Chương 83
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của chương trình. Đến chiều, họ sẽ thu dọn hành lý và chương trình sẽ kết thúc.
7 giờ sáng, khán giả ùa vào phòng trực tiếp của gia đình Trì Dữ, phát hiện phòng khách trống không, không một bóng người.
[Sao không có ai? Cố tổng đâu?]
[Vẫn chưa dậy à?]
[Cố tổng thường 7 giờ đã làm bữa sáng rồi, sao hôm nay không thấy đâu?]
[Có phải đi chạy bộ chưa về không?]
[Không thể nào. Trước đây anh ấy đi chạy bộ, cũng có người quay phim theo mà.]
[Chắc chắn là chưa dậy.]
Khán giả đang băn khoăn thì hình ảnh chuyển sang phòng ngủ của Pi Pi. Pi Pi vẫn đang ngủ, chăn bị cậu bé đạp rơi xuống, nằm ngang giường, lộ cả cái bụng nhỏ.
Hình ảnh lại chuyển, lần này là phòng ngủ của Trì Dữ. Hiếm có khi camera không quay vào chăn, trên chiếc giường lớn, Cố Văn Triều ôm Trì Dữ, cả hai ngủ say sưa.
[Thật sự chưa dậy.]
[Cố tổng chưa dậy kìa, hiếm thấy thật. Từ ngày xem chương trình, đây là lần đầu tiên anh ấy ngủ quá 7 giờ.]
[A a a, từ sau khi công khai, họ ngủ đều ôm nhau, ngọt quá đi!]
[Món kẹo ngọt đầu tiên của ngày hôm nay lại đến sớm thế!]
Đạo diễn biết khán giả thích xem gì, nên giữ hình ảnh ở phòng ngủ của Trì Dữ.
[Cảnh đẹp thế này, cứ nhìn mãi thôi cũng được.]
[A a a, sao xem hai anh đẹp trai ngủ mà tôi lại phấn khích thế này?]
[Fan CP phấn khích rồi.]
Hơn mười phút sau, hình ảnh đột nhiên chuyển sang phòng Pi Pi, hóa ra Pi Pi đã tỉnh. Cậu bé lăn một vòng trên giường, dụi mắt, nằm ngửa vài phút rồi tự mình bò dậy, đi dép loẹt quẹt vào phòng vệ sinh. Xong xuôi, Pi Pi ra ngoài nhìn quanh.
Ngoài trời đã sáng trưng nhưng cậu bé không biết là mấy giờ, chỉ biết là ba ba vẫn chưa đến gọi bé dậy.
Pi Pi nhìn cửa phòng ba ba, cửa đóng. Cậu bé vặn thử, không mở được, khóa rồi.
Cậu bé tự xuống tầng một, nhưng phòng khách và nhà bếp đều không thấy Daddy đâu.
Pi Pi gãi đầu, Daddy vẫn chưa dậy sao? Bụng bắt đầu kêu ọc ọc. Cậu bé sờ cái bụng nhỏ của mình, rồi lại lạch cạch lên tầng hai, chạy đến trước cửa phòng bố, gõ cửa. "Daddy, ba ba."
Trong phòng ngủ, Cố Văn Triều nghe thấy tiếng Pi Pi, mở mắt. Cúi đầu nhìn, Trì Dữ cũng nhíu mày, có vẻ muốn tỉnh.
"Không sao đâu, em ngủ tiếp đi, anh ra xem." Cố Văn Triều nói nhẹ nhàng.
Trì Dữ nghe thấy giọng ông xã, yên tâm rồi ngủ tiếp. Cố Văn Triều cầm điện thoại lên xem, đã 7 giờ rưỡi. Ngoài cửa, Pi Pi vẫn gõ cửa. Cố Văn Triều xoa trán, cố gắng tỉnh táo.
Đêm qua anh và Trì Dữ về biệt thự bên kia, trở lại đây đã hơn 4 giờ sáng, tính ra chỉ ngủ được ba tiếng. Anh vẫn còn rất buồn ngủ. Anh cúi xuống hôn lên trán Trì Dữ, cẩn thận rút tay ra, đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi xuống giường mở cửa.
