- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 141
Chương 141
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Hoàng hôn buông xuống.
Kỷ Lưu Quang quỳ gối trước cổng Phù Dung Trang Viên, khóc lóc thảm thiết.
Quản gia Du đang chỉ đạo đám người làm sửa lại bãi cỏ, nghe thấy tiếng khóc liền vội vã chạy đến, cúi người xuống nói:
“Tứ thiếu gia làm gì vậy? Mau đứng dậy đi…”
Kỷ Lưu Quang hất tay Quản gia Du ra, vừa khóc vừa nói:
“Nếu ông nội không tha thứ cho tôi, tôi sẽ cứ quỳ ở đây mãi!”
Quản gia Du thở dài một hơi, quay về nhà kính hoa báo cáo tình hình.
Kỷ lão gia đã nghe tiếng khóc từ lâu, ngồi trên ghế, mặt lạnh như tiền, uống một ngụm trà rồi lạnh giọng nói:
“Đừng quan tâm, cứ để nó khóc.”
Lão tứ này bản tính đã thối nát đến tận xương.
Hoàn toàn không có chút ôn hòa nào mà người nhà họ Kỷ nên có. Nuôi ra một đứa vô dụng như vậy, ông cảm thấy mình có lỗi với tổ tiên nhà họ Kỷ.
Dung Ngộ gập sách lại:
“Nó đã không còn là người nhà họ Kỷ nữa. Quản gia Du, sắp xếp vệ sĩ đuổi đi.”
“Vâng, Dung tiểu thư.”
Quản gia Du gọi hai nhân viên an ninh đến, đi ra cổng, mỗi người đứng một bên, nâng Kỷ Lưu Quang lên rồi kéo đi.
Kỷ Lưu Quang giãy giụa khóc lóc:
“Ông nội, cháu biết sai rồi… Cháu thật sự hối cải rồi… Cháu sẵn sàng vào quân đội rèn luyện…”
Nước mắt chảy đầy mặt, hắn gào lên:
“Nếu ông nội không cho cháu cơ hội, thì cháu sống còn có ích gì nữa, sống chỉ làm mất mặt nhà họ Kỷ thôi. Chi bằng cháu c.h.ế.t đi cho xong…”
Nói rồi hắn hất tay vệ sĩ ra, lao thẳng ra đường lớn.
Quản gia Du hoảng hốt đến hồn bay phách lạc, vội kéo hắn lại:
“Tứ thiếu gia, cậu đừng làm liều! Cậu hãy thật lòng hối cải đi, sửa sai rồi, khi lão gia nguôi giận, nhất định sẽ tha thứ. Dù sao cũng là người một nhà, đánh gãy xương còn dính gân mà, lão gia sẽ không thực sự bỏ mặc cậu đâu…”
Kỷ Lưu Quang toàn thân cứng đờ.
Vì nếu thật sự là m.á.u mủ ruột thịt, thì hắn đúng là có thể dựa vào cái cớ trẻ người non dạ để mà nương tay.
Nhưng… hắn mới biết, hắnkhông phải là người nhà họ Kỷ.
Mất đi sự bảo hộ của nhà họ Kỷ… hắn chẳng còn là gì cả.
“Ông nội, cháu bất hiếu…” Kỷ Lưu Quang khóc đến mức nghẹn lời.
“Cháu không thể hoàn thành việc học, làm mất mặt nhà họ Kỷ trăm năm thanh danh… Cháu quá ngông cuồng, làm ông nội bẽ mặt… Cháu cũng không hiểu sao mình lại thành ra thế này…”
“Cháu muốn sửa đổi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ… chỉ có cháu c.h.ế.t đi, thì nhà họ Kỷ mới không mang tiếng xấu nữa…”
“Về sau, cháu không thể phụng dưỡng ông nội được nữa… xin lỗi ông nội…”
Nói rồi, hắn bật dậy, định lao đầu vào cây cột lớn.
Nhưng lại đ.â.m vào một cái eo người.
Kỷ Chỉ Uyên kéo cổ áo hắn lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng đá:
“Muốn c.h.ế.t thì đi chỗ khác. Đừng c.h.ế.t trước cổng nhà họ Kỷ.”
Lão tứ này thật quá đáng.
Dám dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p ông nội.
Nếu ông nội mềm lòng thì coi như bị nó nắm thóp.
Nếu ông nội không để tâm, lỡ thật sự xảy ra chuyện, người đau lòng nhất vẫn là ông nội.
Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao còn kém hiểu chuyện hơn cả lão Ngũ!
Anh thật sự muốn tát một cái vào mặt Kỷ Lưu Quang.
Kỷ Lưu Quang nghẹn ngào nói:
“Anh cả… hồi nhỏ ba mẹ mất sớm, ông nội bận rộn, là anh cả chăm sóc em…”
“Sau này anh đi du học, em còn lén bảo quản gia đưa em ra nước ngoài chỉ để được gặp anh một lần… Ngồi máy bay suốt một ngày trời… Chỉ để gặp anh một chút…”
“Lúc ấy anh nhìn thấy em còn vui mừng lắm… Vì sao bây giờ, trong mắt anh chỉ toàn là chán ghét?”
