- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 15
Chương 15
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Trời dần sẩm tối.
Từng ngọn đèn trong Phù Dung trang viên lần lượt sáng lên.
Dung Ngộ bước xuống xe, đi qua cổng lớn, thẳng vào bên trong.
Kỷ lão gia tử đang ngồi tựa đầu giường, tay cầm những bức tranh chì, đôi mắt già nua đỏ hoe đến cực điểm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa…
Cuối cùng, một bóng người xuất hiện.
Bóng người ấy còn quá trẻ, chưa tới hai mươi tuổi.
Trong mắt lão gia tràn đầy thất vọng.
Ông tự giễu cười.
Mẹ ông đã qua đời từ lâu, đã bảy mươi năm rồi, ông còn mơ mộng điều gì chứ?
Đời người, cuối cùng cũng là bụi về với bụi, tro về với tro. Ông năm nay đã bảy mươi tám, thọ mệnh chẳng còn bao lâu nữa.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mẹ sẽ đến đón ông về nhà.
Dung Ngộ khẽ cong môi.
Cô từng nghĩ, việc chấp nhận một đứa con trai đáng yêu đột ngột biến thành ông già sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng khi thực sự đối diện, sợi dây m.á.u mủ ruột rà giữa mẹ và con đã khiến cảm xúc nơi n.g.ự.c cô cuồn cuộn mãnh liệt.
Tất cả cảm xúc ấy, cuối cùng hóa thành nụ cười dịu dàng nơi khóe môi.
Cô cất giọng: “Anh Bảo.”
Cả người Kỷ lão gia run lên.
Ông bật dậy, kìm nén cảm xúc: “Cô… cô vừa gọi tôi là gì?”
Đó là nhũ danh của ông.
Từ sau tai nạn xe cướp đi mạng sống của mẹ, trên đời này không còn ai gọi ông bằng cái tên đó nữa.
“Anh Bảo.” Dung Ngộ từng bước đi tới bên giường, “Là mẹ đây.”
Kỷ Chỉ Uyên trừng lớn mắt.
Anh vừa nghe thấy gì?
Mẹ?
Mẹ của ai?
Một nữ sinh trung học mới mười tám tuổi, có thể là mẹ của ai chứ?
Đầu óc anh đầy rẫy dấu chấm hỏi.
Dung Ngộ đã ngồi xuống cạnh giường, cầm lên một bức tranh chì: “Anh Bảo, con còn nhớ con ch.ó trong tranh tên là gì không?”
Kỷ lão gia từ trong cơn chấn động định thần lại, chậm rãi dời mắt về phía tờ giấy, nhìn con ch.ó nhỏ đáng yêu vẽ trên đó.
Ký ức lập tức quay về hơn bảy mươi năm trước.
Đó là chú chó đầu tiên ông từng nuôi, sau này chưa từng nuôi lại con nào nữa.
“Quên rồi à?” Dung Ngộ dịu dàng nói, “Nó tên là Tùng Quả. Lúc mới nhặt về, toàn thân nó bẩn thỉu đầy bùn đất, chính con đã đun nước tắm cho nó. Vừa tắm xong, nó đã mất tăm mất tích. Hai mẹ con mình tìm khắp nơi, cuối cùng thấy nó dưới gốc cây tùng, nên con đặt tên cho nó là Tùng Quả. Con còn nhớ nó đã ở nhà mình bao lâu không?”
“Năm tháng… chưa được nửa năm.” Giọng Kỷ lão gia khàn khàn. “Nó bị người ta trộm mất.”
Dung Ngộ cầm lên tờ giấy khác: “Cảnh tượng này chắc con đã quên rồi. Hôm ấy là sinh nhật ông nội con, có rất nhiều bạn nhỏ tới chơi. Bọn họ giành lấy vỏ đạn cha con để dành cho con. Con một mình đánh nhau với bốn đứa, thua rồi ngồi bệt xuống đất khóc to, hỏi mẹ vì sao không sinh thêm mấy đứa em trai nữa, để lúc đánh nhau còn có người giúp…”
Nước mắt cô bất chợt tuôn rơi.
Cô vươn tay, chạm vào khuôn mặt già nua kia:
“Nếu sớm biết sẽ để con lại một mình trên thế gian này, thì mẹ có nói gì cũng sẽ sinh thêm vài đứa nữa… Anh Bảo à, mẹ đi sớm như vậy, con một mình chắc là rất vất vả đúng không?”
Nước mắt Kỷ lão gia trào ra như đê vỡ, không cách nào ngăn được.
Ông không muốn hỏi tại sao.
Không muốn suy nghĩ xem chuyện này có bao nhiêu hoang đường.
Ông chỉ biết, mẹ đã quay về rồi. (sao tui xem phim ngắn rồi mà đọc truyện tui vẫn cảm động thế này :’< điên gòy điên gòy)
“Mẹ ơi!”
Kỷ lão gia nhào vào lòng Dung Ngộ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Dung Ngộ dang tay ôm lấy ông, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng ông: “Là mẹ đây, mẹ về rồi, mẹ sẽ không bao giờ để con ở lại một mình nữa…”
Kỷ lão gia gào khóc như một đứa trẻ.
Kỷ Chỉ Uyên dụi dụi mắt, rồi mở ra lần nữa, vẫn là cảnh tượng ấy.
