Chương 30
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Hoàn
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Giữa trưa một hai giờ, mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí lên đến cao nhất. Mặc dù ở trong nước, đỉnh đầu và lưng vẫn bị nướng đến nóng bỏng. Trì Dữ và Pi Pi đều mặc áo chống nắng, Cố Văn Triều ghét màu áo chống nắng quá xanh, không mặc, trực tiếp phơi nắng. Đoàn người không bắt được mấy con cá, bất tri bất giác lại chơi đùa với nước. Ban đầu vẫn là lấy gia đình làm đơn vị, anh tạt tôi, tôi tạt anh, sau đó biến thành đại hỗn chiến, tiếng cười nói vang vọng núi rừng. Khán giả cũng xem vui vẻ.
[Các người có phải quên mục đích xuống nước rồi không?]
[Trời nóng thế này, chính là phải chơi nước.]
[Trời ơi, Tạ Minh Triết mạnh ghê, một chậu nước chuẩn xác và tàn nhẫn đổ thẳng vào người Trì Dữ.]
[Ha ha ha, Trì Dữ cũng không nhường một tấc, Tạ Minh Triết toàn thân đều bị anh ấy dội ướt!]
[Mấy đứa Pi Pi đều bị tạt ngơ ngác.]
[Các người là minh tinh mà, chơi điên như vậy không cần hình tượng sao? Ha ha ha ~]
[Lâm Thư lão sư sắp sụp đổ rồi, trang điểm lem hết rồi! Ha ha ha ~]
Chờ đến khi họ ngừng chơi, quần áo mọi người đều ướt sũng. Đạo diễn có lẽ đã lường trước tình huống này, chuẩn bị rất nhiều khăn lông, phát cho mọi người. Trợ lý của các nghệ sĩ cũng đã nhận được thông báo mang quần áo sạch để thay từ nhà đến. Cố Văn Triều cầm khăn lông lau tóc cho Pi Pi. Pi Pi ngẩng đầu mặc daddy lau, cậu bé vẫn còn đắm chìm trong không khí vui vẻ của việc chơi nước: "Daddy, sau này chúng ta lại đến chơi đi, vui lắm ạ."
"Sau này chúng ta đi nơi khác chơi nhé, đợi nhà mình trang trí xong, daddy sẽ dẫn con đi bơi." Cố Văn Triều nói.
Mắt Pi Pi sáng lên: "Daddy, daddy nhớ ra rồi à?"
Cố Văn Triều khựng lại, nhìn khuôn mặt nhỏ của Pi Pi hỏi: "Nhớ ra cái gì?"
"Daddy đã nói là sẽ dạy con bơi lội mà." Pi Pi vẫn nhớ rõ lời daddy nói trước đây, chu cái miệng nhỏ bất mãn: "Lâu lắm rồi mà daddy vẫn chưa dẫn con đi."
Cố Văn Triều hiểu ra, chắc là chuyện trước đây trong sách. Trì Dữ đang tìm quần áo trong túi, nghe vậy nhìn về phía Cố Văn Triều. Cậu cũng nhớ ra, vào ngày xuyên sách trở về, Pi Pi quả thật đã nói với cậu rằng daddy đã hứa sẽ dạy cậu bé bơi lội.
Cố Văn Triều liếc cậu một cái, thấy quần áo cậu ướt dính vào người, áo phông trắng ướt lộ ra màu da, anh dời mắt đi, đưa một cái khăn lông cho Trì Dữ: "Lau một chút đi."
Trì Dữ nhìn mình một cái, mỉm cười nhận lấy khoác lên vai. Cố Văn Triều lúc này mới nói với Pi Pi: "Đợi quay xong mấy ngày này, về nhà daddy sẽ dẫn con đi, chúng ta đến nhà bà nội, nhà bà nội cũng có bể bơi."
Pi Pi có chút nghi ngờ: "Thật không ạ? Phải giữ lời hứa đó nha."
"Thật mà, daddy giữ lời."
"Móc tay." Pi Pi đưa ngón út nhỏ xíu ra, muốn daddy đảm bảo. Cố Văn Triều phối hợp đưa ngón út ra, móc tay với Pi Pi.