Pi Pi thấy Daddy ra, thắc mắc: "Daddy, con đói. Hôm nay sao Daddy dậy muộn thế?"
Cố Văn Triều xoa đầu Pi Pi: "Daddy gọi bữa sáng cho con rồi, con đi thay quần áo, rửa mặt đi."
"Dạ~" Pi Pi lại lạch cà lạch cạch về phòng mình thay quần áo.
Cố Văn Triều gọi điện đặt bữa sáng, rồi lấy quần áo vào phòng tắm thay, cùng Pi Pi rửa mặt xong xuống tầng dưới. Cố Văn Triều lấy một cốc nước ấm cho Pi Pi, rồi lấy một cốc cho mình. Hai ba con cùng ực ực uống hết.
Pi Pi uống xong đặt cốc xuống bàn, hỏi: "Ba ba không dậy ạ?"
"Ba ba ngủ chưa đủ, để ba ba ngủ thêm." Cố Văn Triều đáp.
Cố Văn Triều mở cửa biệt thự, ra ngoài đi dạo một vòng để vận động. Pi Pi đi theo sau, cũng làm ra vẻ người lớn, học Daddy duỗi tay duỗi chân, vận động cơ thể.
Hai ba con, một lớn một nhỏ, hai gương mặt giống hệt nhau, như cùng một khuôn đúc ra, làm những động tác y chang.
[Ôi trời, hai ba con này giống nhau quá đi. Cảm giác Pi Pi lớn lên cũng sẽ giống Cố tổng vậy!]
[Pi Pi đáng yêu quá, còn học Daddy giãn cơ, hahaha~]
[Không thể không nói, gen Cố tổng mạnh thật.]
[Nếu tôi là tiểu làm tịnh, ngày nào nhìn hai khuôn mặt này, tôi chết vì hạnh phúc mất.]
[Tiểu làm tinh cũng ngủ khỏe ghê.]
Trước khi bữa sáng được đưa tới, Cố Văn Triều và Pi Pi nhận được thông báo từ ê-kíp.
"Daddy, viết gì đấy ạ?" Pi Pi ngẩng đầu hỏi.
Cố Văn Triều mở tấm thẻ, đọc một lượt, nói: "Sáng nay các mẹ được nghỉ, các ba trông con."
"Nhưng ba ba vẫn đang ngủ mà," Pi Pi nói, rồi quay người đi. "Con đi gọi ba ba dậy."
Mới đi được hai bước, cổ áo cậu bé bị Daddy xách lại.
Pi Pi ngơ ngác quay đầu: "?"
Cố Văn Triều: "Đừng gọi ba ba. Có Daddy dẫn con đi là được rồi."
Pi Pi nhìn tấm thẻ trên tay Daddy, bỗng hiểu ra, cười hì hì: "Phải rồi, con có hai người ba mà."
Cố Văn Triều: "..."
Bữa sáng được mang tới, hai ba con đang ăn thì Khang Khang và Tạ Minh Triết đến.
"Cố tổng, hai người định làm gì thế?" Tạ Minh Triết hỏi.
"Còn các anh?" Cố Văn Triều hỏi lại.
"Khang Khang muốn đi chơi với Pi Pi, chúng nó muốn chơi gì cũng được." Tạ Minh Triết nhún vai nói. "Trì Dữ đâu rồi?"
Cố Văn Triều dừng một lát rồi đáp: "Tối qua em ấy ngủ không ngon, để em ấy ở nhà nghỉ ngơi."
Tạ Minh Triết không nghĩ nhiều, hỏi hai đứa nhỏ: "Các con muốn chơi gì?"
Khang Khang giơ tay: "Con muốn chơi xe điện đụng."
"Thế còn Pi Pi?"
"Con muốn đi chơi cái chỗ trượt cỏ hôm trước!"
Tạ Minh Triết dứt khoát: "Được rồi, vậy chúng ta đi trượt cỏ trước, không nóng, rồi về chơi xe điện."
