Chương 81
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Hoàn
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Năm bạn nhỏ tản ra, mỗi người tự tìm một lối vào mê cung. Theo lệnh của đạo diễn, chúng bắt đầu chạy về phía trước. Ai đến được cột ở giữa trước thì sẽ là người đầu tiên, giành được bữa trưa xa hoa. Các bảo bối nhanh chóng lao về phía trước.
Các phụ huynh ở bên cạnh không ngừng cổ vũ cho con mình.
"Bảo bối cố lên!"
"Khang Khang, hướng về phía trước!"
"Dương Dương cố lên!"
"Miêu Miêu mau lên."
Giữa tiếng reo hò cổ vũ, một câu của Từ Lực đột ngột vang lên: "Đóa Đóa đi chậm thôi, đừng ngã."
Hai tháng trôi qua, tóc Tiểu Đóa Đóa đã dài hơn một chút. Mẹ tết cho cô bé hai bím tóc, cài chiếc kẹp tóc màu sắc rực rỡ mà cô bé yêu thích. Trông cô bé ngốc nghếch, đáng yêu vô cùng. Cô bé chầm chậm đi, rồi đi vào một ngõ cụt. Cô bé ngơ ngác đứng đó nhìn ba giây, đưa tay đẩy thử bức tường, không nhúc nhích được. Cô bé muốn quay đầu tìm ba mẹ, nhưng vì vách tường quá cao, cô bé không nhìn thấy ai.
Chỉ một lát sau, đôi mắt tròn xoe của cô bé đã ngấn đầy nước mắt, sắp rơi xuống, trông thật đáng thương. Cô bé lo lắng muốn quay về, tìm ba mẹ, nhưng lại đi nhầm vào một ngã rẽ, không tìm được lối ra, lại đi đến một ngõ cụt khác.
Đóa Đóa mếu máo, oà khóc: "Ba ba..."
Từ Lực bên cạnh nhìn mà sốt ruột, lớn tiếng gọi: "Đóa Đóa đừng khóc, ba ở đây mà, quay lại chỗ rẽ kia rồi đi thẳng về phía trước."
Đóa Đóa khóc quá lớn, căn bản không nghe thấy gì, cứ chạy loạn trong mê cung như con thiêu thân.
[Tội nghiệp Đóa Đóa, tìm không thấy ba.]
[Đây là bị lạc thật rồi, về đi con ơi.]
[Ôi tội nghiệp quá, mắt khóc đỏ hoe rồi.]
[Ai, nhìn kìa, Pi Pi và Đóa Đóa sắp đụng phải nhau rồi.]
Pi Pi đang ở ngay lối vào của Đóa Đóa. Cậu bé chạy loanh quanh, không hiểu sao lại gặp Đóa Đóa. Nghe thấy tiếng em gái khóc, cậu bé đi tới hỏi: "Đóa Đóa, em bị lạc đường à?"
Đóa Đóa nhìn thấy người quen, bớt sợ hãi hơn: "Pi Pi... Anh, anh ơi ~" Tội nghiệp thay, khóc đến nói lắp cả rồi.
"Đừng khóc nhé, anh đưa em đi." Pi Pi đưa tay nhỏ lau nước mắt cho Đóa Đóa, dắt tay em gái đi về phía trước.
[Pi Pi thật là một thiên thần nhỏ.]
[Nam thần ấm áp.]
[Nhưng mà, Pi Pi à, hình như con đi nhầm hướng rồi.]
[Ha ha ha, đưa em gái ra ngoài cũng được.]
Chỉ một lát sau, Pi Pi dắt Đóa Đóa rẽ trái rẽ phải, cư nhiên lại đi ra từ lối vào của Đóa Đóa.
Mọi người: "..."
"Nhìn xem, chúng ta ra rồi!" Pi Pi vui vẻ nói với Đóa Đóa.
Đóa Đóa cũng ngừng khóc, mỉm cười, vội vàng chạy đến bên ba mẹ: "Ba, mẹ."
Mọi người: "..."
[Ha ha ha, quả nhiên ra rồi!]
[Pi Pi con vẫn vui thế nhỉ.]
[Má ơi, Pi Pi đáng yêu quá.]
