Chương 56
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
Chương trình 'Diễn Viên' vốn dĩ đã rất nổi tiếng. Trên sân khấu này, không có cơ hội NG hay quay lại, đây là nơi kiểm chứng năng lực diễn xuất của các diễn viên một cách chân thực nhất.
Ai là ngựa, ai là lừa, đều sẽ được phơi bày rõ ràng.
Chương trình rất nổi, nên có không ít những ngôi sao trẻ đến để thu hút sự chú ý. Cũng có những người trái ngành đến tham gia, nhưng vừa lên sân khấu là lộ rõ yếu kém.
Diễn xuất không thể lừa dối. Khán giả xem chương trình này cũng có con mắt rất tinh tường.
Trước đó, có những ngôi sao trẻ lên sân khấu diễn cứng đờ, chỉ biết trợn mắt, dù fan có ra sức bảo vệ, vẫn bị khán giả chê bai không tiếc lời.
Trên sân khấu này, chỉ có diễn xuất là tiếng nói.
Chính vì sân khấu này khó, nên màn thể hiện của Trì Dữ mới trở nên nổi bật và gây bất ngờ đến vậy.
[Cậu diễn viên này là ai vậy? Diễn xuất tốt thật.]
[Nhìn là biết chưa lướt Weibo rồi. Cậu ấy tên là Trì Dữ, gần đây thường xuyên chiếm sóng Weibo đấy.]
[Không ngờ thằng nhóc Trì Dữ này lại có diễn xuất tốt.]
[Trước đây cậu ấy toàn đóng vai ăn xin, vai phụ nhỏ nhặt, không ngờ diễn hoàng đế khí chất lại tốt đến thế.]
[Diễn ăn xin giống ăn xin, diễn hoàng đế cũng giống hoàng đế, không tồi.]
[Cổ trang của cậu ấy đẹp trai quá đi mất!]
[Tiểu làm tinh, chúc mừng cậu, cậu đã có thêm một fan sự nghiệp. Cố gắng chọn những kịch bản chất lượng nhé.]
Trì Dữ đọc bình luận mà cười tươi như hoa.
Diệp Uyển Thanh cười, khen ngợi: "Diễn hay lắm!"
"Cảm ơn mẹ." Trì Dữ nhếch môi đáp.
"Ba ba, ba diễn hoàng thượng à?" Pi Pi hỏi.
"Đúng vậy, có đẹp trai không?"
"Đẹp ạ!"
Trì Dữ cười, cất điện thoại đi: "Được rồi, xem xong rồi, bảo bối, chúng ta đi tắm rồi ngủ thôi."
"Vâng ạ." Pi Pi nhảy xuống sofa, dang tay về phía bà nội: "Bà nội ơi, con đi tắm rồi ngủ đây, chúc bà ngủ ngon ạ."
"Ừ." Diệp Uyển Thanh cúi xuống ôm lấy cháu trai, hôn lên trán cậu bé: "Pi Pi ngủ ngon."
"Bà nội ngủ ngon." Pi Pi theo Trì Dữ lên lầu.
******
Lúc này là 2 giờ chiều ở Pháp.
Cố Văn Triều ngồi đợi ở một quán cà phê trong khách sạn. Anh tựa người vào sofa, tai đeo tai nghe, chuyên tâm xem chương trình.
Bỗng nhiên, một người tiến đến vỗ vai anh từ phía sau. Cố Văn Triều lập tức nắm lấy cổ tay người đó, nghe thấy một tiếng kêu đau.
"Khoan, khoan, là tôi, Cố, là tôi." một người đàn ông ngoại quốc để tóc lỡ, ăn mặc sành điệu, vẻ ngoài tuấn tú, cúi người kêu lên.
Cố Văn Triều nghe thấy giọng nói thì thả tay ra, nghiêng đầu nhìn sang: "Lucas, tôi đã bảo anh đừng vỗ vai tôi từ phía sau rồi mà."
"6 năm rồi!" Lucas xoa cổ tay, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ai mà biết bây giờ cậu vẫn như vậy chứ?"
Cố Văn Triều nhún vai không nói gì.