Cố Văn Triều lên phòng ngủ tầng hai để lại một tờ giấy cho Trì Dữ, rồi dẫn Pi Pi ra ngoài. Ở ngoài cửa, họ hỏi kế hoạch của các gia đình khác.
Các bà mẹ hẹn nhau đi spa, Từ Lực định đưa Đóa Đóa đi cưỡi ngựa gỗ, Miêu Miêu muốn đi cưỡi ngựa. Dương Dương vốn định đi công viên trẻ em, thấy Khang Khang và Pi Pi muốn đi trượt cỏ và xe điện, cậu bé cũng đi theo.
Các ông bố dẫn con đi chơi đủ mọi trò vui. Khu du lịch có rất nhiều hoạt động, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trì Dữ ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy đã 11 giờ rưỡi. Thấy tờ giấy trên đầu giường, biết Cố Văn Triều dẫn Pi Pi đi ra ngoài, cậu dậy rửa mặt rồi gọi điện cho Cố Văn Triều.
"Ông xã, mọi người đang ở đâu thế?"
"Em dậy rồi à? Bọn anh vẫn ở khu xe điện này. Em có muốn đến ăn cơm cùng không? Hay gọi cơm ở nhà?"
"Em đến."
Trì Dữ xuống tầng, đội mũ ra cửa, đến khu xe điện để gặp mọi người. Cố Văn Triều và các con vừa xuống xe điện.
Pi Pi thấy ba ba, chạy nhanh đến ôm lấy chân ba ba. "Ba ba!"
"Vui không con?" Trì Dữ xoa đầu Pi Pi, ngồi xuống ôm con.
Pi Pi gật đầu: "Siêu vui ạ. Ba ba có muốn chơi không? Con chơi cùng ba ba."
Trì Dữ cười: "Ba ba giờ không chơi đâu, ba đói chết rồi, muốn ăn cơm cơ."
Pi Pi sờ cái bụng nhỏ của mình: "Con cũng đói."
"Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé."
Pi Pi nắm tay ba ba đi. Cố Văn Triều nắm tay còn lại của Trì Dữ, hỏi: "Ngủ ngon không?"
"Ừm." Trì Dữ nhìn sắc mặt Cố Văn Triều, thấy có quầng thâm dưới mắt, lo lắng hỏi: "Buổi sáng mấy giờ anh dậy?"
"7 giờ rưỡi."
Vậy là chỉ ngủ được ba tiếng thôi sao? Trì Dữ xót xa: "Lần tới chúng ta phải ngủ bù cho đủ giấc."
Họ đến nhà hàng quen thuộc, vừa lúc gặp các bà mẹ cũng đang ăn cơm ở đó. Các bà mẹ vừa làm spa xong, ai nấy đều rạng rỡ, tâm trạng rất tốt.
Đợi Lý Chu Tri và Từ Lực dẫn các con đến, cả nhóm lại cùng nhau ăn bữa trưa cuối cùng tại đây.
Sau khi về, Tạ Minh Triết và mọi người bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về. Trì Dữ bảo Cố Văn Triều đi ngủ bù. Pi Pi cũng đi ngủ trưa, còn Trì Dữ tự mình nhẹ nhàng thu dọn hành lý.
4 giờ chiều, mọi người quay xong phần hậu kỳ, lần lượt rời đi. Gia đình Tạ Minh Triết cũng đến chào tạm biệt.
"Về chưa?" Tạ Minh Triết hỏi.
Trì Dữ lắc đầu: "Chúng tôi về muộn hơn một chút."
Pi Pi nói: "Daddy vẫn đang ngủ, chờ daddy tỉnh rồi bọn con mới về."
Tạ Minh Triết nhìn đồng hồ, hơi ngạc nhiên. Cố tổng ngủ trưa hơi lâu rồi. Gia đình Tạ Minh Triết về trước.
Trì Dữ đưa Pi Pi đến biệt thự của ê-kíp để quay phần hậu kỳ. Lúc về, Cố Văn Triều vừa vặn tỉnh dậy. Trì Dữ ôm Pi Pi đến trước camera, chào tạm biệt khán giả.