“Em biết mình bất tài, hỗn láo… Nhưng mấy năm em ra khỏi nhà, không ai dạy dỗ, em hư rồi đâu thể hoàn toàn trách em được…”
“Bây giờ đuổi em đi, không ai quản, em mà sa ngã thật, cả đời em coi như bỏ… Anh cả, nếu ngay cả anh cũng không đứng về phía em, em thật sự không biết sống sao nữa… ngoài cái chết… em không còn lựa chọn nào khác…”
Hắn khóc đến mức suýt ngất đi.
Kỷ Chỉ Uyên vẫn không thay đổi vẻ mặt.
Nhưng, Kỷ lão gia đang đứng sau cây, đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Dù gì cũng là cháu ruột, ông không thể nào vô tình được.
Ông nhìn sang Dung Ngộ.
Dung Ngộ khẽ thở dài một hơi.
Anh Bảo nhà cô, hồi nhỏ mềm lòng, già rồi cũng vẫn vậy.
Rõ ràng là… lão Tứ này chưa hề thực sự nhận ra lỗi lầm.
Cô rất tò mò, cái người xưa nay luôn ngang ngược như Kỷ Lưu Quang, sao đột nhiên lại biết nhận sai, biết sám hối?
Không giống phong cách hành xử của hắn chút nào.
Cảm giác như… lại đang toan tính điều gì đó.
“Đã biết sai rồi thì… Anh Bảo, cho nó một cơ hội cuối cùng đi.”
Nghe thấy lời của Dung Ngộ, Kỷ lão gia lập tức mừng rỡ.
Ông lau mặt một cái, nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng khi gần tới cổng thì lại đanh mặt lại, lạnh lùng nói:
“Lão Tứ, cháu thật sự đồng ý vào quân đội à?”
Kỷ Lưu Quang gật đầu thật mạnh:
“Tất cả nghe theo sắp xếp của ông nội.”
“Dưỡng thương cho tốt trong hai ngày tới, chuẩn bị sẵn sàng.” Ông lạnh giọng, “Đợi đến khi cháu thể hiện khiến ta hài lòng, thì mới được khôi phục thân phận tứ thiếu gia của nhà họ Kỷ. Nhớ kỹ chưa?”
Kỷ Lưu Quang cúi đầu:
“Cháu nhớ rồi.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Hạ Cảnh Xuyên còn ở nhà họ Kỷ không ạ?”
Kỷ lão gia nheo mắt lại:
“Hỏi nó làm gì?”
“Cháu muốn trực tiếp xin lỗi cậu ấy.” Kỷ Lưu Quang nghẹn ngào, “Sau khi về nước, cháu đã làm quá nhiều chuyện sai trái: bắt nạt Hạ Cảnh Xuyên, vô lễ với Dung tiểu thư, không tốt với Đoá Đoá, còn quát mắng người làm… Cháu đã biết sai rồi, nhất định sẽ sửa. Trước hết, hãy bắt đầu từ lời xin lỗi.”
Cuối cùng, Kỷ lão gia lộ ra vẻ hài lòng:
“Sớm thế này thì có phải tốt không?”
Hạ Cảnh Xuyên được gọi tới.
Kỷ Lưu Quang ngẩng đầu nhìn cậu, nói:
“Xin lỗi, Hạ Cảnh Xuyên, tôi không nên bắt nạt cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, môi Hạ Cảnh Xuyên lập tức mím chặt.
Cậu quá quen với biểu cảm này của Kỷ Lưu Quang rồi, không hề có chút thành ý nào, chỉ là đang toan tính chuyện gì đó còn đen tối hơn mà thôi.
Cậu quay mặt đi:
“Không sao đâu Tứ thiếu gia, tôi không để bụng. Tôi xin phép, còn có việc bận.”
Nói xong liền quay đầu rời đi thật nhanh.
Kỷ Lưu Quang không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu.
Dung Ngộ khẽ nhíu mày.
Cảm giác ánh mắt kia của Kỷ Lưu Quang… có điều gì đó bất thường.
Hạ Cảnh Xuyên chỉ là con trai của người giúp việc, tạm thời đến nhà họ Kỷ phụ việc, không hề cản trở gì đến Kỷ Lưu Quang. Tại sao Kỷ Lưu Quang lại tỏ ra địch ý lớn đến vậy?
Trong đầu cô chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng vụt mất.
Chắc chắn có điều gì đó cô đã bỏ qua.
Kỷ Lưu Quang quay đầu nhìn Dung Ngộ:
“Xin lỗi Dung tiểu thư, tôi xin lỗi vì những lời nói và hành vi thô lỗ trước đây. Mong cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi.”
Dung Ngộ nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn.
Hắn hơi không chịu nổi ánh mắt ấy, vô thức cúi đầu xuống.
Dung Ngộ bất ngờ bật cười.
Ánh mắt ấy, ngang ngược, kiêu ngạo, hoàn toàn không phải của một người đang chân thành xin lỗi.
Cô bỗng thấy tò mò, không biết thằng nhóc này sau đó sẽ còn bày ra trò gì nữa.
Cô mỉm cười nói:
“Cậu cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Lưu Quang không dám nói thêm lời nào, lập tức cút lên lầu.
Kỷ lão gia quay sang dặn Kỷ Chỉ Uyên:
“Đợi mấy hôm nữa lão Tứ vào quân đội, cháu nhớ sắp xếp thêm vài người đi theo. Nhất định phải theo sát nó, có gì bất thường, lập tức báo cho ông biết…”
Kỷ Chỉ Uyên gật đầu nhận lệnh.