7

Những món đồ chơi lạ mà ca ca mang về, Lương Yến Thuần chỉ chơi hai lần là chán.

Bản chất chàng vốn không phải người ham chơi, chỉ là bị kìm nén quá lâu nên nhất thời bộc phát chút tính trẻ con.

Nhưng khi những trò ấy đã trong tay, chơi qua rồi, chàng lại cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Ngược lại, những tiểu báo dân gian mà ca ca mang đến lại khiến Lương Yến Thuần vô cùng hứng thú.

Nơi nào đang lũ lụt, đâu lại vừa có nạn châu chấu hoành hành,

dân chúng địa phương và quan lại đối phó ra sao?

Quan viên nào cưỡng ép dân nữ, gia quyến nạn nhân cầu cứu khắp nơi chẳng ai đáp lời,

pháp luật lại để lộ những sơ hở gì?

Những thứ đó, so với tứ thư ngũ kinh ngày ngày đọc thuộc, hay những bài luận thâm sâu khó nhằn của chư tử bách gia,

lại sinh động hơn, chân thực hơn, khiến chàng hứng thú đến mức gần như say mê.

Lương Yến Thuần sắp say đắm trong mấy tờ tiểu báo mà ta đưa rồi.

Thấy vậy, ta lạnh sống lưng.

“Tiểu Hầu gia, dù hôm nay Hầu phu nhân về nhà mẹ đẻ dự tiệc, tối mới trở lại, ngài muốn thư giãn một chút cũng là chuyện nên.”

“Nhưng phu nhân dù có về trễ thế nào, chắc chắn vẫn sẽ tra hỏi việc học hành của ngài hôm nay. Ngài vẫn nên lo xong bài vở trước đã.”

Ta bước lên, giật lấy tờ tiểu báo khỏi tay chàng.

Lương Yến Thuần hiếm khi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:

“Ngày nào cũng luyện chữ, ngày nào cũng chép sách luận, mấy thứ đó kiếp trước ta đã thuộc làu làu rồi, còn luyện đi luyện lại để làm gì chứ!”

Lương Yến Thuần bắt đầu giở tính trẻ con.

Dáng vẻ như vậy lại sống động hơn nhiều so với bộ dạng điềm đạm, nho nhã kiếp trước của chàng.

Ta chẳng buồn đáp lại, chỉ cúi đầu tiếp tục công việc trong tay — lột măng.

Đang cằn nhằn, ánh mắt Lương Yến Thuần bỗng ánh lên chút tinh nghịch, nhìn ta có phần không đứng đắn:

“Xuân Tụ, ngươi hầu hạ ta bao lâu nay, viết chữ hẳn cũng không phải chuyện khó với ngươi đâu nhỉ?”

Lương Yến Thuần vốn chẳng biết giấu giếm gì, ta lập tức hiểu ý định trong đầu chàng.

Nhưng lại cố ý trêu chọc:

“Nô tỳ không biết viết ạ.”

Lương Yến Thuần nghiêng người lại gần, nhướng mày nhìn ta:

“Ăn nói linh tinh! Rõ ràng ta đã thấy ngươi thường ngày dùng ngón tay chấm nước trà, luyện viết chữ theo ta trên bàn.”

“Nếu ngươi muốn học viết chữ, ta dạy ngươi cũng được, thế nào?”

“Chỉ cần… ngươi giúp ta chép đám sách luận này!”

Ta lắc đầu:

“Không học đâu, Hầu phu nhân đã dặn hôm nay phải làm món măng tươi xào thịt cho ngài, mà chỗ măng kia ta còn cả một giỏ chưa lột xong.”

Lương Yến Thuần quýnh lên, ấn ta xuống bàn viết, chẳng kịp phân trần đã nhét bút vào tay ta:

“Ngươi chỉ cần viết, chỗ măng kia để ta lột thay!”

Ta bật cười khẽ, cuối cùng cũng đùn được việc.

Không giả vờ từ chối nữa, ta nghiêm túc cầm lấy bút.

Đây là lần đầu tiên ta cầm bút viết, nhưng trong lòng đã ngắm nghía trăm nghìn lượt, luyện tập trăm nghìn lần, tưởng tượng cũng trăm nghìn lần.

Vừa hạ bút, nét chữ liền như có thần giúp sức, thoáng nhìn đã thấy có đến bốn, năm phần giống chữ của Lương Yến Thuần.

Thấy vậy, đôi mắt Lương Yến Thuần cũng sáng bừng lên.