"Các bạn khán giả thân mến, đây là lần phát sóng trực tiếp cuối cùng, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Hơn hai tháng qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng nhìn chung vẫn rất vui vẻ. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ gia đình chúng tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tập trung vào đóng phim, hẹn gặp lại mọi người trên Weibo nhé. Chúc mọi người ngày nào cũng vui vẻ, vạn sự như ý! Tạm biệt~"
Pi Pi vẫy tay chào camera: "Tạm biệt~"
Cố Văn Triều ôm lấy vai Trì Dữ, tùy ý gật đầu.
[Pi Pi tạm biệt~ tiểu làm tinh và Cố tổng tạm biệt~]
[Nhanh thế đã hết rồi, tiếc thật đấy.]
[Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi suốt kỳ nghỉ hè~]
[Hẹn gặp lại trên Weibo!]
[Tiểu làm tinh và Cố tổng phải thật hạnh phúc nhé!]
[Mong Cố tổng sớm lấy lại trí nhớ, cả nhà hạnh phúc bên nhau.]
Diệp Uyển Thanh và người nhà vẫn ở khu du lịch. Nếu đã đến rồi, họ sẽ ở lại thêm hai ngày rồi mới về. Trì Dữ và Cố Văn Triều cũng không về. Họ mang hành lý đến biệt thự của Cố Văn Triều ở chân núi. Nơi này lớn hơn rất nhiều so với biệt thự dành cho khách.
Tối hôm đó, cả nhà, cùng với cậu và mợ, ăn một bữa cơm sum họp.
Mợ hỏi: "Cầu hôn rồi, vậy hai đứa định tổ chức đám cưới khi nào?"
Diệp Mạn Tuyết cũng nói: "Đúng đấy anh, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi. Đám cưới nhiều việc lắm đấy."
Chuyện này hai người vẫn chưa bàn bạc. Cố Văn Triều nhìn Trì Dữ, ánh mắt dịu dàng: "Em muốn tổ chức khi nào?"
"Đợi em quay xong hai bộ phim kia nhé? Được không ạ?" Trì Dữ có chút rụt rè nhìn Cố Văn Triều.
Cố Văn Triều nhíu mày: "Sau khi quay xong phim của đạo diễn Tạ, với thời gian quay bộ của Chương Sóc có nửa tháng trống mà?"
Trì Dữ giật mình: "Gấp thế ạ? Nửa tháng làm sao mà đủ?"
"Việc chuẩn bị em không cần lo, anh sẽ lo hết. Em chỉ cần phối hợp chọn lựa thôi, và tham gia lễ cưới là được. Được không?" Cố Văn Triều nói.
Trì Dữ nhướng mày nhìn anh: "Gấp đến vậy sao?"
Cố Văn Triều gật đầu.
Trì Dữ bất lực gật đầu: "Thôi được rồi."
Thấy họ đã bàn bạc xong, Diệp Uyển Thanh tính ngày: "Vậy là có ba tháng để chuẩn bị, cũng hơi gấp đấy. Văn Triều à, mai phải hẹn công ty tổ chức đám cưới đến bàn bạc, lễ phục cũng phải nhanh chóng đặt làm, còn phải tìm người xem ngày lành nữa."
Cố Văn Triều gật đầu: "Con biết rồi. Mẹ, có lẽ cần mẹ giúp chuẩn bị."
"Được được được, hai đứa chịu để mẹ chuẩn bị thì mẹ vui lắm." Diệp Uyển Thanh vui vẻ nói.
Mợ cười nói: "Chị, em rảnh lắm, có gì cứ gọi em."
"Được, vậy em giúp chị một tay nhé."
***
Từ khu du lịch trở về, cả nhà bắt đầu bận rộn chuẩn bị đám cưới. Cố Văn Triều liên hệ mấy công ty tổ chức để họ đưa ra phương án. Diệp Uyển Thanh tìm một đại sư xem ngày, còn tìm nhà thiết kế nổi tiếng để làm lễ phục và nhẫn cho hai chú rể, thiệp mời cũng tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp để thiết kế...
