- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 45
Chương 45
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
“Khó quá à…”
“Động tác này sao học mãi không được vậy…”
“Còn chưa tới 3 tiếng nữa là thi thử rồi, phải làm sao đây…”
Không khí trong phòng tập vô cùng ngột ngạt.
Một cô gái thậm chí bật khóc, cả nhóm vây lại an ủi.
Dung Ngộ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lặng lẽ tiếp tục luyện vũ đạo.
Cô chưa từng học nhảy, nhưng thân thể linh hoạt, động tác khó đến mấy cũng chẳng phải vấn đề với cô.
Tuy nhiên,
Livestream:
[Há há há, mọi người có thấy không? Dung Ngộ nhảy trông giống như robot ghê á.]
[Động tác thì không sai, nhưng nhìn cứng đơ như gỗ.]
[Rập khuôn từng bước, cái này mà gọi là nhảy hả?]
[Cười c.h.ế.t mất.]
Những cô gái vừa mới khóc xong, quay sang nhìn Dung Ngộ đang một mình nhảy như đánh thái cực, liếc mắt nhìn nhau rồi phì cười.
Dung Ngộ: “……”
Mặt cô không biểu cảm:
“Còn cười cái gì, sắp thi rồi, tất cả đứng dậy, luyện mười lần, nghỉ năm phút!”
Tô Điềm bước tới:
“Chị Ngộ ơi, động tác bò dưới sàn này chị dạy em với, em học được rồi sẽ chỉ lại chị cách làm mềm phần chuyển động nhé…”
Dung Ngộ bắt đầu chậm rãi giảng giải.
Mấy cô gái vây quanh học theo.
Nhưng vì động tác quá khó, làm chuẩn rất vất vả.
Dung Ngộ bắt đầu từng người bẻ chân, chỉnh động tác.
“Đúng rồi, giữ nguyên thế, đếm mười giây, không được động đậy…”
Mười giây vừa qua, cả đám đổ rạp xuống đất.
“Dậy! Tập tiếp!”
Cô không nói nhiều, đá một cái, đám con gái lại bật dậy như lò xo, tiếp tục luyện theo.
“Chị Ngộ đúng là ác quỷ.”
“Chị Ngộ, chị không thấy mệt sao?”
“Chị Ngộ, cứu em với, cái chân này sao đưa lên quá đầu được vậy…”
Từ lúc nào không rõ, cả nhóm bắt đầu gọi cô là ‘chị Ngộ’, thậm chí có vài người lớn hơn cô cũng gọi vậy, trong vô thức, đã xem cô là trụ cột tinh thần.
Khi Hà Kỳ Kỳ tự học xong toàn bộ vũ đạo và quay lại phòng tập, đã là 8 giờ tối, chỉ còn một tiếng nữa là tới bài kiểm tra nhỏ.
Nhìn thấy cả đội nằm la liệt trên sàn tập, tập mấy động tác kỳ quặc, cô ta đã có thể giữ mặt bình tĩnh.
Thi đồng đội chỉ là phụ, cái chính vẫn là điểm yêu thích cá nhân.
Chỉ cần cô ta biểu hiện thật tốt, thì vẫn giữ vững được vị trí top 3.
Cô ta hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, sắc mặt dịu lại, rồi bước tới chỗ Tô Điềm, chỉ dẫn:
“Động tác này của cô sai rồi, nên là thế này mới đúng…”
Tô Điềm cau mày:
“Chị Ngộ nói tôi cứ luyện cho chắc động tác đã…”
Hà Kỳ Kỳ vẫn giữ nụ cười:
“Dung Ngộ dù sao cũng không phải học sinh chuyên nhảy, ý kiến của cô ấy chưa chắc đã đúng.”
Một cô gái khác lên tiếng:
“Tôi thấy chị Ngộ dạy rất ổn, ít nhất tôi biết mình cần làm gì để cải thiện.”
Hà Kỳ Kỳ vẫn cười:
“Thế à? Vậy cô nhảy thử xem nào.”
Cô gái kia có phần không vui, nhưng dù sao đối phương là đội trưởng, cũng miễn cưỡng biểu diễn lại.
Hà Kỳ Kỳ vừa nhìn vừa nhíu mày.
Trời ạ, động tác gì mà cứng như khúc gỗ.
“Không được, hoàn toàn không đúng!”
Cô ta không nhịn được, kéo tay cô gái ra:
“Phải như thế này mới mềm mại, đẹp mắt hơn, cô…”
“Đau c.h.ế.t rồi!!”
Cô gái bị kéo đau quá hét lên:
“Chị Ngộ đã nói, luyện chắc động tác trước, xong rồi mới tính đến chuyện ‘mềm mại đẹp mắt’!”
Chị Ngộ, chị Ngộ, lại là chị Ngộ!
Hà Kỳ Kỳ bắt đầu không nhịn nổi nữa.
Cô ta liếc sang Dung Ngộ, động tác của Dung Ngộ vẫn cứng đơ ra đấy.
Không hiểu sao lại có gan đi chỉ đạo người khác nhảy.
Cũng được thôi.
Một lũ hỗn tạp, đội trưởng gì mà quan trọng chứ.
Cô ta lại xoay người bỏ ra ngoài.
Tô Điềm nhỏ giọng lầm bầm:
“Lúc cần cô ta dạy thì biến mất, không ai cần nữa thì lại xuất hiện bới móc. Làm đội trưởng kiểu gì vậy trời…
“Tô Điềm!” Dung Ngộ lên tiếng, “Cô luyện xong rồi mà đã lơ là à? Tiếp tục!”