Trì Dữ đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi ôm trán, nhìn Cố Văn Triều rồi lại nhìn bé. Cố Văn Triều cười vỗ vỗ vai cậu.
Pi Pi nói xong chợt nhận ra có gì đó không đúng, cậu bé gãi gãi đầu, quay lại nhìn cột ở giữa mê cung. Bé nhớ đạo diễn đã nói là phải đến được cột ở giữa. Bé nhìn ba ba, hỏi: "Ba ba, con ra thế nào vậy ạ?"
Trì Dữ: "... Con nói đi? Là muốn đến cái cột ở giữa mà."
Pi Pi tiếp tục vò đầu, hỏi: "Chúng con có thể đi lại lần nữa không ạ?"
Trì Dữ liếc nhìn đạo diễn, nói: "Đạo diễn chưa nói không được. Chỉ nói là lấy cột ở giữa làm chuẩn, không giới hạn thời gian, cũng không giới hạn số lần. Cứ làm lại thôi."
Pi Pi hiểu ra: "Vậy chúng con đi lại lần nữa ạ." Cậu bé quay người chạy về phía trước, chạy được hai bước, lại dừng lại, chạy đến bên Đóa Đóa: "Em gái, chúng ta đi nhầm rồi, mau, phải đi lại lần nữa."
Nhìn thấy cậu bé vẫn còn nhớ đến Đóa Đóa, Trì Dữ nở nụ cười vui mừng.
Đóa Đóa vẫn còn vương nước mắt trên mi: "Còn phải đi nữa ạ?"
"Đi chứ, chúng ta cùng đi, mau lên, sắp không kịp anh Khang Khang với mọi người rồi." Pi Pi nói.
Từ Lực xoa đầu Đóa Đóa: "Muốn đi không con?"
Đóa Đóa bĩu môi, rất không muốn đi.
"Bảo bối dũng cảm một chút, cùng anh Pi Pi đi lại lần nữa, được không?" Từ Lực động viên nói.
Đóa Đóa nhìn ba, rồi nhìn Pi Pi, gật đầu.
"Đi nhanh lên, chúng ta sắp không kịp rồi." Pi Pi dắt em gái rồi đi.
Hai người lại tiến vào mê cung. Lúc này, mọi người nghe thấy đạo diễn cầm loa hô: "Chúc mừng Miêu Miêu dẫn đầu đến đích, giành giải nhất!"
"Ôi, chị Miêu Miêu đến rồi kìa." Pi Pi lo lắng nói.
Đóa Đóa hỏi lại: "Thế chúng ta còn đi nữa không?"
"Phải đi chứ, phải đến chỗ cái cột ở giữa mới được."
Hai đứa trẻ tiếp tục rẽ trái rẽ phải, gặp không ít ngõ cụt. "A, chỗ này không đi được, chúng ta đổi đường thôi." Pi Pi nắm tay Đóa Đóa, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước.
Khang Khang và Dương Dương cũng lần lượt đến nơi, chỉ còn lại Pi Pi và Đóa Đóa. Pi Pi sốt ruột đến nỗi mồ hôi chảy ra. Trì Dữ đứng trên khán đài, khoanh tay theo dõi hai nhóc tì. Vài phút sau, hai đứa trẻ cuối cùng cũng đến được cây cột ở giữa.
"Tốt, chúc mừng Pi Pi và Đóa Đóa đã đến đích, đạt vị trí thứ tư và thứ năm. Bây giờ mời tất cả các bạn nhỏ đi ra ngoài."
Năm đứa trẻ lại mất một lúc mới ra được, xếp thành một hàng.
Đạo diễn công bố kết quả: "Trò chơi kết thúc! Hạng nhất là Miêu Miêu, hạng nhì là Khang Khang, hạng ba là Dương Dương, hạng bốn là Pi Pi và hạng năm là Đóa Đóa."
Các bạn nhỏ hò reo một tràng.
Đạo diễn nói tiếp: "Tất cả các bạn nhỏ đều thể hiện rất xuất sắc. Miêu Miêu, Khang Khang và Dương Dương đều tự mình hoàn thành nhiệm vụ, rất giỏi. Ngoài ra, chú đạo diễn ở đây muốn đặc biệt khen ngợi Pi Pi."
