- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 222
Chương 222
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Dung Ngộ sững sờ.
Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Một bà lão… tặng hoa cho ông con của cô?
Con trai cô đã tám mươi tuổi rồi, ở tuổi này mà vẫn có người theo đuổi, hơn nữa xem ra còn rất mãnh liệt…
Kỷ lão gia đỏ bừng cả mặt.
Chuyện riêng tư thế này mà bị lôi ra trước mặt mẹ, thật sự quá mất mặt.
Kỷ Chỉ Uyên khẽ che môi nói:
“Vị Mộc lão phu nhân này từng là bạn học của ông nội, nghe nói năm xưa theo đuổi ông nội rất rầm rộ, nhưng ông nội kiên quyết không đồng ý, rồi kết duyên với bà nội chúng ta.
Anh tránh đi ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của ông nội, cắn răng tiếp tục:
“Sau này, ông nội trung niên mất vợ, Mộc lão phu nhân cũng trung niên mất chồng, bà ấy lại bắt đầu một đợt theo đuổi mới… nhưng ông nội không đồng ý, thế là bà ấy im lặng. Tính ra… để cháu xem… khoảng hơn ba mươi năm rồi, lần này chắc là tình cũ bùng cháy lại?”
“Câm miệng! Câm miệng!” Kỷ lão gia đỏ lựng mặt, lắp bắp:
“Hồi còn đi học, Mộc Uyển làm lớp trưởng, còn con là học trò ‘cái gai trong mắt’ thầy cô. Bà ấy ngày nào cũng kè kè bắt con học hành, con thực sự bị ám ảnh, trốn còn không kịp, ai lại dại dột đi cưới bà ấy… Đã yên ắng hơn ba mươi năm rồi, sao lại tự nhiên bám dính lấy con nữa chứ.”
Dung Ngộ lên tiếng:
“Bà ấy đột nhiên như vậy, có phải là vì trong cuộc sống xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết.” Kỷ lão gia hơi đỏ mắt, “Bà nội A Uyên mất quá sớm… thật muốn để mẹ thấy, con đã cưới được một người vợ xuất sắc đến thế nào…”
Dung Ngộ nắm lấy tay ông:
“Con còn nhớ nhung vợ con như vậy, chứng tỏ vợ con đã không lấy nhầm người.”
“Ô… ồ…”
Kỷ lão gia như muốn khóc.
Ông mồ côi cha mẹ, một mình khó khăn trưởng thành, cuối cùng cũng gặp được người mình yêu, lập nên gia đình, sinh con, ba người một nhà hạnh phúc biết bao.
Nhưng phúc chẳng dài lâu, vợ bệnh mất, mọi hạnh phúc hóa thành bong bóng.
Khi đó con trai còn rất nhỏ, thời cuộc lại hỗn loạn, ngay cả Phù Dung trang viên cũng bị phong tỏa… những năm ấy, thật không biết ông đã vượt qua thế nào.
Cuối cùng thời thế cũng ổn định, con trai trưởng thành, cưới vợ sinh con, ngôi nhà lạnh lẽo của nhà họ Kỷ dần dần ấm áp, náo nhiệt trở lại.
Nhưng ngay sau đó, con trai và con dâu, lại đồng thời gặp nạn qua đời…
Ông như nuôi con lần nữa, đưa năm đứa cháu lớn khôn từng chút một…
Hơn bảy mươi năm đời người, để ông nếm trải đủ mọi nỗi đau thấu tim gan.
“Mẹ—”
Kỷ lão gia òa khóc.
Dung Ngộ ôm lấy ông, cũng không kìm được ướt khóe mắt.
Hai bậc trưởng bối ôm nhau khóc, khiến Kỷ Chỉ Uyên như đối diện đại địch, hoàn toàn không biết phải an ủi thế nào.
Lúc này, có người về tới cửa, anh vội nói:
“Bà cố, ông nội, A Xuyên và Đường Cẩn đến rồi.”
Kỷ lão gia sĩ diện, vội giả bộ tìm gậy, lén lau nước mắt.
Dung Ngộ rút một tờ giấy, ấn nhẹ khóe mắt, ngẩng lên thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh, điềm đạm thường ngày.
“Ông nội Kỷ, anh cả, Dung tiểu thư.” Đường Cẩn mỉm cười chào, “Ngày mai không phải là Tết Nguyên Tiêu sao, mẹ cháu đích thân làm ít bánh trôi, nhờ cháu mang tới. Hương vị có thể không được xuất sắc, nhưng là chút tấm lòng.”
Cô đã biết Dung Ngộ là ân nhân cứu mạng của Kỷ lão gia, là gia sư của Kỷ lão ngũ, hiện đang sống trong nhà họ Kỷ.
“Thay ông cảm ơn mẹ cháu.” Kỷ lão gia đã điều chỉnh lại cảm xúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, vậy hôm nay chẳng phải là Lễ Tình Nhân sao? A Xuyên, chẳng lẽ cháu không chuẩn bị gì à?”
Dung Ngộ hơi sững người.
Thì ra hôm nay là Lễ Tình Nhân.
Chẳng trách trong Viện Hàng không Vũ trụ có người cầu hôn, chẳng trách con trai của cô lại nhận được hoa.
Cô chợt nhớ đến những ngày Lễ Tình Nhân của mình và Kỷ Tranh.