"Móc tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi. Đóng dấu." Ngón tay nhỏ xíu của Pi Pi móc lấy bàn tay lớn của daddy lắc lắc, nũng nịu nói lời đó, xong rồi còn giơ ngón cái lên ấn một cái dấu trên ngón cái của daddy.
"Thế này thì không thể đổi ý được rồi." Pi Pi vui vẻ nói.
Cố Văn Triều cười ôn tồn nói: "Không đổi ý, daddy dẫn con đi."
Pi Pi lại vui vẻ nói: "Ba ba cũng phải đi."
Cố Văn Triều nhìn về phía Trì Dữ. Trì Dữ đưa tay vuốt mặt Pi Pi: "Quay xong ba phải đi công tác mấy ngày, về rồi mới đi cùng hai cha con được."
Pi Pi "A" một tiếng: "Ba ba, ba lại đi quay phim à?"
"Đúng vậy, chỉ đi bốn ngày thôi, rất nhanh sẽ về, con ở nhà phải nghe lời daddy nhé."
"Được ạ, con biết mà." Pi Pi trước đây cũng từng trải qua lúc ba ba đi công tác hai ba tháng, cậu bé biết điều đó.
"Bảo bối của ba ngoan quá." Trì Dữ khen con trai một chút, từ ba lô lấy ra quần áo sạch cho Pi Pi: "Đến thay quần áo khô đi, đừng để bị cảm."
Cố Văn Triều c** q**n áo ướt của Pi Pi ra, dùng khăn lông lau khô cho cậu bé. Trì Dữ cầm quần áo mặc vào cho cậu bé, nói: "Nhưng mà không có quần nhỏ nha, quần cứ thế mà mặc đi."
Pi Pi nhìn thấy quay phim vẫn còn quay, cậu bé nói với ba ba: "Ba ba, chú vẫn đang quay, không thể cởi truồng thay quần áo được."
Trì Dữ nhướng mày, nín cười: "Con còn nhớ à, ba cứ tưởng con quên rồi."
"Chúng ta qua bên kia thay đi." Pi Pi chỉ vào lều của đoàn đạo diễn nói.
Trì Dữ nhìn một vòng, quả thật chỉ có lều của đoàn đạo diễn là có chút che chắn: "Được, chúng ta qua bên đó thay."
Đạo diễn nhìn thấy họ đi vào, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trì Dữ giơ quần áo trên tay lên: "Đạo diễn, cho mượn chỗ để Pi Pi thay quần áo."
Đạo diễn nhìn Pi Pi: "...Bạn nhỏ cứ trực tiếp thay không phải được sao? Quay phim không quay mà."
Trì Dữ lời lẽ chính đáng: "Không được, phải bảo vệ sự riêng tư của Pi Pi."
Đạo diễn: "...Hai ngày trước cậu có nói như vậy đâu." Vuổi tối hai ngày trước, Pi Pi tắm xong khoác khăn tắm mông tr*n tr**ng chạy ra từ nhà vệ sinh, bị Trì Dữ vô tình cười nhạo, chuyện đó còn rõ ràng trước mắt, toàn mạng đều biết.
[Chúng tôi có thể làm chứng!]
Trì Dữ cười nói: "Bây giờ tình hình thay đổi rồi mà, Pi Pi đã học được cách bảo vệ riêng tư, phải cho trẻ con một cái nhìn đúng đắn về riêng tư chứ. Tôi vất vả lắm mới làm cháu có ý thức này, không thể thất bại trong gang tấc được."
Đạo diễn: "..."
Anh ấy quay ra hỏi: "Lều đã dựng xong chưa?"
"Sắp xong rồi." Nhân viên công tác bên ngoài trả lời.
Sắp xong tức là vẫn chưa xong. Trì Dữ thúc giục anh ấy: "Mau, đạo diễn, làm ơn làm ơn, hai phút là được, làm phiền các anh tránh ra một chút, cảm ơn."
Đạo diễn vẫy vẫy tay, mấy nhân viên công tác tạm thời tránh ra ngoài. Trì Dữ dẫn Pi Pi đến một góc, sau một đống thiết bị thay quần áo cho cậu bé. Pi Pi đi ra, đặc biệt ngoan nói lời cảm ơn với đạo diễn: "Cảm ơn bác đạo diễn ạ."