Mọi người đều nhìn về phía Pi Pi. Pi Pi ngây ngốc nhìn chú đạo diễn, không hiểu sao mình lại được khen.
Đạo diễn quay sang các bạn nhỏ: "Pi Pi đã chủ động giúp đỡ em Đóa Đóa khi em ấy gặp khó khăn. Thất bại một lần nhưng không bỏ cuộc, cùng em ấy kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, rất đáng khen ngợi. Cả nhà vỗ tay cho Pi Pi nào."
Một tràng pháo tay vang lên. Pi Pi chớp chớp mắt, gãi đầu rồi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình được khen, cậu bé sung sướng cười toe toét.
Đạo diễn lại nói: "Đóa Đóa nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng không bỏ cuộc, kiên trì hoàn thành trò chơi. Cả nhà hãy vỗ tay cổ vũ cho Đóa Đóa nào."
Thêm một tràng pháo tay nữa. Đóa Đóa ngại ngùng mím môi, cùng mọi người vỗ tay.
"Được rồi, trò chơi kết thúc. Cả nhà đến nhận tiền ăn trưa, chúng ta đi ăn thôi."
Năm bạn nhỏ lần lượt đi lên nhận phong bì, bên trong là số tiền ăn trưa tương ứng. Cả nhà bàn nhau xem nên đi ăn ở đâu.
Trì Dữ chỉ vào bảng quảng cáo: "Mọi người có thể quét mã QR này, bên trong có thực đơn các nhà hàng của khu du lịch. Có thể gọi đồ về hoặc ra ngoài ăn trực tiếp."
Tạ Minh Triết và mọi người lấy điện thoại ra, bắt đầu chọn nhà hàng.
Tiền ăn trưa của gia đình Trì Dữ là 199 tệ. Cậu nhìn vào danh sách nhà hàng trên điện thoại, hỏi Cố Văn Triều: "Mình ra ngoài ăn hay gọi về?"
Cố Văn Triều đáp: "Tùy em. Pi Pi muốn ăn ở nhà hàng hay về nhà?"
"Đi nhà hàng ạ!" Đã lâu Pi Pi không ra ngoài ăn, cậu bé cảm thấy rất mới mẻ.
"Vậy đi nhà hàng nhé." Trì Dữ tìm một nhà hàng có giá phải chăng rồi đưa cho Cố Văn Triều xem: "Đi đây nhé?"
"Được." Trì Dữ nhìn sang gia đình Từ Lực: "Gọi cả nhà Từ Lực lão sư đi cùng nhé?"
"Được."
Trì Dữ dắt Pi Pi đi qua: "Từ lão sư, bọn tôi định đi nhà hàng này, anh đi cùng không?"
Từ Lực nhìn xuống: "Bọn tôi cũng chỉ đi được nhà này thôi, hahaha, có 99 tệ mà."
"Đi cùng đi, gọi thêm vài món nữa cho phong phú."
"Được thôi."
Khang Khang ở bên cạnh thấy thế, kéo áo Tạ Minh Triết: "Ba ba, con cũng muốn ăn cùng Pi Pi."
"Đi cùng à, được thôi." Tạ Minh Triết đi qua hỏi Trì Dữ: "Các cậu đi nhà hàng nào? Cho cả nhà tôi đi cùng nữa nhé?"
Trì Dữ cười: "Tiền ăn của bọn tôi ít, đi nhà hàng rẻ nhất thôi. Mọi người không ngại thì đi cùng nhé."
"Đi chứ." Gia đình Lý Chu Tri cũng đi tới: "Cho bọn tôi tham gia với?"
"Có cả bọn tôi nữa. Mọi người cùng ăn cho vui." Gia đình Lâm Thư cũng đến.
Trì Dữ cười rạng rỡ: "Hahaha, vậy thành tiệc liên hoan rồi. Đi thôi nào."
Bữa ăn đầu tiên của đợt phát sóng trực tiếp, mọi người kéo đến một nhà hàng bình dân nhất khu du lịch để tổ chức liên hoan. Mặc dù tiền ăn của gia đình Trì Dữ và Từ Lực chỉ đủ để ăn vừa phải, nhưng cộng dồn tổng tiền ăn của năm gia đình lên đến 1695 tệ, mọi người đã có một bữa ăn thịnh soạn. Khán giả thấy bữa trưa của họ cũng khá đầy đặn.
