- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 330
Chương 330
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Bên phía Dung Ngộ, cô còn nhận được thêm nhiều tin tức mới.
Thì ra, Satou đúng thật là quý tộc Nhật Bản, vô cùng giàu có, đã sớm mua chuộc được mấy nhân viên của Đại học Thanh Hoa.
Chính nhân viên này đã phá hoại hệ thống giám sát.
Hơn nữa, lần màn hình lớn rơi xuống bất ngờ trong đêm hội tân sinh viên trước đây, có một số bằng chứng cho thấy, rất có thể cũng là do Satou gây ra.
Chẳng trách hôm đó hắn đột ngột tỏ tình, hóa ra là cố tình dụ cô lên sân khấu, khiến học tỷ Địch Vi Đồng suýt gặp chuyện vì cô…
Hiệu trưởng Đại học Thanh Hoa không định bỏ qua việc này, đích thân phát biểu:
“…Đại học Thanh Hoa bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ nhất đối với bất kỳ hành vi nào nhằm gây hại cho thầy trò nhà trường! Việc Satou Kenichi và thế lực đứng sau hắn bức hại sinh viên ưu tú của trường chúng tôi là hành động thách thức trắng trợn cộng đồng học thuật toàn cầu… Nhà trường giữ quyền áp dụng các biện pháp tiếp theo, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc chấm dứt mọi dự án hợp tác với các trường đại học Nhật Bản…”
Sau khi tuyên bố chính thức của hiệu trưởng được công bố, giới học thuật toàn cầu lập tức chấn động.
Liên bang Nga phản ứng đầu tiên:
“Xét đến khủng hoảng niềm tin, chúng tôi sẽ lập tức chấm dứt mọi hợp tác nghiên cứu vật liệu hàng không vũ trụ với Nhật Bản!”
Đức: “Tất cả các trường đại học của chúng tôi bắt buộc phải rà soát lại hồ sơ của toàn bộ du học sinh Nhật Bản!”
Pháp: “……”
Tiếng nói quốc tế quá mạnh mẽ, phía Nhật Bản buộc phải lên tiếng.
Nhà ngoại giao Nhật cúi đầu 90 độ trên truyền hình, dùng lời lẽ khiêm nhường chưa từng có:
“Sinh viên liên quan hoàn toàn hành động cá nhân, quốc gia chúng tôi luôn kiên trì bảo vệ sự trong sạch của giao lưu học thuật…”
Người đứng đầu gia tộc Satou cũng xuất hiện:
“Vô cùng xin lỗi! Satou Kenichi đã bị gia tộc khai trừ. Hành vi của hắn không liên quan gì đến chính phủ Nhật Bản hay Tập đoàn Satou…”
Satou mất đi sự che chở của quốc gia và gia tộc, bị giao cho Cục An ninh Quốc gia, sẽ phải chịu sự trừng phạt của Hoa Hạ.
Vân Tiêu Nguyên tìm đến Dung Ngộ, nhíu mày:
“Xem ra phía Nhật đã biết thân phận của em, nếu không đã chẳng để Satou tiếp cận. Đây là muốn bóp c.h.ế.t nhân tài của nước ta từ trong trứng nước. Vốn định chờ đến khi Mắt Ưng 1 phóng xong mới xin lực lượng bảo vệ cho em, nhưng không thể chậm trễ nữa.”
Dung Ngộ đáp:
“Vâng, em nghe theo sự sắp xếp của cô.”
Khi thầy trò còn đang trò chuyện, một giọng nói vang lên:
“Viện sĩ Vân!”
Dung Ngộ ngẩng đầu, thấy ở đằng xa là học trưởng năm tư Tưởng Đại chạy lại.
Tưởng Đại vẻ mặt hưng phấn:
“Viện sĩ Vân, em là Tưởng Đại, sinh viên năm tư, đã được thông qua đơn xin học thẳng tiến sĩ. Năm ngoái em có một đề tài từng được viện sĩ đích thân chỉ điểm, em vô cùng vinh hạnh, luôn mong được nhận viện sĩ làm thầy, xin viện sĩ xem xét em!”