Người đàn ông ấy, không tặng hoa, nhưng sẽ vào bếp nấu ăn cho cô. Đôi tay từng cầm s.ú.n.g ấy, lại có thể làm ra nguyên cả một bàn đồ ngon.
Anh sẽ dùng lá cây, cỏ khô đan thành đủ loại đồ trang sức: nhẫn, dây chuyền, vòng tay…
Lúc bận, anh nửa năm không xuất hiện; lúc nghỉ, sẽ cải trang thành học sinh, vô tình gặp cô trong lớp học…
Đó là sự lãng mạn chỉ thuộc về riêng họ.
Khóe môi Dung Ngộ thoáng hiện nụ cười chua chát.
Tình yêu của thế hệ cô, là bức thư chưa viết xong giữa khói súng, là nút thắt tương tư quấn quanh nòng súng, là ánh mắt nóng bỏng không dám gọi tên, chỉ có thể nhìn nhau qua biển người…
Giờ đây, những người trẻ cuối cùng cũng có thể đường hoàng bước dưới ánh mặt trời, tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của tình yêu.
Dung Ngộ nhìn thấy Đường Cẩn đỏ mặt, thấy Kỷ Cảnh Xuyên ngượng ngùng uống nước, liền bật cười theo.
Kỷ lão gia giữ Đường Cẩn lại dùng bữa.
Đường Cẩn cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh Kỷ Cảnh Xuyên.
Cơm nước xong, Đường Cẩn nói:
“A Xuyên, nghe nói anh biết trồng hoa, có thể cho em xem không?”
Kỷ Cảnh Xuyên gật đầu: “Anh đưa cô đến nhà hoa.”
Hai người cách nhau chừng một mét, một trước một sau bước tới nhà hoa.
Kỷ lão gia chau mày:
“Sao con cảm thấy… hai đứa vẫn chưa xác định quan hệ vậy? Tiến triển thế này, chậm quá rồi.”
Dung Ngộ đáp: “Chuyện sớm muộn thôi.”
Rõ ràng cô có thể cảm nhận được, giữa hai người có tia lửa.
“Hôm nay chắc chắn thành.” Kỷ Chu Dã cười gian: “Ông nội, đi, chúng ta ra ngoài nghe xem họ đang nói gì.”
Kỷ lão gia gật đầu lia lịa.
Một già một trẻ, sau lưng còn thêm Đoá Đoá, ba người áp sát ngoài nhà hoa.
Bên trong vọng ra tiếng trò chuyện:
“Loại cây này khó trồng lắm, mà lại xanh tốt thế này, nghe nói có thể làm trà.”
“Chậu đất này hình như khác các chậu khác, bảo sao lan trong chậu sống được.”
“Cây này là cây gì…”
Kỷ lão gia trợn mắt:
“Hai đứa ở cạnh nhau mà chỉ nói toàn chuyện hoa với lá?”
Kỷ Chu Dã hận sắt không thành thép:
“Anh tư chậm chạp quá… Ấy khoan, cháu bỏ lỡ gì à, sao lại tự nhiên ôm nhau rồi?”
Đường Cẩn thề, cô thật sự không cố ý ngã.
Có lẽ do người làm vừa tưới nước, nền hơi ướt, cô không để ý, trượt chân suýt ngã, được Kỷ Cảnh Xuyên kịp thời đỡ.
Thế là cô bất ngờ rơi vào vòng tay anh.
Tựa vào n.g.ự.c anh, cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, mặt đỏ bừng, vội đẩy anh ra đứng vững.
“A Cẩn.” Kỷ Cảnh Xuyên mở miệng, “Ông nội hỏi anh Lễ Tình Nhân có chuẩn bị gì chưa, thật ra anh đã chuẩn bị từ lâu…”
Anh cúi xuống, cầm lên một chậu lan trên đất, đưa tới.
Kỷ lão gia suýt tối sầm mắt:
“Mùa này lan còn chưa nở, chẳng khác nào đưa chậu đất với một cọng cỏ, thằng nhóc này chẳng biết lãng mạn gì cả, thật là…”
“Ông nội bình tĩnh.” Kỷ Chu Dã cố nén phấn khích, “Trên lá lan kìa, thứ lấp lánh đó là gì?”
Đoá Đoá tròn mắt:
“Là dây chuyền! Trời ơi, đẹp quá!”
Đường Cẩn sững sờ.
Mấy hôm trước, để tìm cảm hứng, cô rủ Kỷ Cảnh Xuyên đi dạo trung tâm thương mại. Khi đó, cô đã ngắm món trang sức này vài lần, đâu ngờ anh lại âm thầm mua nó.
Dây chuyền không hẳn là đắt tiền, quý giá chính là tấm lòng của anh.
Kỷ Cảnh Xuyên từng bước tiến lại gần.
Đường Cẩn ngẩng mặt lên.
“Không hợp cho trẻ em, đừng nhìn!” Kỷ lão gia lấy tay che mắt Đoá Đoá. Một lát sau, ông lại thả tay: “Thôi được, cứ nhìn đi, chú tư của cháu nhát gan lắm, hôn cũng chẳng dám… Ấy không, cháu vẫn đừng nhìn thì hơn!”
Chỉ thấy Đường Cẩn kiễng chân, chủ động hôn lên má Kỷ Cảnh Xuyên.