[Mười người lớn, năm đứa trẻ, chưa đến 1700 tệ, cũng hợp lý.]
[Không đắt lắm đâu.]
[Tôi ở Kinh thành, có thời gian cũng muốn rủ bạn bè đi chơi thử.]
Ăn trưa xong, mọi người về nhà nghỉ ngơi. Trì Dữ tắm cho Pi Pi rồi dỗ cậu bé đi ngủ trưa. Hai chồng chồng dọn dẹp hành lý, rồi cũng tắm rửa và đi ngủ một lát. Cố Văn Triều giờ ngủ lúc nào cũng thích ôm Trì Dữ. Anh dán sát vào lưng cậu, ôm chặt Trì Dữ vào lòng. Buổi trưa, Trì Dữ lười không muốn quan tâm đến camera, nhưng không ngờ Cố Văn Triều lại cứ dính lấy.
"Đang phát sóng trực tiếp đấy." Trì Dữ quay đầu nhắc nhở.
Cố Văn Triều ôm chặt cậu hơn, hôn lên mặt cậu: "Kệ nó, chúng ta ngủ."
Trì Dữ khựng lại một lúc, rồi mặc kệ, nhắm mắt ngủ.
Khán giả trước màn hình reo hò ầm ĩ.
[Má ơi, cái này tôi xem được không?]
[Đẩy thuyền real phê thật, ngọt quá trời!]
[Cố tổng dính người ghê, hahaha~]
[Chị em ơi, chụp màn hình đi, làm hình nền điện thoại nào!]
Sau giấc ngủ trưa, vẫn chưa đến giờ tập trung, Khang Khang đến tìm Pi Pi để rủ đi chơi. Khu trò chơi trẻ em buổi sáng vẫn còn nhiều chỗ vui lắm, Khang Khang chưa chơi đủ. Trì Dữ và Cố Văn Triều dẫn hai đứa trẻ đi chơi, họ cũng gặp những gia đình khác, rõ ràng là mọi người đều có ý định tương tự. Khu du lịch này có rất nhiều trò chơi.
Đúng như lời hứa của đạo diễn, ngày đầu tiên này mọi người chỉ việc chơi thôi. Lịch trình của chương trình không dày đặc, sáng và chiều chỉ có một hoạt động tập thể, thời gian còn lại để mọi người tự do vui chơi.
Khán giả đi theo họ gần như đã xem hết những điểm vui chơi của khu du lịch. Từ xe đụng, xe kart, trượt cỏ, chèo thuyền, đến cưỡi ngựa, bắn cung và cả trò chơi CS. Những năm gần đây còn có thêm nhiều trò mà giới trẻ yêu thích như mật thất. Ngoài ra, còn có các dịch vụ thư giãn như spa, suối nước nóng, xông hơi, bơi lội và phòng gym.
[Trời ơi, tôi muốn đi chơi CS quá, nhìn là thấy vui rồi.]
[Tôi đi rồi này, công nhận chơi vui thật. Khu du lịch siêu rộng, muốn chơi hết chắc phải nhiều ngày. Ai muốn nghỉ dưỡng tĩnh lặng thì đặt phòng khách sạn bên cạnh, đi dạo một chút cũng được, có thể câu cá, không khí rất trong lành, yên tĩnh lắm. Đồ ăn cũng ngon, có cả nhà hàng cao cấp lẫn bình dân, đúng là nơi nghỉ dưỡng lý tưởng.]
[Khu du lịch này trông vui quá đi. Hết giới hạn khách tôi cũng phải đến chơi hai ngày mới được.]
Sau bốn, năm ngày phát sóng, Pi Pi và Khang Khang đã chơi đến quên lối về. Hai đứa trẻ tràn đầy năng lượng, chơi mệt về là lăn ra ngủ, tỉnh dậy lại quấn lấy ba ba để đi chơi tiếp. Trì Dữ sắp bị năng lượng của chúng đánh bại, đúng là ham chơi thật. Hôm nay chơi cả buổi chiều, sau bữa tối, Pi Pi và Khang Khang lại nũng nịu Trì Dữ, muốn đi khu vui chơi trẻ em.