Đạo diễn cười nói: "Không cần cảm ơn, Pi Pi ngoan quá."
Anh ấy lại chỉ vào cái lều phía sau lều trại nói với Trì Dữ: "Lát nữa lều trại dựng xong, có thể thay quần áo."
Trì Dữ dò hỏi nhìn: "Vừa nãy còn không phát hiện ra, hóa ra có lều trại, ẩn nấp quá."
Đạo diễn: "..."
Quần áo của mọi người đều ướt, lều trại dựng xong, mọi người lục tục đi thay quần áo.
Trì Dữ hỏi đạo diễn: "Đạo diễn, có phải có thể về rồi không?"
"Về, xe ở chân núi, thu dọn một chút, các bạn về trước đi."
Đạo diễn cũng sợ các khách mời bị cảm. Trì Dữ quay về nói với Cố Văn Triều. Cố Văn Triều thu dọn đồ đạc của họ, quần áo ướt cho vào túi rồi bỏ vào ba lô, nắm tay Pi Pi: "Đi thôi."
"Khoan đã, còn có thanh long nữa." Trì Dữ xách hai túi thanh long lên.
Cố Văn Triều nhận lấy một túi, ba người đi về phía chân núi. Trở lại trên xe, Pi Pi chơi mệt rồi, ngồi trong lòng daddy một lát sau liền ngủ thiếp đi. Núi cách thôn chỉ khoảng hơn mười phút đi xe, rất nhanh đã về đến nhà.
Vào phòng, Cố Văn Triều ôm Pi Pi về phòng, nói với Trì Dữ: "Cậu đi tắm trước đi, tôi lau người cho Pi Pi một chút."
"Được." Trì Dữ đặt hành lý xuống, đi rửa mặt.
Cố Văn Triều đặt Pi Pi lên giường mình, bật điều hòa, lại vắt khăn lông ấm lau người cho cậu bé, đắp chăn nhỏ.
Trì Dữ tắm rửa xong, cảm thấy người thoải mái hơn nhiều, cậu lau tóc đi ra: "Ông xã, anh đi tắm đi, lát nữa nhớ cho quần áo vào giặt hết nhé, em đi ngủ trưa một lát đây."
"Ừm." Cố Văn Triều cầm quần áo đi tắm.
Trì Dữ lau khô tóc rồi vào phòng Pi Pi ngủ trưa. Cậu ngủ một tiếng, khi cậu dậy, phát hiện Cố Văn Triều đang làm việc ở phòng khách: "Anh không ngủ một lát sao?"
"Ngủ nửa tiếng rồi." Cố Văn Triều đáp.
Trì Dữ đi một vòng, phát hiện quần áo của Cố Văn Triều đều đã được phơi, q**n l*t và tất của Pi Pi cũng đã giặt sạch, hai cái chậu giặt đồ chỉ còn lại q**n l*t và tất của cậu. Trì Dữ mất vài phút để giặt sạch q**n l*t và tất rồi phơi lên. Vừa ngồi xuống ghế sofa lướt Weibo một chút, xem tình hình trên mạng, đoàn làm phim thấy cậu tỉnh, biên kịch Tiểu Vương lại đây.
"Không phải nói hôm nay ăn cơm xong không có hoạt động gì khác sao?" Trì Dữ tò mò hỏi.
"Đúng là không có gì khác, tôi đến để đưa cho các anh hoạt động buổi tối." Tiểu Vương đưa cho cậu một tấm thẻ nhiệm vụ.
Trì Dữ nhận lấy mở ra xem: "Buổi tối xem phim ngoài trời à?"
"Đúng vậy, ở sân phơi lúa trong thôn, 8 giờ bắt đầu, các anh đến lúc đó là được."
"Được." Trì Dữ cầm tấm thẻ hoạt động ngồi cạnh Cố Văn Triều, chọc chọc cánh tay Cố Văn Triều: "Ông xã, buổi tối xem phim ngoài trời."
Cố Văn Triều lấy tấm thẻ nhiệm vụ nhìn: "Chiếu phim gì?"
"Không biết, chắc là phim hoạt hình nhỉ, dù sao chúng ta đây là chương trình bố con mà." Trì Dữ nói.
Cố Văn Triều đặt tấm thẻ nhiệm vụ lên bàn trà: "Vậy không cần chuẩn bị gì cả."
