thắt lưng.
Thịnh Từ Viễn chạy lại, hạ giọng:
“Dung Ngộ, cậu chịu nổi không? Nếu không thì nhà tôi có thể nhờ bác sĩ viết giấy xin nghỉ…”
Dung Ngộ lắc đầu:
“Chỉ là quân huấn thôi, không sao.”
Cô là người đến từ thời đại mà hầu như ai cũng từng nhập ngũ, cường độ quân huấn thế này chẳng đáng gì, ngược lại còn gợi nhớ những năm tháng gian khổ ngày xưa.
“Tất cả chú ý! Nghiêm!”
Giọng quát của huấn luyện viên vang dội, làm mọi người giật nảy mình, lập tức thẳng lưng đứng nghiêm.
Huấn luyện viên trông chưa tới hai mươi lăm, da ngăm, khí thế lạnh lùng:
“Tôi là huấn luyện viên của các bạn trong đợt quân huấn này, họ Nghiêm.”
Anh bước tới trước hàng ngũ, giày giẫm xuống sân vang tiếng nặng nề:
“Nghiêm trong nghiêm khắc.”
“Ngẩng đầu! Ưỡn ngực!” Huấn luyện viên ấn vai Tống Hoài “Cái dáng mềm nhũn thế này, địch đến là cậu bị bắt làm tù binh đầu tiên!”
Lời vừa dứt, trong hàng có người bật cười.
Giọng huấn luyện viên lập tức lạnh như băng:
“Cười cái gì? Các người cũng thế thôi! Đứng nghiêm lại cho tôi, để xem ai còn dám nhúc nhích.”
Cả đội hình tức khắc im phăng phắc, ngay cả tiếng ve cũng như bị tiếng quát kia dọa cho biến mất, chỉ còn tiếng thở và tiếng nghiến răng khe khẽ.
Huấn luyện viên Nghiêm bước vào giữa đội, ánh mắt sắc lạnh lướt qua từng người.
Thời gian trôi từng phút, mặt trời càng lúc càng gay gắt, ai nấy mồ hôi ướt đẫm, dáng đứng bắt đầu lung lay.
“Bạn học kia, bước ra!”
Huấn luyện viên Nghiêm bỗng đứng trước mặt Dung Ngộ, quát lớn.
Dung Ngộ bước lên một bước, đứng ở phía trước hàng ngũ.
“Tên?”
“Báo cáo huấn luyện viên, tôi tên Dung Ngộ.”
Ánh mắt huấn luyện viên hiện lên vẻ tán thưởng.
Ngay từ đầu, anh đã để ý cô gái này, thân hình tuy mảnh mai nhưng đứng nghiêm như cây thương, vai, hông, gót chân thẳng hàng hoàn hảo theo tiêu chuẩn quân đội.
Đáng quý hơn, đứng dưới nắng suốt ba mươi phút, ánh mắt cô vẫn sáng trong, vững vàng.
Huấn luyện viên Nghiêm nói:
“Tất cả lấy Dung Ngộ làm chuẩn, đứng đúng như cô ấy. Ai không làm được, chuẩn bị chống đẩy!”
Sắc mặt Tống Hoài có chút khó coi.
Hắn vừa bị chê mềm nhũn, còn Dung Ngộ thì được đưa lên làm hình mẫu.
Về học tập, hắn thua cô.
Về thể lực, cũng không bằng…
Đúng lúc này, bỗng ‘bộp’ một tiếng nặng nề vang lên bên cạnh.
Chỉ thấy Úc Khả Tâm đổ gục thẳng về phía trước, đôi mắt nhắm nghiền, mấy lọn tóc rối dính chặt vào gò má tái nhợt vì mồ hôi.
“Có người ngất rồi!”
Hàng ngũ lập tức xôn xao.
“Trật tự!” giọng huấn luyện viên Nghiêm lạnh như băng “Tất cả tiếp tục đứng tư thế quân đứng!”
Anh sải một bước dài tới bên Úc Khả Tâm, quỳ một gối xuống, ba ngón tay đặt lên động mạch cổ của cô, tay kia nhanh chóng vén mí mắt kiểm tra.
“Bị say nắng.” Huấn luyện viên quay đầu ra lệnh “Lớp trưởng bước ra, Dung Ngộ bước ra. Hai người đưa bạn ấy tới phòng y tế xử lý.”
Dung Ngộ đỡ Úc Khả Tâm dậy, Đoạn Phi cõng cô trên lưng, cả hai nhanh chóng chạy về phía phòng y tế.
Hành lang phòng y tế chật kín người, một phần là tân sinh viên mặc quân phục, tụ tập vừa nghịch điện thoại vừa cười nói, hoàn toàn không giống người đang ốm.
Đoạn Phi khẽ cười lạnh, rồi thả Úc Khả Tâm xuống giường bệnh, khiến cô bị xóc, khẽ rên một tiếng.
“Diễn cũng ra trò phết.” Hắn liếc quanh “Cả phòng toàn diễn viên cả lũ.”
Dung Ngộ lạnh lùng ngẩng mắt:
“Ý cậu là gì?”
“Chẳng phải giả ốm sao?” giọng Đoạn Phi đầy mất kiên nhẫn “Tôi nói thật, có người tốt nhất nên xin giấy nghỉ luôn, khỏi tham gia quân huấn, đỡ kéo tụt thành tích buổi tổng duyệt cuối.”
Úc Khả Tâm vừa mở mắt liền nghe thấy những lời này, nước mắt lập tức rơi xuống, nghẹn giọng:
“Không phải… tôi thật sự thấy không khỏe…”
Dung Ngộ gọi bác sĩ đến khám.
Bác sĩ kiểm tra xong nói:
“Nhiệt độ 38 độ, bị say nắng nhẹ, ít nhất phải nghỉ ngơi hai tiếng, tôi sẽ viết giấy xin nghỉ.”
Giọng Dung Ngộ trở nên lạnh hẳn:
“Lớp trưởng, cậu gọi cái này là giả ốm sao?”
Đoạn Phi nghẹn lời.
Hắn thấy ở lớp khác có nữ sinh giả ốm, liền theo phản xạ cho rằng Úc Khả Tâm cũng như vậy.
“Say nắng nặng có thể chuyển thành sốc nhiệt, dẫn tới suy đa tạng. Lớp trưởng đến chút kiên thức cơ bản này cũng không biết à?” Dung Ngộ nhấn từng chữ “Xin lỗi đi.”
Đoạn Phi im lặng một hồi mới lên tiếng:
“Xin lỗi.”
Hắn đội mũ lên, quay người bỏ ra ngoài.
“Dung, khí phách lắm.”
Một giọng nói tiếng Trung lơ lớ vang lên.
Dung Ngộ quay đầu lại, liền thấy một gương mặt quen thuộc – không ngờ lại là Satou, người Nhật. Vài tháng trước, tại cuộc thi Vật lý quốc tế ở cảng thành, cô và Satou đã từng xung đột khá gay gắt.
“Không ngờ tôi lại được làm bạn học với cô.” Satou mỉm cười ôn hòa, rồi dùng tiếng Nhật lưu loát nói “Tôi là du học sinh ở Thanh Hoa, không cần tham gia quân huấn, sẽ cổ vũ tinh thần cho cô. Dung, chờ quân huấn xong, tôi mời cô ăn đồ Nhật, mong có thể trở thành bạn tốt.”
Dung Ngộ nhún vai:
“Tôi có nhiều bạn rồi, không thiếu cậu đâu.”
Cô chẳng hứng thú gì với việc làm bạn với người Nhật, nhìn thôi cũng thấy khó chịu.