Đối với Dung Ngộ mà nói, bài kiểm tra nhỏ tuy quan trọng, nhưng buổi công diễn một tuần sau còn quan trọng hơn.
Nhân lúc cả nhóm còn đang ở cùng nhau, phải tranh thủ luyện thành thạo từng động tác.
Sau khi trở về, vẫn còn bảy ngày để rèn luyện độ thuần thục, độ dẻo dai v.v…
Chớp mắt đã hết một giờ, đã đến lúc kiểm tra nhỏ.
Bài kiểm tra chỉ có 30 giây, vừa hát vừa nhảy.
Mười người đứng thành hàng, Hà Kỳ Kỳ ở vị trí đầu, Dung Ngộ ở mé bên, nhạc vừa bật lên là đến đoạn cao trào ngay lập tức.
Livestream bùng nổ:
[Hà Kỳ Kỳ nhảy nổi bật thật đấy!]
[Dung Ngộ cũng nhảy ổn đó chứ.]
[Nhưng tổng thể thì tệ quá, không đều, động tác cứng nhắc, đội hình lộn xộn…]
[Cả nhóm chỉ có mỗi Hà Kỳ Kỳ là nổi bật, cô ta không phải đội trưởng à? Sao chỉ lo phô diễn bản thân vậy?]
[Thật thương cho Kỳ Kỳ, cố gắng thế mà còn bị antifan mắng…]
Giám khảo chấm thi — thầy Thôi Uyên — nhíu chặt lông mày:
“Ai là đội trưởng của nhóm này?”
Hà Kỳ Kỳ bước ra.
“Cả nhóm nhảy thành thế này, em phải chịu trách nhiệm rất lớn!”
Thầy Thôi lạnh giọng, “Đây là thi đồng đội, không phải sân khấu biểu diễn cá nhân!”
Khoé mắt Hà Kỳ Kỳ lập tức đỏ lên:
“Thầy Thôi, không phải em không muốn hướng dẫn, mà là… các bạn chỉ nghe lời Dung Ngộ, em… em cũng không biết phải làm sao…”
Tô Điềm lập tức chen lời:
“Thầy Thôi, không phải như vậy, thật ra Hà Kỳ Kỳ cô ấy…”
“Được rồi.” Thầy Thôi nhíu mày, “Một đội không có sự gắn kết, rất khó để tỏa sáng trong thi nhóm.
Tôi đề nghị sau khi kết thúc ghi hình hôm nay, mười người các em nên gặp nhau để xây dựng sự ăn ý, việc này còn quan trọng hơn luyện hát nhảy.”
Thầy cúi đầu, trên bảng chấm điểm viết ba chữ: Không đạt yêu cầu.
Buổi ghi hình kỳ 2 kết thúc, từng chiếc camera lần lượt tắt đi.
Vẻ uất ức trên mặt Hà Kỳ Kỳ lập tức biến mất, cô ta mở miệng nói:
“Bài kiểm tra vừa rồi đã chứng minh năng lực mỗi người, tôi nghĩ không cần phải tốn thời gian gắn kết nữa, mọi người thấy sao?”
Dung Ngộ ngước mắt:
“Tôi không nghĩ vậy.”
Nếu đã quyết định làm việc gì, thì phải làm đến nơi đến chốn, tuyệt đối không được qua loa.
Đây là nguyên tắc sống của cô.
Hà Kỳ Kỳ cười cười:
“Vậy được, mọi người tiếp tục cố gắng nhé, tôi đi trước.”
Cô ta còn phải tìm giáo viên vũ đạo chuyên nghiệp để tối ưu hóa lại động tác của mình.
Cô ta phải nổi bật nhất giữa đám “gà mờ” này.
Thi đồng đội thì sao chứ, show tuyển chọn vốn dĩ là thi cá nhân!
Cô ta quay người, sải bước bỏ đi.
Tô Điềm tức đến sôi máu.
Mấy cô gái khác cũng đầy vẻ bất bình.
Dung Ngộ không để tâm.
Cô lên tiếng:
“Bây giờ tôi sẽ giao vài nhiệm vụ, ai muốn nghe thì ở lại, không muốn nghe thì có thể rời đi.”
Không ai nhúc nhích.
Dung Ngộ gật đầu hài lòng:
“Từ ngày mai, mỗi người phải ghi danh trong nhóm chat, hát nhảy 100 lần mỗi ngày…”
“Một trăm lần?!”
Tô Điềm trợn tròn mắt, “Chị Ngộ, em rút lui còn kịp không?”
“Không kịp rồi.”
Dung Ngộ túm lấy cổ áo cô nàng, “Tập nhiều sẽ hình thành phản xạ cơ thể, sẽ quen dần.
Chẳng lẽ, các cô muốn xấu hổ trước công chúng trong buổi công diễn tuần sau?”
Cả nhóm đồng loạt lắc đầu.
“Thế là đúng rồi.”
Dung Ngộ mỉm cười:
“Vất vả rồi, giải tán đi.”
Cả đám vội vã rút lui.
Không biết vì sao, mọi người đều cảm thấy Dung Ngộ chẳng khác gì một cô giám thị nghiêm khắc, cứ toát ra khí chất khiến người ta áp lực.
Nhưng mà, đi theo cô lại rất yên tâm.
Cứ như, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, chỉ cần Dung Ngộ dẫn đầu, thì nhất định sẽ vượt qua được.
Vừa bước ra khỏi phòng ghi hình, Dung Ngộ đã bị nhân viên chương trình dẫn tới thang máy chuyên dụng, trực tiếp đưa lên tầng cao nhất.