Khó khăn lắm mới gặp được viện sĩ Vân ở trường, anh ta quyết không bỏ lỡ cơ hội này. Có viện sĩ Vân dẫn đường, con đường học tiến sĩ của anh sẽ thuận lợi hơn nhiều.
“Tôi nhớ em.” Viện sĩ Vân mỉm cười, “Em đúng là rất xuất sắc, nhưng hiện tại tôi không định nhận thêm học trò.”
Nụ cười Tưởng Đại thoáng cứng lại, nhưng vẫn cố gắng:
“Em nghe nói bên cạnh viện sĩ chỉ có một học trò, hơn nữa còn ở Hải Thành. Một số việc như sắp xếp tài liệu dữ liệu, hay chạy việc vặt, cũng chẳng có ai giúp… Em có thể…”
“Sinh viên Tưởng, em nhầm rồi.” Giọng viện sĩ Vân bình thản, “Sắp xếp dữ liệu là việc của trợ lý, chạy việc vặt là nhiệm vụ của nhân viên. Tôi nhận học trò chưa bao giờ vì những chuyện đó. Làm thầy là để truyền đạo, dạy học, giải đáp thắc mắc. Tôi chọn học trò là để truyền lại toàn bộ tri thức cả đời, tìm người có thể kế thừa ngọn lửa nghiên cứu. Nếu em thật sự muốn đi tiếp con đường này, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nghe tôi giảng. Cánh cửa khoa học, mãi mãi rộng mở với những người thực sự cầu học.”
Tưởng Đại khó nhọc mở miệng:
“Vâng… cảm ơn viện sĩ đã chỉ dạy.”
Viện sĩ Vân vỗ vai anh ta, rồi rời khỏi Thanh Hoa.
Trước khi lực lượng bảo vệ quốc gia kịp đến, Kỷ lão gia đã thuê hẳn một đội vệ sĩ chuyên nghiệp, ẩn nấp trên tuyến đường Dung Ngộ đi học và tan học.
Thoắt cái đã đến cuối tuần cuối tháng 11, ngày kết hôn của chú út nhà họ Thịnh – Thịnh Vận.
Một tháng trước, Dung Ngộ đã nhận được thiệp mời.
Chú rể: Thịnh Vận.
Cô dâu: An Nặc.
Cái tên An Nặc, Dung Ngộ có biết — một nữ phóng viên nổi tiếng của đài trung ương. Mấy tháng trước, ở căn cứ số 4, cô và An Nặc từng gặp nhau chớp nhoáng.
Cô vẫn nhớ lúc đó, Thịnh Vận nhìn An Nặc đầy khó chịu.
Không ngờ vậy mà vẫn cưới nhau.
Kỷ lão gia cùng Dung Ngộ ăn mặc chỉnh tề đến dự, Kỷ Mặc Hàn đang nghỉ cũng bị gọi tới làm “lực lượng bốc vác”.
Nhà họ Thịnh ở Kinh Thành thuộc dạng hào môn bậc nhất, Thịnh Vận – kẻ ăn chơi nổi tiếng – năm nay 34 tuổi mới chịu kết hôn, lão phu nhân nhà họ Thịnh đã mời gần như phân nửa giới thượng lưu Kinh Thành đến dự.
“Bà cố, ông nội, đến nơi rồi.”
Kỷ Mặc Hàn đỗ xe xong liền bước xuống mở cửa cho hai vị trưởng bối.
“Dung Ngộ, cậu đến rồi à!” Thịnh Từ Viễn từ xa đã chạy lại đón tiếp, “Ông Kỷ hôm nay ăn mặc phong độ ghê, trông ít nhất trẻ ra mười tuổi!”
Kỷ lão gia lập tức ưỡn thẳng lưng:
“Đó là đương nhiên, đây là bộ quần áo tôi chọn kỹ đấy. Thế nào, có phải nhìn rất hợp với bộ của Dung Ngộ không?”
Thịnh Từ Viễn giơ ngón cái:
“Nhìn vào là biết ngay hai ông cháu ruột, còn thân hơn cả cha con.”
Kỷ lão gia trợn mắt.
Ông cháu cái gì, rõ ràng là mẹ con.
