- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 126
Chương 126
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Dung Ngộ ngồi ở hàng ghế sau, gió từ cửa sổ thổi vào mặt, tâm trạng cô có chút tồi tệ.
Ở bên cạnh Đường Triệt, cô cảm nhận rất rõ, một luồng khí u sầu của tuổi già bao phủ quanh ông.
Cho dù ông có khao khát sống đến đâu, thì thời gian ông còn lại cũng chẳng nhiều.
Cô quay đầu lại, nhìn người ngồi bên cạnh — Anh Bảo.
Tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Dù dạo gần đây sức khỏe của Anh Bảo đã tốt lên nhiều, nhưng thực tế vẫn không thể thay đổi được chuyện ông là một ông già 78 tuổi.
Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, Anh Bảo sẽ rời xa cô, lồng n.g.ự.c cô liền tràn ngập một nỗi nghẹt thở không thể diễn tả thành lời…
“Sao vậy?” Kỷ lão giaghé sát lại, “Mẹ thấy khó chịu ở đâu à?”
Dung Ngộ lắc đầu: “Không sao.”
Chuyện chưa xảy ra, không cần phải buồn trước.
Có thể trân trọng được khoảng thời gian hiện tại, đã là một món quà quý giá mà ông trời ban cho rồi.
Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thự.
Vừa xuống xe, Dung Ngộ đã nghe thấy giọng mắng chửi gay gắt của má Trương.
“Hạ Cảnh Xuyên, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả! Đừng có va chạm người nhà họ Kỷ, sao con lại không hiểu chuyện đến vậy? Cứ phải để mẹ mắng thì con mới nghe à?”
Má Trương tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Hạ Cảnh Xuyên mím môi thật chặt, cố gắng giải thích:
“Con không cố ý va vào Tứ thiếu gia đâu, con chỉ là…”
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Má Trương lạnh lùng cắt ngang, “Mau xin lỗi Tứ thiếu gia ngay!”
Kỷ Lưu Quang giận đến suýt phát điên.
Hắn chỉ đi dạo ở vườn sau một chút, không hiểu sao lại rơi xuống một cái hố, người toàn bùn đất.
“Tứ thiếu gia, tôi không cố ý đâu ạ.” Hạ Cảnh Xuyên cúi đầu.
“Là lão gia dặn tôi nhất định phải cứu sống chậu lan này.
Lan quý lắm, đất trong chậu không đủ dưỡng chất, tôi muốn thay bằng loại đất có phân tốt hơn nên mới đào một cái hố trong vườn.
Tôi còn đặt biển cảnh báo rõ ràng…”
“Vậy ý cậu là, tôi mắt mù nên không thấy, không thể trách cậu?”
Kỷ Lưu Quang chọc tay vào n.g.ự.c cậu, giận dữ:
“Ban đầu tôi còn định nể mặt mẹ cậu, không chấp nhặt…”
Má Trương lập tức nói:
“Tứ thiếu gia cứ xử lý sao cũng được, coi như giúp tôi dạy dỗ đứa con không biết nghe lời này.
Nếu con trai tôi mà hiểu chuyện bằng một nửa như Tứ thiếu gia, thì tôi đỡ khổ biết bao…”
Ngón tay Hạ Cảnh Xuyên siết chặt lại.
Cậu bốn tuổi đã phải sống tự lập: tự nấu cơm, tự đi học, từ trung học bắt đầu tự kiếm tiền, đến cấp ba thì làm đủ thứ việc bán thời gian…
Như vậy vẫn chưa đủ khiến bà an tâm sao?
Chỉ vì hắn mang họ Kỷ, cho nên dù có là cục phân, cũng cao quý hơn cậu sao?
“Cậu nhìn cái gì vậy hả!”
Ánh mắt khinh miệt trong mắt cậu khiến Kỷ Lưu Quang thấy chói mắt, giơ tay lên tát một cái thật mạnh:
“Cái bạt tai này, thay mẹ cậu dạy dỗ đứa con vô dụng như cậu! Đến đại học cũng không thi nổi, chỉ biết về quê trồng rau, khiến mẹ cậu phải lớn tuổi vẫn đi làm osin kiếm tiền!”