Lucas thấy anh đang xem video, tò mò hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"
Cảnh quay đúng lúc chiếu cận mặt một người trẻ tuổi. Lucas nhìn khuôn mặt phương Đông này và ngạc nhiên: "Người đàn ông này là ai? Anh ta thật đẹp trai."
Cố Văn Triều xoay cổ tay, úp màn hình điện thoại xuống không cho anh ta xem, nghiêm mặt nói: "Đây là người yêu của tôi, cậu đừng có ý đồ gì."
"Người yêu của cậu?!" Lucas càng sốc hơn: "Cậu mà lại có người yêu ư?!"
Cố Văn Triều nhướn mày, vẻ mặt rất hài lòng.
Lucas ngồi xuống đối diện anh, vẻ mặt kinh ngạc vẫn chưa tan biến. Anh ta ngạc nhiên nói: "Người Trung Quốc các cậu có câu gì ấy nhỉ... Sắt... cây vạn tuế nở hoa? Cậu lại đi yêu đương ư? Thật điên rồ!"
Cố Văn Triều đưa tay lên trán: "Cậu đừng có học theo Lâm Cảnh."
Lucas cười lớn, lại tò mò hỏi: "Anh ta là ai? Người yêu cậu, anh ta là diễn viên à?"
"Đúng vậy, em ấy tên Trì Dữ." Cố Văn Triều nói với vẻ mặt dịu dàng.
Lucas nhìn vẻ mặt của anh, trêu chọc: "Cậu tiêu rồi, Cố, cậu đã rơi vào lưới tình rồi."
Cố Văn Triều nhướng mày: "Tôi vui."
Lucas ngạc nhiên nói: "Ôi trời, không ngờ có ngày tôi lại thấy cảnh này! Cậu vừa xem diễn xuất của người yêu cậu đúng không? Nhanh cho tôi xem, tôi muốn biết người thế nào mà có thể chinh phục được cậu."
Cố Văn Triều liếc anh ta, cảnh báo: "Không được có ý đồ với em ấy."
"Tôi biết rồi!" Lucas bất lực nói: "Tôi có bao giờ cướp người yêu của bạn bè chứ!"
Cố Văn Triều lúc này mới hài lòng, đặt điện thoại giữa hai người, tua video lại và phát.
Lucas có thể hiểu một chút tiếng Trung. Lúc đầu xem cảnh trong phòng tập anh ta còn hiểu được, nhưng khi xem vở kịch, anh ta không hiểu nhiều lời thoại của Trì Dữ, nên chỉ tập trung nhìn người trong video.
Anh ta xem xong màn trình diễn, không hiểu nhiều nhưng vẫn cảm thán: "Ôi trời, anh ta đẹp thật đấy."
"Ừm." Cố Văn Triều khẽ đáp, rồi lại lườm Lucas đầy cảnh cáo.
Lucas nói: "...Cậu có vẻ bảo vệ quá rồi, không giống cậu chút nào."
Cố Văn Triều cất điện thoại: "Phải cảnh giác trước mặt cậu."
Lucas giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không động vào người của cậu."
Cố Văn Triều rất hài lòng với cụm từ "người của cậu" mà anh ta dùng, lúc này mới tha cho anh ta.
Lucas thở dài, nói thêm: "Trang phục cổ trang của nước các cậu thật sự rất đẹp, lần nào nhìn tôi cũng phải trầm trồ rất lâu."
Lucas là nhà thiết kế thời trang.
"Cậu có thể đến Trung Quốc để trải nghiệm, sẽ rất hữu ích cho việc sáng tác của cậu." Cố Văn Triều gợi ý.
"Đúng vậy, tôi đang có ý định này, có lẽ mùa đông sẽ đi. Đến lúc đó cậu phải đãi tôi đấy."
"Không thành vấn đề," Cố Văn Triều đồng ý, rồi hỏi: "Đồ tôi nhờ cậu mua đâu, mang đến chưa?"