Bận rộn mấy ngày, Pi Pi sắp phải nhập học rồi. Trường Thịnh Hoa là trường nội trú, tất cả học sinh đều ở lại trường.
Có ba ngày để nhập học. Trì Dữ và Tạ Minh Triết đều là người nổi tiếng, để tránh gây náo loạn, họ hẹn nhau đi vào sáng ngày đầu tiên, vì lúc này người ít nhất.
Sáng sớm hôm đó, cả nhà đi đến trường. Đến nơi mới 9 giờ sáng, quả nhiên sân trường còn rất vắng vẻ, chỉ có lác đác vài học sinh và phụ huynh đến làm thủ tục.
Trì Dữ đỗ xe ở bãi đậu xe gần khu chung cư của giáo viên, rồi cùng Pi Pi đi đến nhà trẻ.
Trường Thịnh Hoa thực hiện mô hình giảng dạy nhỏ, mỗi lớp tiểu học và trung học chỉ có khoảng 30 học sinh, còn nhà trẻ thì khoảng 20 học sinh mỗi lớp.
Nhà trẻ có sáu lớp mầm. Pi Pi được xếp vào lớp Hoa Hướng Dương. Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo hơn 30 tuổi, có kinh nghiệm phong phú trong giáo dục trẻ nhỏ, họ Tô. Giáo viên phó chủ nhiệm là một cô giáo khoảng 25-26 tuổi, cùng với hai cô bảo mẫu hơn 40 tuổi.
Hai cô giáo chủ nhiệm đã sớm được thông báo Pi Pi sẽ chuyển đến lớp của họ, ban đầu họ hơi lo lắng. Việc có con của người nổi tiếng trong lớp sẽ gây khó khăn cho việc quản lý. Vì thế, hai cô đã cố ý xem chương trình trực tiếp, tìm hiểu về Pi Pi và gia đình cậu bé, còn bảo các cô bảo mẫu cùng xem.
Sau khi xem xong, họ yên tâm hơn. Pi Pi trông rất ngoan, hai người ba của Pi Pi cũng là người biết lẽ phải. Cô giáo phó chủ nhiệm còn trở thành fan của Trì Dữ. Khi gặp Trì Dữ ngoài đời, sau khi trò chuyện, hai cô giáo càng yên tâm hơn.
Họ làm xong thủ tục nhập học cho cậu bé, rồi cặn kẽ hỏi phụ huynh, điền hồ sơ sức khỏe và sinh hoạt của cậu bé, thói quen ăn uống, dị ứng và thuốc men.
Cô Tô hỏi Pi Pi: "Pi Pi, trước đây con có ở nội trú chưa?"
Pi Pi ngoan ngoãn gật đầu: "Rồi ạ."
Cô Tô quay sang Trì Dữ xác nhận. Trì Dữ bổ sung: "Hồi mẫu giáo, bé cũng học nội trú, chỉ cuối tuần mới về nhà."
Cô Tô gật đầu, hỏi tiếp: "Trước đây ở trường, một tuần bé liên lạc với gia đình mấy lần?"
Trì Dữ: "Thường là một lần, tối thứ Tư mỗi tuần sẽ liên lạc một lần. Đôi khi hai lần."
Cô Tô ghi chép lại. Trì Dữ thấy các cô làm việc rất cẩn thận, cũng yên tâm hơn.
"Cô giáo, làm thủ tục xong, bọn tôi đưa con về trước, chiều ngày kia mới lại đến, được không ạ?" Trì Dữ hỏi.
"Được ạ, nhưng chiều ngày kia tốt nhất đưa về trước 5 giờ chiều."
"Vâng, không thành vấn đề."
Xong thủ tục, họ đi lấy đồng phục và cặp sách. Sau đó đi theo cô bảo mẫu đến ký túc xá nhận giường.
Khi xuống tầng, vừa hay gặp Khang Khang và Tạ Minh Triết đi lên.
"Các cậu xong thủ tục chưa?" Tạ Minh Triết hỏi.