Mặt Hạ Cảnh Xuyên bỏng rát.
Nhưng không đau bằng trong tim.
Sau khi học xong trung học, mẹ cậu không cho học tiếp nữa, học phí đại học là người họ hàng nhà họ Hạ giúp đỡ, tiền sinh hoạt thì cậu tự đi làm kiếm từng đồng.
Vậy mà dù trong hoàn cảnh như thế, cậu vẫn thi đậu vào Đại học Hải Thành.
Thầy cô trong trường mừng thay cho cậu, nhưng…
Thư báo trúng tuyển ấy đã bị chính mẹ cậu ném vào bếp lò đốt đi.
Mẹ không cho cậu học đại học.
Khi ấy cãi nhau to lắm, mẹ cậu còn dọa nhảy sông tự tử.
Cuối cùng, cậu đành nhượng bộ.
Không được vào đại học, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng cậu.
Kỷ Lưu Quang giơ tay lần thứ hai:
“Cái bạt tai thứ hai, là…”
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì cổ tay đã bị một lực mạnh nắm chặt lấy.
Hắn quay đầu nhìn, đối diện là đôi mắt thanh lãnh lạnh như băng, chính là Dung Ngộ.
Nhà họ Kỷ vốn là danh gia vọng tộc, xuất thân thư hương, người nhà họ Kỷ xưa nay đều mang theo một sự ôn hoà, độ lượng, trong xương cốt cũng có phần lương thiện và nền nếp.
Nhưng lão Tứ Kỷ Lưu Quang này, hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào.
Trong đôi mắt hắn, chỉ toàn là ác ý.
Nhìn thế nào cũng không giống con cháu nhà họ Kỷ.
Nhưng…
Một gia tộc có đông người như vậy, có một đứa “con sâu mọt”, cũng không có gì lạ.
Dung Ngộ hất mạnh tay hắn ra, Kỷ Lưu Quang loạng choạng suýt ngã, may mà được má Trương đỡ kịp.
Má Trương cúi đầu chào:
“Lão gia, Dung tiểu thư.”
Sắc mặt Kỷ lão gia xanh mét.
“Lưu Quang! Cháu quá đáng thật rồi! Làm sao lại có thể ra tay đánh người chứ?!”
“Tứ thiếu gia chỉ là thay tôi dạy dỗ Cảnh Xuyên mà thôi.”
Má Trương vội vàng giải thích, “Cảnh Xuyên và Tứ thiếu gia bằng tuổi nhau, nhưng chẳng bằng nổi một đầu ngón tay của Tứ thiếu gia.
Tôi nghĩ, để Tứ thiếu gia dạy dỗ một chút, biết đâu thằng bé lại biết cố gắng hơn…”
Dung Ngộ suýt bật cười vì tức giận.
Giọng cô lạnh như băng:
“Chuyện này không liên quan gì đến bà nữa, lui xuống.”
Má Trương bỗng ngẩng đầu:
“Dung tiểu thư, tôi… tôi…”
“Bảo bà lui xuống, không nghe thấy à?”
Giọng Kỷ lão gia lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao, dường như sắp bùng cháy thành lửa.
Má Trương không dám nói thêm lời nào, lo lắng nhìn về phía Kỷ Lưu Quang một cái, sau đó hai bước ba quay đầu, lùi về phía bên cạnh.
Kỷ Lưu Quang cũng bắt đầu cảm thấy e ngại.
Nhưng hắn vẫn nghĩ mình không sai.
“Tôi còn đang tự hỏi, vì sao tính cách cậu lại trở nên như vậy.”
Dung Ngộ mở miệng, “Xem ra, bốn năm ở nước ngoài, không ít lần bị má Trương nhồi nhét mấy thứ lý lẽ méo mó, bà ấy không còn phù hợp để ở lại nhà họ Kỷ nữa rồi.”
“Cô nói cái gì?”