"Mang rồi," Lucas lấy ra một chiếc hộp vuông từ trong túi, đưa cho anh: "Cậu phải cảm ơn tôi thật tốt đấy, đây là tôi xin được từ bộ sưu tập của ba tôi, ông già đó thật bướng bỉnh, rõ ràng là đồng hồ của nhà mình sản xuất, mà tôi xin một chiếc đồng hồ phải nói chuyện đến năm tiếng."
Lucas xòe bàn tay, năm ngón tay mở rộng, nói một cách khoa trương: "Năm tiếng đấy, cậu có thể tưởng tượng được không? Năm tiếng tôi làm ra được cả một bộ quần áo rồi!"
"Ba cậu sưu tầm à?" Cố Văn Triều ngạc nhiên. Anh nhờ Lucas để ý giúp anh món này, dù sao cũng là sản phẩm của công ty anh ta, không ngờ lại là món đồ trong bộ sưu tập của ba anh ta.
"Đúng vậy, chiếc cuối cùng trong cửa hàng đã có người đặt trước hai ngày rồi," Lucas gật đầu: "Yên tâm, ông già có hai chiếc giống nhau, đây là một trong số đó."
Cố Văn Triều gật đầu: "Vậy tôi phải đến tận nơi để nói lời cảm ơn với chú ấy."
"Được thôi, cậu có thể đến bất cứ lúc nào."
Cố Văn Triều mở hộp ra xem, hài lòng cất đi: "Cảm ơn, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu."
Lucas lần đầu tiên thấy anh để tâm như vậy, không khỏi tò mò: "Xem ra cậu thực sự rất thích anh ta?"
"Đương nhiên rồi." Cố Văn Triều mỉm cười đáp.
***
Kinh Thành
Trì Dữ tắm rửa xong cho Pi Pi, kể chuyện cho cậu bé một lúc, chờ Pi Pi ngủ rồi, cậu mới đi tắm rửa và nằm xuống. Lúc này, cậu phát hiện Cố Văn Triều đã nhắn tin cho cậu hơn một tiếng trước.
[Cố Văn Triều: Diễn rất hay.]
Trì Dữ nhếch môi, bên Pháp vẫn là buổi chiều.
[Trì Dữ: Anh xem rồi à? Hôm nay không bận việc sao?]
Cố Văn Triều trả lời rất nhanh.
[Cố Văn Triều: Ừm. Vừa họp xong, chuẩn bị đi ăn. Em sắp ngủ rồi à?]
[Trì Dữ: Vừa nằm xuống thôi, có thể trò chuyện với anh một lát.]
Hai người trò chuyện vài câu, cho đến khi Cố Văn Triều đến nhà hàng mới dừng lại.
Trì Dữ mở Weibo, phát hiện bình luận bùng nổ, có không ít bình luận gắn thẻ cậu, trong đó có cả những người bạn mà cậu đã theo dõi trên Weibo.
Trì Dữ bấm vào xem, Tôn Hoằng Văn và Hầu Thụ Minh đều đã đăng Weibo gắn thẻ cậu, cảm ơn vì đã hợp tác. Những người cùng tham gia chương trình như Tạ Minh Triết và Lý Chu Tri, cùng với những người bạn cậu đã quen trước đây đều đã like, bình luận trên bài đăng trailer của 'Diễn Viên' của cậu, và khen cậu diễn rất tốt.
Trì Dữ mỉm cười, lần lượt trả lời từng người.
Cậu mở khu vực bình luận, và thấy phong cách đã thay đổi. Trước đây, nhiều người không coi trọng cậu, nhưng hôm nay thái độ của họ đã khác hẳn.
Số lượng người hâm mộ trên Weibo của cậu lại tăng lên hơn hai mươi vạn trong đêm nay.
Được mọi người công nhận là một điều rất vui.
Sau khi lướt Weibo, Trì Dữ cuối cùng mở hòm thư công việc. Cậu phát hiện có hơn mười tin, ba tin là lời mời làm người đại diện, bốn tin là lời mời thử vai từ các đoàn làm phim, còn lại là một vài quảng cáo linh tinh, và một vài tin từ người hâm mộ.