Thôi, giải thích cho thằng ngốc này cũng vô ích!
Dung Ngộ hỏi:
“Anh trai cậu có về dự tiệc cưới không?”
“Không chắc.” Thịnh Từ Viễn đáp, “Nếu xong nhiệm vụ sớm thì sẽ về kịp.”
Dung Ngộ khẽ gật đầu, cùng mọi người đi vào trong.
Kỷ lão gia thì bĩu môi.
Mẹ mình sao lại quan tâm cái tên Thịnh Thanh Diễn kia thế không biết. Haiz, trời muốn mưa, mẹ muốn gả chồng, cản cũng không nổi.
Ông phải nghĩ kỹ xem, nếu mẹ thật sự cưới Thịnh Thanh Diễn, thì mình phải chung sống với anh ta thế nào, sẽ ở đâu… ôi, phiền não thật.
Trước cửa nhà họ Thịnh, khách khứa đang rôm rả chào hỏi.
Vừa bước vào, Dung Ngộ đã thấy một gương mặt quen thuộc, thì ra là Lộ Hiểu Hiểu, kẻ từng mạo danh ân nhân cứu mạng của A Mặc.
Cô theo phản xạ nhìn về phía Kỷ Mặc Hàn.
Kỷ Mặc Hàn cũng thấy Lộ Hiểu Hiểu, lập tức giơ hai tay ra hiệu thanh minh: Cháu đã cắt đứt quan hệ với cô ta từ tám trăm năm trước rồi, đừng nhìn cháu như thế…
Lộ Hiểu Hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm:
“Tôi nói này, Diệp Vị Vãn, cô biết đây là nơi nào không? Tiệc cưới nhà họ Thịnh đấy, một kẻ dân đen tầng đáy xã hội như cô mà cũng dám vác mặt tới đây sao?”
Diệp Vị Vãn trừng mắt nhìn Lộ Hiểu Hiểu.
Cô và Lộ Hiểu Hiểu đều là sinh viên Thanh Hoa, năm đó từng cùng tham gia một cuộc thi tuyển MC, nhưng ngay trước khi lên sân khấu vài phút, dây chuyền của cô bỗng dưng mất tích.
Cô phải đi tìm khắp nơi nên đến muộn, khiến mất tư cách dự thi.
Sau đó, có bạn học nói nhìn thấy Lộ Hiểu Hiểu lục cặp của cô. Khi cô tìm tới hỏi, Lộ Hiểu Hiểu một mực chối.
Đó là kỷ vật duy nhất chị gái để lại cho cô, và nó đã mất vĩnh viễn.
“Sao cô nhìn tôi kiểu đó?” Lộ Hiểu Hiểu khinh miệt hất nhẹ vạt váy của Diệp Vị Vãn, cười khẩy:
“Mấy đường chỉ khâu thô kệch thế này, loại vải sợi hóa học rẻ tiền thế này… mặc đồ chợ trời mà cũng dám tới dự tiệc nhà họ Thịnh à?”
“Ồ, đồ chợ trời sao?”
Giọng Dung Ngộ vang lên, lạnh nhạt.
Cô đã nhận ra, đây chính là Diệp tiểu thư từng cứu người trong buổi tiệc sinh nhật của con trai mình vài tháng trước.
Chiếc váy này là do chính cô tặng cho Diệp Vị Vãn.
Chiếc váy dài màu n*d*, bề mặt không có bất kỳ họa tiết trang trí nào, nhìn thoáng qua quả thật không mấy nổi bật.
“Đây là mẫu haute couture mùa đông năm ngoái của Balenciaga, giới hạn toàn cầu chỉ ba chiếc, giá sau thuế 487.000NDT.” Dung Ngộ mỉm cười, “Váy có phải đồ chợ trời hay không không quan trọng. Có người dù khoác lên mình hàng xa xỉ đắt đỏ, bên trong vẫn chỉ là một đống rác nát vụn.”
Lộ Hiểu Hiểu ngẩng lên.
Trước là thấy Dung Ngộ, sau là thấy Kỷ Mặc Hàn.
Những ký ức nhục nhã cách đây nửa năm lập tức ùa về, cô ta hất tay bỏ đi thẳng.