Trì Dữ nhíu mày: "Vừa ăn no xong mà?"
"Đi mà, đi mà, ba ba , bọn con chỉ chơi một lúc thôi, một tiếng nhé?" Pi Pi nói.
Trì Dữ nhìn đồng hồ, mới 7 giờ tối. "Được thôi, một tiếng thôi đấy."
"Dạ vâng, dạ vâng ạ!"
Tạ Minh Triết nói với Trì Dữ: "Trì Dữ, bọn tôi có chút việc phải về trước, cậu giúp bọn tôi trông Khang Khang nhé?"
"Được, hai người cứ đi đi." Trì Dữ vẫy tay, dẫn hai đứa nhỏ đi về phía khu vui chơi.
Cố Văn Triều liếc nhìn Tạ Minh Triết, Tạ Minh Triết giơ ngón tay cái ra hiệu "OK". Hai chồng chồng đưa Pi Pi và Khang Khang đi chơi, trong khi đó, các khách mời khác lại tập trung ở biệt thự của Trì Dữ, bắt đầu trang trí bóng bay, treo đèn lồng và bày biện phòng khách.
Khán giả trước màn hình đều ngỡ ngàng.
[Họ đang làm gì vậy?]
[Tổ chức sinh nhật cho ai à? Có phải ai đó sinh nhật hôm nay không?]
[Tôi vừa tra xong, hôm nay là sinh nhật của Trì Dữ!]
[À, ra là vậy! Họ muốn tạo bất ngờ cho anh ấy. Thảo nào lúc nãy Cố tổng và Tạ Minh Triết lại ra hiệu cho nhau, thì ra là thế này!]
[Hahaha, nhìn Trì Dữ trông như không biết gì cả. Anh ấy quên sinh nhật mình rồi à?]
[Trông thế chắc là quên rồi. Đang chơi trong lâu đài đồ chơi với Pi Pi mà.]
Một tiếng sau, Trì Dữ và Cố Văn Triều dẫn Pi Pi và Khang Khang về nhà. Trì Dữ định đưa Khang Khang về nhà cậu bé, nhưng thấy nhà Tạ Minh Triết tối om, không có ai cả.
"Chắc họ ra ngoài chơi rồi, về nhà mình trước đã." Cố Văn Triều nói.
"Được thôi."
Về đến biệt thự của mình, Trì Dữ mở cửa bước vào. Vừa bật đèn, cậu nghe thấy ba tiếng "Phanh! Phanh! Phanh!", những dải ruy băng lấp lánh từ trên cao rơi xuống người cậu.
Trì Dữ sững người. Trong phòng, Tạ Minh Triết và mọi người bật cười, tiến tới, vừa vỗ tay vừa chúc mừng. Giữa đám đông, có cả Diệp Uyển Thanh, dì Trương và chú Triệu, cùng với cả gia đình cậu mợ, Lâm Cảnh và Tống Hiểu cũng đã đến.
"Trì Dữ, sinh nhật vui vẻ!"
"Chúc mừng sinh nhật!"
"Mỗi năm có ngày này, mỗi tuổi có ngày hôm nay!"
"Chú Trì, chúc mừng sinh nhật!"
Trì Dữ chớp mắt, rồi cười rạng rỡ: "Làm em sợ hết hồn. Cảm ơn mọi người, cảm ơn rất nhiều."
"Ba ba, chúc mừng sinh nhật!" Pi Pi ôm chân ba ba, ngẩng đầu chúc mừng.
Khang Khang cũng nói: "Chú Trì, chúc mừng sinh nhật!"
Trì Dữ ngồi xổm xuống: "Cảm ơn hai con, các con cũng biết à?"
Hai nhóc cười khúc khích. Pi Pi hôn lên mặt ba ba: "Ba ba, chúc mừng sinh nhật, con yêu ba ba."
"Cảm ơn bảo bối, ba ba cũng yêu con." Trì Dữ hôn lại cục cưng của mình.