Trì Dữ trước tiên xem các lời mời làm người đại diện. Vì không ưng ý lắm, cậu trực tiếp trả lời email từ chối một cách khéo léo. Mặc dù hiện tại cậu đang có tiếng tăm, nhưng cậu chưa có một tác phẩm nào thực sự nổi bật, vì thế trọng tâm công việc vẫn nên là diễn xuất, dùng tác phẩm để khẳng định bản thân.
Sau khi xóa các email rác, cậu xem các email từ người hâm mộ. Cậu dùng danh nghĩa của nhân viên để trả lời, cảm ơn người hâm mộ đã yêu mến và giải thích rằng đây là hòm thư công việc, mong họ tương tác trên Weibo và không gửi những email không liên quan đến công việc đến đây nữa.
Giải quyết xong xuôi, cuối cùng Trì Dữ bắt đầu xem các lời mời thử vai.
Một phim thần tượng học đường, mời cậu diễn nam phụ số 3. Tạm thời cậu chưa cân nhắc. Một phim điện ảnh tình cảm đô thị, mời cậu thử vai nam phụ số 2, một thiếu gia nhà giàu ngốc nghếch. Kịch bản thứ ba là một bộ phim tiên hiệp, mời cậu thử vai một phản diện Ma Tôn. Dựa trên bản tóm tắt nhân vật, có vẻ cũng khá thú vị, nhưng không phải là đặc biệt xuất sắc.
Hấp dẫn cậu nhất là lời mời thứ tư. Người gửi là biên kịch, đồng thời cũng là đạo diễn. Đây là một đạo diễn mới, chỉ mới quay hai bộ phim ngắn. Đối phương rất thành thật, giải thích rằng vì chưa tìm được nhà đầu tư, nên đây là một bộ phim điện ảnh kinh phí thấp, thuộc thể loại trinh thám. Đối phương đã gửi thẳng nửa đầu kịch bản, mời cậu đóng vai chính. Vị đạo diễn này còn gửi kèm hai bộ phim ngắn dài 40 phút mà anh ta đã từng làm đạo diễn.
Trì Dữ mở phim ngắn ra xem một lần, phát hiện phong cách của vị đạo diễn này rất độc đáo và có năng khiếu. Cậu đi đến phòng làm việc của Cố Văn Triều, in kịch bản ra và đọc kỹ. Cậu đọc một mạch hết kịch bản, lật đến trang cuối cùng thì không còn gì nữa. Cậu vẫn còn thòm thèm.
Nửa đầu của kịch bản này rất xuất sắc, tình tiết được đẩy từ từ, nếu phần sau không bị đuối, có những cú twist bất ngờ, và được quay một cách chỉn chu, chắc chắn sẽ tạo nên một cơn sốt nhỏ.
Đối phương nói là kinh phí không đủ...
Trì Dữ suy nghĩ, nếu phần sau của kịch bản thực sự hay và đạo diễn đáng tin cậy, thì cũng đáng để đầu tư.
Cậu tính toán tài chính hiện có của mình: tiền từ chương trình thực tế phải chia cho công ty và nộp thuế, nên chỉ còn khoảng gần 1 triệu tệ; tiền quảng cáo sữa sau khi nộp thuế có thể nhận được hơn 5 triệu tệ.
À, Cố Văn Triều nói rằng tiền cát-xê từ chương trình thực tế của anh và Pi Pi cũng sẽ được chuyển cho cậu.
Tổng cộng khoảng 15 triệu tệ...
Nếu không đủ, cậu sẽ tìm ông xã đầu tư!
Quyết tâm xong, Trì Dữ nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ sáng, nghĩ đối phương chắc đã ngủ rồi, cậu gửi một email đồng ý gặp mặt để trao đổi về kịch bản.
Không ngờ, một lát sau, khi cậu vẫn chưa ngủ, đã nhận được phản hồi từ đối phương, đồng ý gặp mặt và hỏi thời gian, địa điểm.
Trì Dữ nhướn mày, hẹn đối phương 11 giờ trưa mai tại một nhà hàng có phòng riêng để vừa ăn vừa trò chuyện.
