- Trang chủ
- Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
- Chương 306
Chương 306
Truyện: Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Tác giả: Ô Anh Hạ
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347: Đại Kết Cục
- Chương 348: Phiên Ngoại 1
- Chương 349: Phiên Ngoại 2
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Thịnh Thanh Diễn bỗng bật cười.
Anh không hề né tránh, mặc cho Dung Ngộ khóa c.h.ặ.t c.h.â.n phải của mình, nhưng ngay khoảnh khắc sắp mất thăng bằng, bàn tay trái như chiếc kìm sắt chộp lấy cổ tay phải của cô, tay phải đỡ ngang lưng cô, mượn chính lực đạo của cô để ngã ngửa ra sau, hoàn thành một cú phản đòn hoàn mỹ.
Trong lúc trời đất xoay vòng, Dung Ngộ nhận ra anh đang che chở cho sau đầu mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống tấm đệm mềm.
Úc Khả Tâm yếu ớt giơ tay:
“Huấn luyện viên, vừa rồi với bọn em đâu có nhẹ nhàng thế này…”
Thịnh Thanh Diễn mặt không đổi sắc:
“Vì các em là ví dụ sai, còn cô ấy là đáp án chuẩn.”
“Em rất giỏi.” Anh nhìn Dung Ngộ, “Nhưng thiếu hệ thống huấn luyện, nên tìm cơ hội học bài bản.”
Dung Ngộ đứng dậy, dõng dạc:
“Cảm ơn huấn luyện viên đã chỉ dạy!”
Cô trở lại hàng, đứng nghiêm.
Thịnh Thanh Diễn quét ánh mắt lạnh lẽo khắp sân:
“Nam sinh, tới lượt các cậu. Người đầu tiên, lớp trưởng.”
Tống Hoài đáp:
“Báo cáo huấn luyện viên, hôm qua lớp trưởng bị gãy chân, đang nằm viện.”
“Vậy cậu.” Thịnh Thanh Diễn chỉ thẳng hắn, “Lên đây.”
Tống Hoài: “…”
Đúng là tự rước họa vào thân.
Hắn miễn cưỡng bước lên, lắp bắp:
“Huấn… huấn luyện viên, em hơi mệt, có thể…”
Chưa nói xong, đã bị cú quét chân dài của Thịnh Thanh Diễn hất văng xuống thảm.
“Quân nhân thật sự, không bao giờ được phép yếu thế. Xuống đi.”
Tống Hoài xám xịt mặt mũi, bò về hàng.
Những người khác rùng mình, chẳng ai dám bước ra.
Thịnh Từ Viễn giơ tay:
“Em tới.”
Chưa kịp phản ứng, Thịnh Thanh Diễn đã ra tay như chớp, một tay xách ngay thắt lưng em trai, xoay ba vòng trên không như cối xay gió, rồi “nhẹ nhàng” đặt xuống đất.
Thịnh Từ Viễn quay cuồng đầu óc, suýt nôn tại chỗ.
Đây là anh trai ruột mình sao? Nhiều năm khổ công nuôi dưỡng, cuối cùng lại bị đối xử tàn nhẫn thế này.
Các nam sinh lần lượt lên sàn.
Chẳng mấy chốc, xung quanh Thịnh Thanh Diễn đã nằm la liệt hơn chục người, giống như những cây non bị bão cát cuốn ngã nghiêng ngả.
Anh lạnh giọng:
“Đây là lớp tinh anh của Đại học Thanh Hoa sao? Quá yếu!”
“Dung Ngộ! Bước ra! Em làm mẫu cho mọi người xem!”
“Rõ, huấn luyện viên!”
Dung Ngộ bước ra, đứng trước hàng ngũ.
Tất cả như được đại xá, vội vàng lui về đứng nghiêm chỉnh.
Mặt sân huấn luyện bị nắng trưa thiêu nóng rát, hơn hai chục ánh mắt của lớp Thiên Hành Kiện đồng loạt dồn về phía Dung Ngộ.