"Xong rồi, có thể về." Trì Dữ hỏi. "Khang Khang ở lớp nào? Ký túc xá nào?"
"Lớp Sao Biển, ký túc xá 305."
Pi Pi lớn tiếng tuyên bố: "Con ở lớp Hoa Hướng Dương, ký túc xá 202. Chính là phòng đó kìa."
Khang Khang nhìn theo tay Pi Pi chỉ ký túc xá, ghi nhớ: "Sau này anh qua tìm em chơi."
"Được nhé."
Họ lại cùng nhau lên tầng 3 xem ký túc xá của Khang Khang, rồi cùng nhau về nhà.
Hai ngày sau, Trì Dữ và Cố Văn Triều lại đưa Pi Pi đến trường.
"Bảo bối, nhớ ba ba và Daddy thì gọi điện nhé, nhưng chỉ được gọi lúc tan học thôi, biết chưa?" Trì Dữ dặn dò.
Pi Pi ngoan ngoãn gật đầu: "Biết ạ."
"Ngoan, con còn nhớ số điện thoại của ai không?"
Pi Pi đếm ngón tay: "1 là Daddy, 2 là ba ba, 3 là bà nội, 4 là cô Tô, 5 là ông trẻ."
"Đúng rồi. Bảo bối giỏi quá. Ở trường ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé, biết chưa?"
"Vâng ạ~"
Trì Dữ hôn lên má Pi Pi: "Ba ba đi nhé?"
Thấy ba ba và daddy thật sự sắp đi, Pi Pi ôm cổ ba ba không nỡ buông.
"Ba ba, con sẽ nhớ ba ba, ba ba cũng phải nhớ con nhé."
"Được rồi, ba sẽ nhớ con mà."
Hai ba con ôm nhau một lát, hôn nhau, rồi nhìn cô Tô dắt Pi Pi đi. Thấy Trì Dữ có vẻ không nỡ, Cố Văn Triều nắm tay cậu: "Đi thôi, rảnh anh sẽ đưa con đi thăm em, cuối tuần thì gọi video."
"Ừm." Trì Dữ hít một hơi sâu, nắm chặt tay Cố Văn Triều.
Ngày hôm sau, Trì Dữ phải vào đoàn phim, đi ba tháng. Tối đó Cố Văn Triều đặc biệt quấn quýt, sau hai hiệp vẫn ôm lấy Trì Dữ không buông, hôn tới hôn lui, cứ như muốn dính chặt vào cậu.
Trì Dữ cũng không nỡ, hai người ôm nhau nói chuyện rất lâu mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Văn Triều tự mình lái xe đưa Trì Dữ ra sân bay. Tống Hiểu cùng trợ lý đã đợi ở đó. Tiếng thông báo lên máy bay vang lên, Trì Dữ buông tay Cố Văn Triều: "Đến giờ rồi, ông xã về đi, có gì liên lạc qua điện thoại."
Cố Văn Triều ôm cậu, hôn: "Có việc gì thì gọi cho anh."
"Được."
Cố Văn Triều dừng lại một chút, nói tiếp: "Không có việc gì cũng phải gọi cho anh."
Khóe môi Trì Dữ cong lên: "Được."
Hai người ôm và hôn nhau vài giây, Cố Văn Triều mới buông cậu ra. Trì Dữ cùng Tống Hiểu đi vào.
Cậu cứ vừa đi vừa ngoảnh lại, thấy Cố Văn Triều vẫn đứng tại chỗ, cậu vẫy tay. "Về đi."
Cố Văn Triều giơ tay vẫy lại. Anh đứng thêm một lúc, đến khi không còn thấy bóng Trì Dữ nữa, mới rời đi.
Pi Pi đi học, Trì Dữ vào đoàn phim, cả hai bảo bối đều tạm thời rời xa anh.
Ngoài sân bay, nhìn máy bay cất cánh, Cố Văn Triều bỗng cảm thấy trống vắng. Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Trì Dữ.
【Cố Văn Triều: Bảo bối, nhớ em.】