Trưa hôm sau, Trì Dữ đến phòng riêng đã hẹn và gặp được vị đạo diễn tên là Chương Sóc. Anh ta khoảng 27-28 tuổi, mặc áo sơ mi kẻ ca-rô và quần jeans. Tóc ngắn màu đen phía trước hơi vểnh lên. Khi Trì Dữ vừa mở cửa, cậu thấy anh ta đang gãi đầu.
Bên cạnh chân anh ta có một chiếc túi màu đen. Thấy Trì Dữ bước vào, anh ta có chút lúng túng đứng lên, chìa tay ra.
"Chào anh, anh là Trì Dữ lão sư phải không?"
Trì Dữ tháo mũ và kính, bắt tay anh ta: "Chào anh, đạo diễn Chương, tôi là Trì Dữ. Ngại quá, đã để anh chờ lâu."
"Chào anh, chào anh, tôi cũng vừa đến vài phút thôi. Trì lão sư, mời anh ngồi." Chương Sóc xoa hai tay vào hai bên quần, đợi Trì Dữ ngồi xuống, anh ta mới ngồi theo. Vừa ngồi xuống, anh ta lại như chợt nhận ra, cầm ấm trà rót cho Trì Dữ.
"Cảm ơn, tôi tự làm được," Trì Dữ đặt túi xuống, hỏi: "Đạo diễn Chương đã gọi món chưa?"
"Chưa, tôi không biết khẩu vị của Trì lão sư, nên chưa gọi." Chương Sóc lưng thẳng tắp đáp, rồi cầm thực đơn đưa cho Trì Dữ: "Anh gọi món đi."
Trì Dữ chớp mắt, nhận lấy thực đơn, hỏi về khẩu vị của anh ta.
Chương Sóc lại chà xát hai tay lên đùi, đáp: "Tôi ăn gì cũng được, ăn gì cũng được."
Trì Dữ thấy Chương Sóc rất căng thẳng, cảm giác anh ta có phải hơi ngại giao tiếp không nhỉ? Với tính cách này, có thể làm đạo diễn tốt được không? Trì Dữ nghĩ thầm, vẫn phải xem đã.
Với người như vậy, không cần nói chuyện vòng vo. Chuyện phiếm chỉ khiến đối phương thêm áp lực, đi thẳng vào vấn đề chính lại tốt hơn.
Gọi món xong, Trì Dữ suy nghĩ, chủ động nói: "Đạo diễn Chương, tối qua tôi đã xem kịch bản anh gửi, nửa đầu rất xuất sắc, tôi rất có hứng thú. Anh có thể nói cho tôi nghe về phần sau được không?"
"Được, được." Chương Sóc nghe Trì Dữ nói có hứng thú, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên bàn, lập tức kể: "Phần sau của kịch bản là thế này..."
Anh ta nói rất trôi chảy, trong mắt lấp lánh ánh sáng, cơ thể cũng thả lỏng hẳn. Khác hẳn với người vừa rồi căng thẳng và lúng túng. Vài lần nói đến chỗ cao trào còn hơi lắp bắp.
Trì Dữ chớp mắt, cảm thấy vị đạo diễn này rất thú vị. Khi nói về chuyên môn của mình thì không còn ngại giao tiếp nữa.
Món ăn lần lượt được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Phần sau của kịch bản cũng rất xuất sắc.
Trì Dữ không ngừng đặt câu hỏi về kịch bản và việc quay phim, Chương Sóc đều trả lời từng câu một, và rất thật lòng.
Trì Dữ: "Đạo diễn Chương, kịch bản này rất hay, tại sao lại không tìm thấy nhà đầu tư?"
Chương Sóc thở dài: "Họ thích kịch bản, nhưng không tin tôi có thể đạo diễn tốt, muốn đổi đạo diễn. Tôi muốn tự mình đạo diễn nên không hợp tác được."
"Kịch bản này anh viết lâu chưa?"
"Viết hai năm."
Trì Dữ lại hỏi: "Hiện tại anh có bao nhiêu tiền để quay?"
"Khoảng, khoảng chưa đến 5 triệu tệ."