Thịnh Thanh Diễn:
“Tôi sẽ đấu vài chiêu với Dung Ngộ, các em nhìn kỹ.”
Dung Ngộ nghe vậy, ánh mắt lập tức sắc bén, nhanh chóng hạ thấp trọng tâm, vào thế tấn tiêu chuẩn. Cô biết anh muốn dùng thực chiến để tân sinh dễ hình dung kỹ thuật.
“Xem đây. Khi đối thủ tung cú đ.ấ.m thẳng, sau khi đỡ chuẩn, có thể phản kích thế này.”
Vừa dứt lời, cú đ.ấ.m phải mang theo luồng gió mạnh đã lao tới.
Dung Ngộ phản ứng cực nhanh, tay trái gạt đòn, đồng thời xoay người sang phải, tay phải thành chém, nhanh như chớp bổ thẳng vào sườn anh.
Đòn này vừa nhanh vừa chuẩn, kèm theo tiếng xé gió, khiến đám tân sinh ồ lên kinh ngạc.
Nhưng Thịnh Thanh Diễn như thể có mắt sau lưng, ngay khoảnh khắc bàn tay cô sắp chạm vào người, eo anh xoay mạnh, dễ dàng tránh thoát, tay trái thuận thế chộp lấy cổ tay cô, hơi dùng lực đã khiến hướng đánh của cô lệch hẳn.
“Chú ý, phản kích phải chừa đường lui, đừng để toàn bộ trọng tâm lao ra ngoài.”
Hai người qua lại liên tục, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt.
Bất chợt, một giọng nói lạc đi vang lên:
“Dừng tay! Dừng tay cho tôi!”
Hơn hai chục tân sinh đang ngẩn người đồng loạt quay lại —
Một cụ ông, đội nắng chang chang, run rẩy lao tới, túm chặt vai Thịnh Thanh Diễn.
Anh theo bản năng định phản đòn, nhưng khi quay đầu, đối diện với gương mặt già nua của Kỷ lão gia, lập tức thả lỏng tay, để mặc mình bị đẩy ra.
“Quá đáng lắm! Đàn ông to khỏe bắt nạt con gái, huấn luyện viên lại ức h.i.ế.p học trò, thật quá đáng!”
Kỷ lão gia vội khom lưng, đỡ Dung Ngộ dậy.
Thịnh Thanh Diễn nói:
“Kỷ lão gia hiểu lầm rồi, đây là diễn tập dạy học thường ngày, không phải bắt nạt…”
“Hóa ra là cậu.” Kỷ lão gia nhận ra anh, kinh ngạc nhìn chằm chằm, “Không phải cậu đang ở căn cứ số 4 sao? Sao lại đến Thanh Hoa làm huấn luyện viên? Đừng nói với tôi là… nhân cơ hội theo đuổi…”
“Khụ khụ khụ!”
Dung Ngộ ho sặc sụa.
Hơn hai chục ánh mắt sáng rực đang nhìn về phía này, lão già này sao lại ăn nói lung tung thế chứ.
Kỷ lão gia cũng kịp phản ứng.
Ông lập tức quay sang huấn luyện viên Nghiêm, giải thích:
“Tôi được Đại học Thanh Hoa mời đến làm diễn giả cho buổi tọa đàm hướng dẫn khởi nghiệp cho sinh viên năm tư. Vừa hay đi ngang qua đây, hiểu lầm một chút, làm ảnh hưởng đến buổi huấn luyện quân sự của mọi người, mong huấn luyện viên đừng chấp nhặt với một ông già như tôi.”
Dung Ngộ thầm nhủ.
Lão già này chắc chắn không phải “tình cờ đi ngang”, mà là cố ý đi vòng qua đây để xem cô tập quân sự thì có.
Hơn nữa, cái gọi là “buổi tọa đàm khởi nghiệp” kia, tám phần là ông đã tốn công sức mà xin về, chỉ để có lý do trải nghiệm đời sống đại học của cô.
Có một ông con trai dính như sam thế này, quả thật cũng là hạnh phúc.
