- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 237
Chương 237
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ý tứ của Jackson đã quá rõ ràng —
Hoa Hạ thắng được là nhờ may mắn mà thôi.
Dung Ngộ khẽ mỉm cười.
Kẻ thất bại, luôn tìm lý do để biện minh cho thất bại của mình, chuyện bình thường thôi. Dù bạn có xuất sắc đến đâu, nếu trong mắt hắn bạn kém, thì bạn vẫn là kém.
Không có gì đáng phải giải thích.
Bởi vì, phần lớn đánh giá của người khác về cô, còn chẳng ảnh hưởng đến cô bằng cô uống một ly nước vào buổi sáng.
Cô nhấc chân bước đi.
Nhưng, thái độ ấy lọt vào mắt Jackson lại thành sự khinh thường, là xem thường hắn.
Hắn càng thêm tức giận:
“Này, không nghe thấy à? Hay là nghe không hiểu? Thắng vòng loại chẳng có nghĩa lý gì, chung kết mới là nơi phân thắng bại! Đừng tưởng dựa vào vận may mà các người Hoa Hạ có thể đi xa, rác rưởi may mắn thì vẫn là rác rưởi thôi!”
Dung Ngộ cuối cùng cũng ngẩng mắt lên.
Ánh đèn hắt vào đôi mắt đen láy của cô, sắc lạnh như lưỡi d.a.o tôi qua lửa.
“Vận may?” cô khẽ cười, “Jackson tiên sinh, nếu sai số 0,001% là vận may…”
Cô hơi nghiêng người, giọng nhẹ như lông vũ nhưng từng chữ đều sắc bén “Vậy 0,1% của các người nên gọi là gì? Xui xẻo tận mạng à? Mà đã quá xui rồi thì… tránh xa tôi ra nhé.”
Thịnh Từ Viễn còn làm động tác tỏ vẻ ghét bỏ.
Sắc mặt các thành viên đội Đăng Tháp lập tức thay đổi.
Jackson gầm lên:
“Người Hoa Hạ các người thật là vô lễ!”
Tống Hoài vốn ít nói, nhưng lúc này cũng không nhịn được:
“Nền văn minh Hoa Hạ năm nghìn năm, còn nước các cậu mới hơn hai trăm năm, thật chẳng đủ tư cách nói chuyện lễ phép với chúng tôi.”
Dung Ngộ lần đầu tiên tán đồng Tống Hoài.
Cô mỉm cười:
“Người Hoa Hạ chúng tôi sẽ không tỏ lễ phép với những kẻ vừa can thiệp chuyện lãnh thổ, vừa tìm cách hạn chế chúng tôi trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật.”
Lúc này, người của đội Nhật bước tới:
“Dung, học thuật nên thuần túy, không nên lôi chính trị vào…”
“Đội trưởng Sato.” Dung Ngộ đột nhiên đổi sang tiếng Nhật lưu loát, giọng bỗng lạnh như băng “Năm 1937 khi thành Kim Lăng thất thủ, các học giả của nước cậu đang làm gì?”
Sắc mặt Sato lập tức biến đổi.
Nhắc đến quãng lịch sử ấy, trong đôi mắt lạnh lẽo của Dung Ngộ ánh lên nỗi đau.
Người khác chỉ đọc về thảm kịch này trong sách giáo khoa, còn cô năm ấy mới mười hai tuổi, đứng ở Hải Thành, nhìn về Kim Lăng, lòng đau như xé.
Khi ấy cô đang học thanh nhạc, nhưng đã quyết định từ bỏ.
Đất nước tan nát, ca hát để làm gì?
Tống Hoài vốn nhạy cảm, lập tức nhận ra sự biến đổi cảm xúc nơi cô.
Đối diện với người Nhật, tại sao cô lại phản ứng mạnh đến vậy?
Theo hắn, nửa thế kỷ đã trôi qua, Hoa Hạ và Nhật Bản chính thức hòa giải, người trong nước du lịch Nhật Bản cũng nhiều, mấy ai trẻ tuổi còn giữ mối hận sâu đến thế?
Dung Ngộ cất giọng:
“Chưa nói đến cuộc thảm sát tàn bạo ấy, thời đó các cậu còn cướp bóc cổ vật Hoa Hạ, đốt sạch thư tịch. Đại học Kyoto cho đến hôm nay vẫn giữ hơn vạn bản văn hiến quý giá mà các cậu cướp đi từ Hoa Hạ—”
Các thành viên đội Nhật Bản đồng loạt lùi nửa bước.
Dung Ngộ mím môi như đường d.a.o khắc:
“Bây giờ còn đòi nói với tôi về học thuật thuần túy? Các cậu… xứng à?”
Jackson định chen lời, nhưng bị cô lia một ánh mắt sắc như dao:
“Còn các cậu, đội Đăng Tháp, trong thời chiến dung túng cho cướp bóc, để di sản ngàn năm của chúng tôi bị vét sạch—”
Cô ngẩng đầu nhìn đám đông đang tụ lại mỗi lúc một nhiều, giọng vang khắp quảng trường:
“Hôm nay đứng ở đây, chúng ta không chỉ thi vật lý, mà còn so xem một dân tộc biết tôn kính chân lý và trân trọng lịch sử đến mức nào!”
Giữa sự im lặng c.h.ế.t chóc, Dung Ngộ quay sang Jackson:
“Chung kết mới là nơi phân thắng bại? Được thôi, tôi sẽ để cho tất cả các cậu thấy—”
“Nền văn minh năm nghìn năm của Hoa Hạ, không phải thứ mà các người có thể dễ dàng lay chuyển.”