Trì Dữ nói một cách khéo léo: "Vậy thì hơi thiếu đấy."
"Đúng là thiếu thật, nhưng Trì lão sư này, nếu anh đóng vai chính," Chương Sóc cắn môi: "Tôi có thể trả cho anh 1 triệu tệ tiền cát-xê."
Trì Dữ bật cười: "Vậy kinh phí quay phim lại càng thiếu. Thế thì làm được gì?"
Chương Sóc gãi đầu: "Tôi sẽ đi tìm thêm chút tiền nữa."
"Các diễn viên khác anh tìm được chưa?" Trì Dữ hỏi.
"Cũng gần xong rồi, chỉ còn thiếu vai chính thôi. Diễn viên quần chúng thì đến lúc đó tìm sau cũng được."
Trì Dữ trò chuyện với anh ta rất lâu, hỏi hết những vấn đề mà cậu muốn biết.
Chương Sóc thấy cậu thực sự có hứng thú tham gia, và còn có hiểu biết về việc quay phim, nhiều ý tưởng còn trùng khớp với anh ta. Anh ta dứt khoát đưa bản nháp phân cảnh và phác thảo thiết kế bối cảnh mang theo cho Trì Dữ xem, hy vọng có thể thuyết phục cậu đóng vai chính.
Trì Dữ suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Đạo diễn Chương, nếu tôi tham gia, tôi sẽ không nhận cát-xê. Chúng ta chia lợi nhuận, tôi sẽ đầu tư cho anh, thế nào?"
Chương Sóc ngây người: "Anh đầu tư?"
"Đúng vậy, muốn làm phim này cho tốt, 5 triệu tệ chắc chắn không đủ. Tôi sẽ đầu tư một phần, và có thể giúp anh tìm thêm một phần đầu tư nữa, được không?"
Chương Sóc gãi đầu, tóc trên trán anh ta đã rối bù, anh ta hỏi: "Vậy ai sẽ làm đạo diễn?"
"Anh." Trì Dữ nói.
Mắt Chương Sóc sáng lên, nhưng vẫn có chút hoài nghi: "Thật ư? Tôi làm à? Không đổi đạo diễn chứ?"
Trì Dữ khẳng định: "Anh làm. Kịch bản là do anh viết, anh hiểu rõ nhất. Tôi đã xem phim ngắn của anh, phong cách rất độc đáo. Tôi tin anh có thể đạo diễn tốt."
Dù sao thì còn có tôi ở đây trấn giữ mà.
Trì Dữ nghĩ thầm.
Chương Sóc kích động, nắm lấy tay Trì Dữ và lắc mạnh để thể hiện quyết tâm: "Được! Trì lão sư, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ quay thật tốt!"
Trì Dữ bật cười, rồi hỏi: "Vậy anh tính toán cần ít nhất bao nhiêu tiền?"
Chương Sóc do dự: "Hai, hai mươi triệu tệ?"
"Không thành vấn đề, tôi lo được. Nhưng 20 triệu tệ có vẻ hơi ít không?"
"..."
Trì Dữ và Chương Sóc ăn uống xong, lại đổi sang một chỗ khác tiếp tục nói chuyện rất lâu mới chia tay. Cuối cùng, Chương Sóc đưa cho cậu kịch bản hoàn chỉnh.
Để chuẩn bị cho một dự án cần một thời gian khá dài, Trì Dữ không vội, cũng nói với Chương Sóc rằng cứ từ từ, công việc chính phải làm thật cẩn thận.
Về nhà, Trì Dữ đọc xong phần sau của kịch bản. Chất lượng kịch bản thực sự tốt, đáng để đầu tư.
Vừa đọc xong, Pi Pi đã chạy lên kéo Trì Dữ xuống phòng khách: "Ba ba, nhanh lên, chương trình sắp chiếu rồi!"
"Được, được, ba đến đây."
Tối nay, tập 3 của 'Gia Đình Của Chúng Ta' lên sóng.
Tập này chủ yếu là đi thăm nhà người khác, và các bạn nhỏ lần đầu tiên tự đi mua đồ ăn. Rất nhiều điểm nhấn.