Cô chợt thấy tò mò, không biết lão già này khi đứng trên bục giảng sẽ có phong thái ra sao.
Cô hỏi:
“Buổi tọa đàm mấy giờ bắt đầu?”
Kỷ lão gia:
“Bảy giờ tối.”
Đúng vào thứ Bảy, buổi tối không cần tham gia huấn luyện quân sự.
Dung Ngộ nói:
“Chừa cho tôi một chỗ hàng đầu nhé, tôi cũng muốn đi.”
Kỷ lão gia bỗng có chút ngại ngùng.
Kinh nghiệm khởi nghiệp ít ỏi của ông, đem kể cho sinh viên nghe thì gọi là “hướng dẫn”, nhưng không biết mẹ mình có chê là quá trẻ con hay không?
Ông vội nói:
“Các cháu cứ tiếp tục huấn luyện, tôi còn có việc.”
Ông nhanh chân đi tới bóng râm của một tòa giảng đường, rút điện thoại gọi đi:
“A Uyên, cái PPT hướng dẫn khởi nghiệp mà cháu làm cho ông vẫn chưa đủ, ông cần một phiên bản trình độ cao hơn, hợp thời hơn, và nhất định phải cao cấp, hoành tráng, thâm sâu, khó hiểu…”
Kỷ Chỉ Uyên:
“…”
Một bài hướng dẫn khởi nghiệp mà cũng đòi “thâm sâu khó hiểu”, nông nội bị sao vậy?
Thịnh Thanh Diễn là huấn luyện viên quân quyền thể của toàn bộ tân sinh, dạy lớp Thiên Hành Kiện nửa tiếng xong liền chuyển sang các khoa khác.
Nhóm sinh viên của lớp Thiên Hành Kiện tiếp tục luyện các bài cơ bản.
Kết thúc một ngày huấn luyện, Dung Ngộ cùng bạn cùng phòng ăn cơm xong, liền rủ nhau đi nghe tọa đàm.
Vừa đến cửa, cô lập tức bị một nhóm người vây kín.
Phần lớn là các anh chị năm ba, năm tư.
“Mau nhìn đi, tân hoa khôi đến rồi! Được bình chọn là hoa khôi áp đảo tuyệt đối, quả nhiên danh xứng với thực!”
“Vừa xinh thế này, thành tích lại đỉnh như thế, nghe nói còn ở lớp Thiên Hành Kiện, rốt cuộc ông trời đã đóng cửa nào của cô ấy vậy?”
“Nghe bảo hôm nay trong huấn luyện quân sự tân sinh, cô ấy đấu quân thể quyền với huấn luyện viên mà hòa cơ đấy, quá mạnh.”
“…”
Đang nói thì bỗng một bóng người bước vào, lập tức khiến cả nhóm im bặt.
Những anh chị năm ba, năm tư này vốn không tham gia huấn luyện quân sự, lý ra là không nên biết mặt huấn luyện viên quân thể quyền. Nhưng gương mặt của Thịnh Thanh Diễn quá đỉnh, bị người ta lén chụp lại đăng lên diễn đàn trường, lập tức nổi như cồn, được mệnh danh là “huấn luyện viên đẹp trai nhất lịch sử Thanh Hoa”.
Một nhóm nữ sinh hét lên đầy phấn khích.
“Ôi trời ơi, huấn luyện viên Thịnh mặc sơ mi còn đẹp trai hơn nữa!”
Úc Khả Tâm không dám tin, rồi lập tức rụt về sau:
“Anh ấy… anh ấy đang đi về phía chúng ta phải không? Nhìn thấy anh ấy là tôi thấy sợ, tôi vào trước đây.”
Dung Ngộ đứng yên tại chỗ, đợi Thịnh Thanh Diễn bước lại gần, rồi hỏi:
“Không phải anh nói tối nay sẽ đi sao?”
Thịnh Thanh Diễn thản nhiên:
“Nghe xong buổi tọa đàm rồi đi.”
Anh luôn có cảm giác rằng nếu không nghe buổi tọa đàm này, mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó.