- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 288
Chương 288
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Kỷ Chỉ Uyên vừa chuyển khoản 500 triệu xong,
Tạ lão phu nhân liền cáo từ, dẫn trợ lý rời vội vã du thuyền.
Kỷ lão gia khẽ thở dài:
“Không ngờ nhà họ Tạ lại sa sút đến mức này. Hồi trẻ, bà ấy là người tranh cao đoạt mạnh, lấy chồng cũng phải gả được cho người quyền quý. Quả nhiên như ý làm mệnh phụ phu nhân, nhưng chồng mất sớm, con trai lại không ra gì… Mỗi người một số phận, khó mà lường được.”
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nên khi đắc ý đừng quá kiêu căng, khi ở đáy vực cũng đừng vội nản lòng. Thăng trầm cuộc đời, ai mà nói trước được?” Dung Ngộ dịu giọng, “Con đừng nghĩ nhiều nữa, có mẹ ở đây rồi, con chỉ cần an tâm hưởng tuổi già thôi.”
Hai mẹ con bước ra ngoài.
Kỷ lão gia lên bục, hướng về toàn thể khách khứa:
“Cảm ơn các vị đã bớt thời gian đến dự tiệc mừng thọ của lão…”
Bữa tiệc tối trên du thuyền diễn ra suôn sẻ.
Tối hôm đó, Kỷ Yến Đình tìm Dung Ngộ trò chuyện:
“Bà cố, dạo này cháu tham gia sản xuất một bộ phim chính kịch. Ca khúc chủ đề là ca ngợi những người âm thầm cống hiến cho Tổ quốc suốt bảy mươi năm qua, giai điệu hùng tráng, lời ca đã viết xong, nhưng vẫn chưa chọn được ca sĩ thể hiện. Không biết bà cố có hứng thú không?”
Anh đưa tờ giấy ghi lời bài hát.
Dung Ngộ cầm lấy, thoáng xem qua.
Cô không giỏi về câu chữ, nên càng khâm phục những người viết được như vậy. Vài câu đã phác họa trọn vẹn thời kỳ gian lao những năm đầu lập quốc, trong từng chữ như nghe được tiếng pháo đạn rền vang, thấy được lá cờ đỏ tung bay trong gió tây.
Ngòi bút chuyển hướng, cảnh tượng vệ tinh bay vào quỹ đạo, tàu cao tốc chạy khắp dải đất hiện lên sống động.
Ấn tượng nhất là hai câu cuối, ví bao thế hệ người kiến thiết như cánh hoa rơi thành bùn, lặng lẽ bồi đắp mảnh đất này.
Cô ngẩng đầu:
“Để bà hát.”
Kỷ Yến Đình mừng rỡ:
“Vậy chờ hai ngày nữa có kết quả thi đại học, chúng ta đi Kinh Thành thu âm.”
Theo lệ của Nhất Trung Hải Thành, mỗi năm khi có điểm thi đại học, học sinh sẽ ngồi tại lớp cùng tra kết quả.
Dung Ngộ dù không dự thi, nhưng cũng theo Kỷ Cảnh Xuyên và Kỷ Chu Dã tới.
Ngón tay của Bùi Nhã Như lơ lửng trên bàn phím, cả lớp năm mươi người nín thở.
Biểu tượng tải trên màn hình máy tính quay ba vòng, cuối cùng cũng hiện kết quả.
“Có rồi! Có điểm rồi!”
Cả lớp sôi trào.
Không ai dùng điện thoại tra trước, tất cả chờ Bùi Nhã Như trên bục nhập từng số báo danh.
Người đầu tiên là Kỷ Cảnh Xuyên.
Vừa thấy điểm, cả lớp bùng nổ.
“Trời ơi! Bị ẩn điểm! Điểm Kỷ Cảnh Xuyên bị ẩn rồi!”
“Chỉ top 50 toàn thành phố mới bị ẩn điểm, chắc chắn đậu Thanh Hoa, Bắc Đại! Kỷ Cảnh Xuyên bá quá!”
“Lớp 20 chúng ta thật sự có người đậu Thanh Hoa, Bắc Đại!”
Ngồi cạnh bục giảng, Kỷ Cảnh Xuyên bình thản cười:
“Mọi người về chỗ, để cô Bùi tra điểm lớp trưởng.”
Tay Bùi Nhã Như hơi run.
Bao năm dạy học, đây là lần đầu tiên cô gặp học sinh bị ẩn điểm, còn chưa kịp hết bàng hoàng thì…
Lần thứ hai, màn hình lại hiển thị “điểm đã ẩn”.
“Trời ơi, điểm lớp trưởng cũng bị ẩn!”
“Choáng! Cả lớp phó học tập cũng bị ẩn!”
“Mau xem điểm bí thư chi đoàn… Ôi trời, 701 điểm! Bí thư, cậu thi thử cao nhất 680, giờ thi thật vượt hẳn!”
Bùi Nhã Như ôm miệng không tin nổi.
Top 50 toàn thành phố mới bị ẩn điểm, vậy mà lớp “học dốt” này chiếm ba suất — chuyện không tưởng!
Tay cô run đến mức gõ bàn phím cũng khó.
Dung Ngộ không thi đại học lại vô cùng bình tĩnh.
Cô bước lên bục:
“Cô Bùi, để em giúp tra tiếp nhé.”
Bùi Nhã Như đang choáng, lập tức nhường chỗ.
Dung Ngộ mở nhiều cửa sổ, tra cùng lúc cả loạt.
Giọng cô chậm rãi vang lên:
“Trên 700 điểm, có bốn người: Kỷ Cảnh Xuyên, lớp trưởng, lớp phó học tập, bí thư chi đoàn.”