Kỷ Lưu Quang trợn trừng mắt, “Chuyện nhà họ Kỷ từ khi nào đến lượt một người ngoài như cô can dự? Cô cứu ông nội một mạng, tôi nể mặt cô vài phần.
Nhưng nếu cô dám mơ tưởng làm chủ nhân của nhà họ Kỷ, người đầu tiên đuổi cô đi chính là tôi!”
“Chát!”
Kỷ lão gia vung tay tát một cái thật mạnh.
Kỷ Lưu Quang ôm má, mắt đỏ hoe.
Hắn rời nhà bốn năm, vừa mới về chưa được bao lâu, trong vòng hai ngày, đã ăn hai cái tát trời giáng.
Lần trước vì ném ly thuỷ tinh, có thể nói là do mình sai, không nên dọa Đoá Đoá, dù sao Đoá Đoá cũng là người trong nhà.
Nhưng lần này thì sao?
Hạ Cảnh Xuyên là con của người giúp việc, cũng coi như người làm.
Hắn dạy dỗ một đứa con của giúp việc, thì có gì sai?
Tại sao lại bị ông nội nhìn bằng ánh mắt thất vọng đến thế?!
“Tôi ở ngoài cầu cạnh bao người, để mở đường cho cậu.
Còn cậu thì hay lắm, ở trong nhà làm vua làm chúa, coi người khác như cỏ rác!”
Kỷ lão gia giận đến mức cả tay cũng run lên, “Hạ Cảnh Xuyên không phải là người làm của nhà họ Kỷ, là tôi đích thân mời tới chăm sóc hoa, là khách của nhà họ Kỷ!
Quy củ lễ nghi của nhà họ Kỷ, cậu không nhớ nổi lấy một chữ sao?!”
Cả người ông run lên, gân xanh nổi đầy trán.
Dung Ngộ lập tức nói:
“Quản gia Du! Mau mang thuốc đến!”
Kỷ Lưu Quang hoàn toàn không để tâm đến sức khỏe của ông nội, chỉ cảm thấy uất ức đến cực điểm, gào lên như điên:
“Vì một người ngoài mà ông chà đạp lên tự trọng của cháu như vậy, ông có thực sự xem cháu là cháu ruột không?!
Nếu nhà họ Kỷ đã không hoan nghênh cháu, thì cháu đi, cháu đi là được chứ gì?!
Sau này có cầu xin cháu quay về, cháu cũng…”
Ánh mắt Dung Ngộ lạnh lẽo như băng.
Anh Bảo đã tức đến mức lên huyết áp, suýt thì ngất đi, chỉ cần là người có một chút lương tâm, thì giờ phút này đã phải im lặng rồi.
Nhưng Kỷ Lưu Quang vẫn gào thét những lời khó nghe nhất, rồi quay người bỏ đi, còn đá đổ cả chậu hoa bên cạnh.
Hạ Cảnh Xuyên chạy nhanh tới, nhận lấy thuốc từ tay Quản gia Du, lập tức cho Kỷ lão gia uống.
“Được thôi, cậu đi đi! Đã đi thì đừng bao giờ quay lại!”
Kỷ lão gia nghiến răng nói, “Tôi coi như không có đứa cháu này!”
“Đi thì đi.”
Dung Ngộ vừa vỗ nhẹ lưng Kỷ lão gia, vừa lạnh lùng nói:
“Nhưng trước khi đi, hãy để lại tất cả những gì của nhà họ Kỷ. Nhà họ Kỷ nuôi cậu hai mươi mấy năm, không đòi hỏi cậu phải báo đáp, nhưng từ nay về sau, bất kỳ thứ gì của nhà họ Kỷ, cậu cũng đừng hòng chạm vào nữa.”
Kỷ Lưu Quang cười lạnh vì tức:
“Cô là cái thá gì mà có tư cách lên tiếng?!”
“Cứ quyết định vậy đi.”
Kỷ lão gia từng chữ từng câu, đầy thất vọng:
“Đã muốn đoạn tuyệt với nhà họ Kỷ, thì đoạn cho sạch sẽ!”