Cô sải bước rời khỏi sân thi.
Thầy Hoàng đứng sững nhìn theo cô, cô học trò này, thật sự đầy khí tiết dân tộc.
Những sinh viên vừa có bản lĩnh vừa có chính khí như vậy, ngày càng hiếm.
Không lạ gì khi bao nhiêu viện sĩ bỏ phiếu chọn cô làm đội trưởng.
“Hay lắm! Đúng là con gái nhà họ Dung!”
Dung Vọng Thiên đứng ở cửa, vừa vặn nghe thấy hết, mắt đỏ hoe:
“Tiểu Ngộ, ba tự hào về con!”
Ông vẫn nhớ, thời đại học, cùng một nhóm bạn biểu tình tẩy chay hàng Nhật, thấy hàng nhập khẩu từ Nhật là đập bỏ.
Khi ấy ông chỉ là một thanh niên m.á.u nóng, giải quyết vấn đề bằng bạo lực.
Còn con gái ông, lại có thể đứng trên sân khấu quốc tế, bẻ gãy xương sống của những cường quốc kia.
“Nhưng mà…” Tống phu nhân cau mày “đám người Nhật Bản kia sắc mặt khó coi lắm, đắc tội với họ quá nặng, nhỡ xảy ra chuyện gì thì mấy đứa trẻ có chống đỡ nổi không?”
“Tống phu nhân nói gì vậy.” Dung Vọng Thiên mở miệng “Đây là Cảng Thành, là lãnh thổ của Hoa Hạ ta. Ngoại quốc mà dám gây chuyện ở đây thì khác nào tự tìm đường chết. Người Hoa Hạ ta coi trọng khách đến là khách, hòa khí sinh tài, nhưng liên quan tới vấn đề quốc gia thì nhất định phải giữ nguyên tắc.”
Vài phụ huynh bên cạnh lập tức phụ họa.
Thầy Hoàng nói:
“Ngày mai nghỉ một ngày, mốt mới thi chung kết. Tôi đề nghị các vị phụ huynh đưa con về nghỉ ngơi cho tốt…”
Mọi người lần lượt cáo từ.
Từ xa, mẹ Tô kéo tay Tô Vinh Hoa nói:
“Không phải con nói là sau vòng loại sẽ để ban tổ chức bỏ phiếu chọn lại đội trưởng sao? Nếu con ngại mở miệng thì để mẹ nói, chức đội trưởng này nhất định phải là của con!”
Tô Vinh Hoa sắc mặt khó coi:
“Dù bầu lại cũng không chọn con đâu.”
Biểu hiện của Dung Ngộ quá hoàn mỹ, không thể bắt lỗi. Tài năng mà cậu ta từng tự hào, trước mặt Dung Ngộ chẳng là gì cả.
Mẹ Tô sốt ruột:
“Nhưng chỉ khi làm đội trưởng thì đơn xin vào Đại học Harvard của con mới không bị từ chối. Mẹ với ba con đã tằn tiện nuôi con ăn học, mẹ còn bỏ việc để toàn tâm bồi dưỡng con thành tài, cả nhà đều trông cậy vào con đấy… Hay là mình đi tìm Dung Ngộ nói chuyện, biết đâu cô ấy chịu nhường chức đội trưởng cho con.”
“Cô ta không rộng lượng như vậy đâu.” Tô Vinh Hoa ngẩng lên “Con mới học lớp 11, sang năm còn cơ hội thi lại. Đừng lo. Chỉ cần lần sau không gặp phải quái tài như Dung Ngộ, với năng lực của con, chắc chắn sẽ được làm đội trưởng và nhận thư báo trúng tuyển của Harvard.”
Dung Ngộ trở về khách sạn.
Kỷ lão gia cũng vừa về:
“Mẹ, hôm nay con với A Uyên đến bệnh viện Lý thị, viện trưởng Lý đã sắp xếp cho con kiểm tra sức khỏe vào ngày mai. Nếu mọi việc thuận lợi, rất nhanh là có thể tiêm thuốc rồi. Đến lúc đó, con sẽ đưa cả chú Đường sang, để chú ấy cũng sống thêm vài năm.”
Dung Ngộ nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên:
“Bên đó có đưa tài liệu giới thiệu về loại thuốc này không?”
Kỷ Chỉ Uyên lấy tập hồ sơ trên bàn trà:
“Đây là tài liệu nội bộ của bệnh viện, xin bà cố xem qua.”
Dung Ngộ mở cuốn sổ nhỏ.
Phần nửa đầu là giới thiệu những người từng thử nghiệm loại thuốc này, toàn là nhân vật quyền thế các giới: nhà sáng lập bệnh viện Lý thị, chủ tịch ngân hàng Cảng Thành, trùm bất động sản họ Chu, thần bài thành Hương Sơn…
Nhiều nhân vật tai to mặt lớn tham gia như vậy, lập tức xua tan sự hoài nghi trong lòng bất cứ ai.
Cô tiếp tục lật về sau. Phần giới thiệu về thuốc chỉ vỏn vẹn một trang giấy.
Ý tưởng ban đầu xuất phát từ khả năng tái sinh tế bào của loài sứa đèn biển sâu, cùng cơ chế kháng lão hóa trong môi trường khắc nghiệt của loài gấu nước.
Thuốc có thể kích hoạt hoạt tính enzyme telomerase trong cơ thể người, làm chậm quá trình rút ngắn telomere, nâng giới hạn số lần phân bào lên 300%.
Mỗi mũi thuốc, giá lên tới ba mươi triệu đô la Mỹ.