Ông nội anh, Kỷ Thuấn Anh, người sáng lập Kỷ thị, đại lão thương giới, chỉ cần dậm chân cũng đủ khiến toàn thành Hải thành rung chuyển, lúc này lại đang ôm chặt một nữ sinh trung học mười tám tuổi, khóc to, không ngừng gọi “mẹ ơi”.
Thật sự là… hết nói nổi.
Anh ta lập tức quay phắt người lại, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Chuyện hoang đường thế này, chỉ cần một mình anh ta chứng kiến là đủ rồi.
Kỷ Chỉ Uyên bóp trán, uống nước liên tục, đi qua đi lại trong phòng, đi tới đi lui, nhưng Dung Ngộ và Kỷ lão gia hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Kỷ lão gia khóc chừng hơn hai mươi phút.
Lúc này ông mới mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Tiếng “mẹ ơi” ấy khiến Kỷ Chỉ Uyên lập tức lấy tay che mặt.
Anh thực sự không thể chấp nhận được, một lão gia gần tám mươi tuổi lại gọi một nữ sinh trung học là mẹ, quan trọng là, còn gọi hết sức tự nhiên.
Dung Ngộ dịu dàng nói: “Hôm đó xảy ra tai nạn xe…”
Vừa nói đến hai chữ “tai nạn”, Kỷ Chỉ Uyên liền vội vàng ngắt lời cô: “Dung tiểu thư, lão gia rất nhạy cảm với hai chữ ‘tai nạn xe’, mong cô chú ý cách dùng từ…”
“Cháu làm gì ở đây?” Kỷ lão gia quay đầu lại, nhíu mày, “Đừng làm phiền mẹ con chúng tôi đoàn tụ, ra ngoài đi.”
Kỷ Chỉ Uyên: “…”
Anh cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào mà!
Đành im lặng.
Dung Ngộ tiếp tục: “Sau tai nạn xe hôm đó, mẹ cứ tưởng mình đã chết, nhưng vừa mở mắt ra thì đã đến thời điểm bảy mươi năm sau, trở thành một người khác.”
Giọng cô chậm rãi, từng lời rành mạch: “May mắn thay, mẹ con ta đời này vẫn có thể gặp lại nhau.”
Kỷ Chỉ Uyên chậm rãi mở miệng: “Ý cô là, một vụ tai nạn đã biến cô từ Thái phu nhân nhà họ Kỷ thành Dung tiểu thư hiện tại?”
Dung Ngộ gật đầu: “Nói đơn giản thì là vậy.”
“Dung tiểu thư không thấy lời nói dối này quá nực cười sao?” Kỷ Chỉ Uyên đứng dậy, cả người tỏa ra khí thế ép người, “Chưa nói đến việc trái với khoa học, cho dù chuyện này thực sự xảy ra, chỉ bằng mấy bức tranh thôi mà chứng minh được cô là Thái phu nhân nhà họ Kỷ sao?”
“Bốp!”
Kỷ lão gia vỗ mạnh một cái lên tủ đầu giường.
Khuôn mặt ông lạnh hẳn lại, khí thế toàn thân càng trở nên uy nghiêm, đè bẹp khí thế của Kỷ Chỉ Uyên: “Đây là bà cố của cháu, cháu ăn nói với trưởng bối kiểu gì vậy!”
Kỷ Chỉ Uyên mím môi: “Cô ấy hoàn toàn không có bằng chứng nào…”
“Vớ vẩn!” Kỷ lão gia thực sự tức đến bật cười, “Mẹ của ông chính là mẹ của ông, cần gì bằng chứng?”
Một khi tức giận, khóe miệng ông liền kéo xuống, gương mặt căng cứng lại thành một đường cong lạnh lùng.
Kỷ Chỉ Uyên hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc là ai mới là người vớ vẩn ở đây?
“Anh Bảo, chuyện nhỏ thế này có gì mà phải tức giận?” Dung Ngộ cười nói, “A Uyên đúng là hơi kém thông minh, còn nhỏ, cứ từ từ dạy dỗ là được.”
Kỷ Chỉ Uyên suýt nữa thì nổ tung.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn gắn với hai chữ “thiên tài”, đi đến đâu cũng được mọi người chú ý.
Thế mà một cô gái học lại lớp mười hai lại nói anh… kém thông minh?
Xưa nay anh luôn biết kiềm chế cảm xúc, nhưng giờ phút này tức đến mức suýt nữa lật bàn.
Lúc ấy lại nghe người ông luôn tự hào về mình nói: “Đúng là trông cũng có hơi kém thông minh. Mẹ à, mẹ thấy nên dạy thế nào?”
Dung Ngộ nhìn sang anh: “Gọi một tiếng ‘bà cố’ đi.”
Kỷ Chỉ Uyên mím môi chặt.
Anh tin vào khoa học, tuyệt đối không tin chuyện phi lý như thế sẽ xảy ra.
“Cứng đầu y như con hồi nhỏ.” Dung Ngộ lắc đầu, “Người không đủ thông minh có lẽ cũng không đủ năng lực lèo lái con tàu lớn như Kỷ thị. Anh Bảo, con thật sự cho rằng cậu ta thích hợp làm tổng tài của Kỷ thị sao?”
Bị mẹ con thư ký Lam xoay như chong chóng, nhìn đã thấy đầu óc có vấn đề.
Kỷ lão gia mở miệng: “Nhà họ Kỷ đời này có tổng cộng năm đứa cháu trai, đến lúc đó, con sẽ gọi hết mấy tên tiểu tử thối ấy về, mẹ à, mẹ đích thân chọn người thừa kế.”