Đứng dậy, Trì Dữ dắt Pi Pi vào phòng khách. Cố Văn Triều không biết đã vào từ lúc nào, đẩy một chiếc xe bánh kem năm tầng siêu lớn đến giữa phòng khách. Mọi người đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Hát xong, Cố Văn Triều dừng xe bánh kem, rồi ôm một bó hoa hồng lớn, đưa đến trước mặt Trì Dữ.
"Bảo bối, chúc mừng sinh nhật!"
"Cảm ơn ông xã." Trì Dữ nhận lấy hoa, ôm Cố Văn Triều, nhỏ giọng hỏi: "Là ý tưởng của anh à? Không phải nói về nhà rồi tổ chức sao."
Cố Văn Triều nhẹ nhàng đáp: "Ừm, anh không chờ được."
Trì Dữ cười: "Có gì mà không chờ được."
Cố Văn Triều lại lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương nam. Anh quỳ một gối, đưa chiếc nhẫn về phía Trì Dữ.
Trì Dữ sững lại. Trái tim cậu đập thình thịch, dồn dập. Cậu chớp chớp mắt, sao lại có màn này nữa?
Những người khác cũng ngỡ ngàng. Họ nghĩ chỉ là một bữa tiệc sinh nhật, không ngờ Cố Văn Triều lại cầu hôn? Không phải, cầu hôn sao? Tạ Minh Triết và mọi người đều kinh ngạc. Họ vẫn chưa kết hôn ư? Khán giả cũng bất ngờ, màn hình chat toàn dấu chấm hỏi.
[Đây là... cầu hôn?]
[Họ chưa kết hôn sao?]
[Cầu hôn! Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?]
[Kiểu gì vậy, Pi Pi lớn thế rồi mà chưa kết hôn á?!]
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai người. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Pi Pi vẫn ngơ ngác, nhìn Daddy.
Cố Văn Triều giơ nhẫn, ngẩng đầu nhìn Trì Dữ, nói với giọng đầy tình cảm: "Trì Dữ, bảo bối, anh xin lỗi. Trước đây đã để em phải chịu nhiều thiệt thòi. Anh cũng cảm ơn em đã yêu anh, và vẫn sẵn lòng đợi anh ngay cả khi anh mất trí nhớ."
Mũi Trì Dữ cay xè, mắt cậu rưng rưng. Cậu nắm chặt tay để kiềm chế. Dù trong sách hai người đã kết hôn, nhưng ở thế giới này, họ vẫn chưa. Trì Dữ biết, Cố Văn Triều muốn tổ chức lại một đám cưới, bù đắp cho cậu.
Cố Văn Triều tiếp tục: "Bảo bối, anh yêu em. Anh hy vọng những ngày sau này có thể trao hết tình yêu cho em. Em có thể cho anh một cơ hội, kết hôn với anh và thêm tên anh vào sổ hộ khẩu của em và Pi Pi được không?"
Trì Dữ đang cảm động, nghe đến đây lại bật cười. Cậu nhớ lại lúc vừa xuyên không về, tìm được Cố Văn Triều, anh còn muốn giành quyền sở hữu sổ hộ khẩu của Pi Pi.
Cậu hít một hơi thật sâu, hỏi: "Anh không muốn sổ hộ khẩu của Pi Pi nữa à?"
"Vậy thì em và Pi Pi cứ thêm tên vào sổ hộ khẩu của anh cũng được. Dù sao thì cả nhà cũng phải ở bên nhau mà." Cố Văn Triều nói một cách ngoan ngoãn.
Trì Dữ chớp mắt, khóe môi cong lên, đưa tay trái ra: "Được rồi, cho anh một cơ hội đấy."
Cố Văn Triều mỉm cười, lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của Trì Dữ. Ngay sau đó, anh đứng dậy, ôm lấy Trì Dữ và hôn cậu trước mặt mọi người.
"Oa!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
Màn hình chat cũng bùng nổ.
[A a a a a ~]
[Chúc mừng Cố tổng đã ôm được mỹ nhân về!]
[Tuy không hiểu vì sao chưa kết hôn, nhưng giờ đi đăng ký cũng đúng!]
[Ngọt quá trời quá đất! Bị cẩu lương làm no luôn rồi!]
[Bách niên giai lão! Rải hoa ~]