“Quả nhiên ngươi là người có thiên tư!”

Chàng hào hứng nắm lấy tay ta, chỉ ta cách đặt bút, cách dùng lực, cách giấu đầu ngòi bút.

Chỉ trong thời gian đốt ba nén hương, nét chữ của ta đã giống của Lương Yến Thuần đến bảy, tám phần.

Chàng không ngớt xuýt xoa trước khả năng lĩnh hội của ta:

“Xuân Tụ, nếu ngươi là nam nhi, chưa biết chừng còn có thể thi đỗ khoa cử, gặt hái thành tựu.”

Nếu ta là nam nhân…

Ta thầm nhắc lại câu đó trong lòng, rồi lập tức lắc đầu.

Không cần trở thành nam nhân, ta là nữ tử cũng nhất định sẽ có chỗ đứng cho riêng mình.

Người đời nói nữ nhi không thể học chữ đọc sách, nhưng hiện tại ta làm cũng đâu kém ai.

Ta chỉ là thiếu một cơ hội.

Nếu thế gian không cho ta cơ hội, ta sẽ tự tìm lấy.

Ta nhìn Lương Yến Thuần vừa đọc tiểu báo, vừa vụng về lột măng,

trong lòng khẽ bật cười —

Cơ hội đọc sách luyện chữ, chẳng phải Tiểu Hầu gia đã trao cho ta rồi sao?

Cũng không uổng công ta mấy ngày trước cứ giả vờ ra vẻ, lúc nào cũng chấm nước trà luyện viết trước mặt chàng.

Lương Yến Thuần hoàn toàn đắm chìm trong đó, còn ta thì không dám thật sự thả lỏng.

Thấy thời gian gần đến, ta liền nhắc chàng cất tiểu báo đi.

Quả nhiên, canh giờ vừa khớp.

Khi ta và chàng vừa mới quay về trạng thái học tập thường ngày, mặt nước trong chén trà lại phản chiếu gương mặt Hầu phu nhân.

Bà lại như bóng ma, lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ quan sát.

Ta và Lương Yến Thuần chỉ làm bộ như không hề hay biết.

Ngày thường, Hầu phu nhân chỉ nhìn thoáng qua, nếu không phát hiện điều gì thì cũng bỏ qua.

Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, bà đứng ngoài đó tới nửa canh giờ, như thể nhất quyết phải tìm cho ra sơ hở.

Cuối cùng, Lương Yến Thuần không chịu nổi nữa, đặt bút xuống:

“Xuân Tụ, bài vở hôm nay làm xong cả rồi, nghỉ thôi được không?”

Ta khẽ cúi người đáp lời.

Chưa kịp đưa tay thu dọn bàn sách, giọng Hầu phu nhân đã vang lên từ cửa sổ phía sau:

“Bài làm xong rồi, sao không biết ôn tập thêm chút nữa?”

Giọng bà lạnh lẽo hơn thường ngày, khiến người nghe cũng thấy rùng mình.

Sau đó, bà chậm rãi bước vào phòng, đem toàn bộ sách luận và chữ viết hôm nay của Lương Yến Thuần ra xem xét tỉ mỉ.

Gần như soi mói đến từng kẽ hở, bà thẳng tay phê bình, chẳng chừa lại chút mặt mũi nào.

Cuối cùng, Hầu phu nhân hạ lệnh:

“Từ hôm nay, thời gian nghỉ tối của con bớt đi một canh giờ.”

“Chỉ còn hơn một năm là đến kỳ thi Hội, cần phải dốc hết toàn lực.”

Lời vừa dứt, ta khẽ chạm mắt với Lương Yến Thuần.

Ánh mắt chàng mất tiêu điểm, suýt nữa đã bị tuyệt vọng nhấn chìm.

8

Hầu phu nhân hôm nay rất bất thường.

Từ lúc dự yến trở về, bà đối xử với Lương Yến Thuần cứ như vừa ăn phải thuốc súng, chắc chắn trong buổi tiệc đã xảy ra chuyện gì đó.

Sáng sớm hôm sau, ta liền lén tìm mẫu thân, nhờ bà đi dò hỏi.

Nhưng đám nha hoàn và ma ma bên cạnh Hầu phu nhân miệng kín như bưng, mẫu thân phải mất nửa tháng mới moi ra được chân tướng.

Bà vội vàng tới phòng ta, vẻ mặt thần bí, hạ giọng nói:

“Ta điều tra được hết rồi! Mà là chuyện động trời đấy!”