Chẳng hạn như nhà Trì Dữ có đầy đủ tiện nghi, được thưởng thức đồ ăn ngon trong phòng có điều hòa mát lạnh. Trong khi đó, nhà Lâm Thư chẳng có gì, phải nhóm lửa nấu cơm, ăn cơm thì quạt tay mướt mồ hôi, vừa ăn vừa đuổi muỗi, tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Các bạn nhỏ tự đi mua đồ ăn cũng rất vui.
Các em bé xách giỏ nhỏ đi, suýt nữa đi lạc đường. Đến quầy đồ ăn vặt lại không nhớ phải mua gì, cuối cùng mua lung tung, rồi lại sầu vì không xách nổi đồ ăn...
[Haha, Đóa Đóa à, hôm nay nhà con toàn ăn thịt à ~!]
[Vẫn là Pi Pi thông minh, không biết mua rau gì thì nhờ bà chủ quán chọn giúp.]
[Haha, đó là Trì Dữ dạy đấy.]
[Dương Dương và Khang Khang cũng học theo.]
[Miêu Miêu giỏi nhất, nhớ hết tất cả.]
[Khang Khang, tiền mua kem của con mua được một mớ rau rồi đấy.]
[Haha, mỗi người chỉ được ăn một miếng kem thôi, trông tội nghiệp quá.]
[Mua nhiều thế kia, xách không nổi đâu. Để dì đi giúp!]
[Vẫn là Trì Dữ thông minh. Để người đại diện đi giúp, nếu không đến tối các bạn nhỏ vẫn chưa về được.]
[Thằng nhóc Trì Dữ này cũng thông minh phết.]
[Hôm qua xem 'Diễn Viên', diễn xuất của cậu ấy cũng không tồi, không trách fan muốn làm fan sự nghiệp.]
Nội dung chính của chương trình rất xuất sắc, nhưng không ngờ đoạn giới thiệu tập sau, đạo diễn lại tung ra một "quả bom" cực lớn.
Trong đoạn giới thiệu tập sau, hai cảnh cuối cùng là Cố Văn Triều ôm Pi Pi đi trên hành lang. Pi Pi nghi hoặc hỏi daddy: "Daddy, sao daddy không hôn ba ba thế?"
Cố Văn Triều khựng lại: "... Đông người."
Tiếp đó, Pi Pi lại chỉ vào đầu daddy, lo lắng nói: "Ba ba nói, đầu daddy bị thương, quên mất bọn con rồi, nên daddy không hôn ba ba cũng không ôm ba ba. Daddy, đầu daddy còn chưa khỏi ạ?"
— Những nội dung hấp dẫn hơn, mời quý vị đón xem tập tiếp theo.
Khán giả: ??!!
[Trời ơi, đoạn giới thiệu Pi Pi nói gì thế?"]
[Nếu tôi không hiểu sai, có phải là nói tổng giám đốc Cố bị mất trí nhớ không?]
[Tôi cũng thấy! Thế nên, mối quan hệ của tổng giám đốc Cố và Trì Dữ mới kỳ lạ như vậy là do tổng giám đốc Cố mất trí nhớ, không nhớ Trì Dữ và Pi Pi?]
[Trời đất! Cẩu huyết thế ư?]
[Mất trí nhớ ư? Tổng giám đốc Cố thật đáng thương!]
[Người mất trí nhớ không đáng thương, người bị lãng quên như Trì Dữ và Pi Pi mới đáng thương.]
[Đạo diễn, mau phát tập tiếp theo cho tôi!]
[Thứ Bảy tuần sau đúng là ngày đầu tiên phát trực tiếp lần thứ hai!]
[Đạo diễn biết cách cắt phim thật! Thứ Bảy tuần sau đúng không, tôi đặt đồng hồ báo thức rồi!]
Đêm đó, Cố Văn Triều đang công tác ở Pháp cũng bất ngờ lên hot search: #CốVănTriềuMấtTríNhớ, #CốVănTriềuKhôngNhớTrìDữVàPiPi.
Cùng với anh còn có Trì Dữ: #TrìDữTộiNghiệp.