“Trên 650 điểm, hai người.”
“Trên 600 điểm, tổng cộng chín người.”
“Trên 550 điểm…”
Trong lớp, tất cả bạn học đều như phát điên.
Vì kết quả cuối cùng vượt xa mọi dự đoán của họ.
Người trước đây tưởng không đỗ nổi đại học, giờ điểm đủ vào một trường đại học khá.
Người vốn chỉ định học một trường dân lập hạng ba, nay lại đủ điểm vào trường hạng hai.
Người nghĩ chỉ có thể vào được hạng hai, thì nay chạm tới ngưỡng hạng nhất…
Kỷ Chu Dã nhảy phắt lên bàn, vung áo khoác đồng phục như lá cờ:
“Ha ha ha! Tôi được 562 điểm! Tôi vào đại học được rồi! Ha ha ha, tôi đúng là giỏi quá mà!”
Trần Niên cũng leo lên bàn, hét lớn:
“Tôi được 596 điểm! Cảm ơn thầy cô, cảm ơn bạn bè, đặc biệt là cảm ơn Dung Ngộ…”
Cả lớp 20 bỗng đồng loạt hô vang tên cô.
“Dung Ngộ!”
“Dung Ngộ!”
Tiếng hô chấn động cả dãy phòng học.
Ngay cả lớp chọn ở cách một hành lang cũng nghe thấy tiếng reo.
Sắc mặt thầy Dương — giáo viên lớp chọn — đen như đáy nồi.
Lớp ông dạy chỉ có bốn học sinh bị ẩn điểm, tuy năm ngoái cũng chỉ có năm người… nhưng phải biết, ban đầu học sinh vào lớp này đều là top 50 toàn trường, còn lớp 20 toàn là học sinh kém.
Giờ đây, “lớp học dốt” lại ngang hàng với “lớp chọn”, chẳng khác nào một cái tát giòn giã vào mặt ông.
Thầy Dương nghiến răng:
“Bị một đám học dốt vượt qua, các em thấy vinh hạnh lắm sao?”
Trương Hạo Vũ thản nhiên:
“Biết làm sao được, lớp người ta có Dung Ngộ mà.”
Nghe nói ba ngày trước kỳ thi, Dung Ngộ đã “đoán đề” cho cả lớp. Đoán trúng hay không thì chưa rõ, nhưng lớp 20 như thay da đổi thịt, tiến bộ thần tốc, chắc chắn có liên quan đến cô.
Tống Hoài quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Cả lớp 20 đang chụp ảnh tốt nghiệp.
Rõ ràng là rất nhiều người ở đó, nhưng hắn chỉ nhìn thấy một mình Dung Ngộ.
Cô đứng giữa, bên trái là Kỷ Chu Dã, bên phải là Kỷ Cảnh Xuyên, ba người khoác vai nhau thân mật, vượt xa mức bình thường của bạn học.
Hắn mím môi, thu ánh mắt lại.
Chụp xong ảnh kỷ niệm cùng thầy cô, lớp 20 bắt đầu bàn về tiệc cảm ơn thầy.
Năm mươi người, một ngày cho mỗi người thì cũng chẳng đủ.
Kỷ Chu Dã lớn tiếng:
“Chọn ngày chi bằng hôm nay luôn! Cả lớp mời tiệc cảm ơn cô Bùi, đi, tới khách sạn Kỷ Thị!”
Dung Ngộ cười:
“Sau này khó mà tụ tập đông đủ như hôm nay, bữa này không ai được vắng mặt.”
Phòng tiệc lớn của khách sạn Kỷ Thị được bao trọn.
“Cô Bùi! Em kính cô!”
Lớp trưởng dẫn cả lớp đứng dậy, cầm ly rượu ồn ào tiến tới.
Bùi Nhã Như bị vây ở giữa, vừa cười vừa rơi nước mắt:
“Ba năm… Mấy đứa thỏ con này cuối cùng cũng không phụ công cô!”
Cán sự học tập bắt đầu hát trước:
“Tôi đã từng thấy mình lạc lõng giữa thế giới bao la.”
“Tôi cũng đắm chìm trong những giấc mơ của nó.”
“Tôi không thể phân biệt sự thật và dối trá, tôi không đấu tranh và không sợ bị cười nhạo.”
“Tôi đã từng biến tuổi trẻ của mình giống cô ấy.”
“Tôi cũng từng chơi nhạc giữa trời mùa hè…”
Cả lớp hòa giọng, lệch tông thảm họa.
May mà Dung Ngộ hát khá, một mình kéo nhịp về đúng tông, để cả lớp hát hết bài và khóc òa.
Lớp trưởng nốc một ngụm rượu, đỏ mặt gào:
“Tôi cũng sẽ đăng ký vào Thanh Hoa, làm bạn học với Dung Ngộ!”
Cán sự học tập phá lên cười:
“Tôi biết ngay là cậu thích Dung Ngộ mà.”
Mặt lớp trưởng đỏ hơn:
“Vớ vẩn! Đừng nói bậy! Tôi chỉ đơn thuần muốn tiếp tục học chung với Dung Ngộ thôi.”
Trần Niên mũi cay xè:
“Điểm tôi thấp quá, không được làm bạn học với chị Ngộ rồi… Hu hu hu, sau này muốn gặp lại khó lắm, khó lắm…”
Khóe mắt Dung Ngộ cũng hơi đỏ.
Điều vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng nhất của tuổi trẻ, có lẽ chính là bữa tiệc chia tay long trọng mà không bao giờ có thể quay lại này.