Trì Dữ nghĩ nghĩ: "Vẫn có thể chuẩn bị chứ."
Cố Văn Triều nhìn cậu: "Chuẩn bị cái gì?"
"Bắp rang bơ! Xem phim sao có thể không có bắp rang bơ được." Trì Dữ vỗ đùi, lấy điện thoại ra: "Ông xã anh biết làm không?"
Cố Văn Triều: "Trước đây chưa làm bao giờ."
Trì Dữ lắc lắc điện thoại: "Lên mạng xem hướng dẫn là biết ngay mà."
Trì Dữ tìm một chút, xem hai ba cách làm: "Dễ lắm mà, ông xã anh xem."
Cố Văn Triều nhìn xuống, nhíu mày: "Không có bắp và bơ, đường cũng không có."
"Tìm đoàn làm phim, em đến tìm họ." Trì Dữ hưng phấn gọi điện thoại cho đạo diễn.
Đạo diễn vừa nghe, lập tức từ chối: "Chúng tôi cũng không có."
Trì Dữ không dám tin hỏi: "Bơ không có, bắp thì sao?"
"Bắp còn tươi." Đạo diễn đưa ra ý kiến: "Cậu có thể đi tìm xem nhà dân trong thôn có không."
Trì Dữ kinh ngạc: "Sao anh lại không có gì cả vậy?"
Đạo diễn mặt không biểu cảm: "...Ngày mai có thể có."
"Ngày mai phim chiếu xong rồi,." Trì Dữ thở dài: "Vậy anh cho tôi tiền, tôi đi thị trấn mua."
Đạo diễn vô cùng dứt khoát từ chối: "Không có tiền, tự mình nghĩ cách."
Trì Dữ: "...Đoàn làm phim chúng ta cũng không nghèo đến mức đó chứ."
"Cậu có thể mượn của dân làng." Đạo diễn kiên quyết không cho.
Trì Dữ tức giận cúp điện thoại.
[Ha ha ha, đạo diễn cuối cùng cũng cứng rắn được một phen rồi.]
[Xem anh ta cuồng quá, không có tiền! Không cho!]
[Tự mình nghĩ cách đi.]
Trì Dữ tức giận: "Sao lại không có bắp gì cả."
Cố Văn Triều nhìn cậu: "Đi thị trấn mua."
"Chúng ta không có tiền." Trì Dữ nói.
Cố Văn Triều: "..."
Trì Dữ nghĩ nghĩ: "Nhà Lâm Lâm có bắp, chúng ta đi nhà Lâm Lâm đổi một ít đi."
Trì Dữ đi gọi Pi Pi dậy. Pi Pi ngủ đến ngơ ngác, nghe được có bắp rang bơ ăn, lập tức tỉnh táo.
"Ba ba, thật sự có bắp rang bơ ăn sao?"
"Chỉ xem chúng ta lát nữa có đổi được bắp và bơ không thôi."
Trì Dữ tìm một vòng trong nhà, xách theo bảy tám quả thanh long, nắm tay Pi Pi ra cửa.
Cố Văn Triều đứng dậy định đi cùng họ, bị Trì Dữ ngăn lại: "Ông xã, anh ở nhà nấu cơm đi, chúng em đi là được rồi."
"Ba ba, chúng ta đi đâu vậy?" Pi Pi hỏi.
"Đi nhà anh Lâm Lâm, nhà họ chắc có bắp."
"Anh Lâm Lâm, vậy con có thể chơi với Tiểu Phi một lát không?"
"Có thể." Hai người cùng dân làng hỏi đường tìm được nhà Lâm Lâm, vừa lúc gặp mẹ Lâm Lâm đón Lâm Lâm tan học về.
"Anh Lâm Lâm! Dì ơi!" Pi Pi từ xa đã nhìn thấy hai người họ, kêu lên.
Lâm Lâm từ xe máy điện xuống: "Pi Pi, em đến tìm anh chơi à?"
"Đúng vậy ạ." Pi Pi buông tay ba ba chạy chậm qua, "Anh Lâm Lâm, Tiểu Phi đâu?"
"Ở trong phòng." Lâm Lâm gọi vào trong phòng: "Tiểu Phi."
Một con chó con màu vàng sủa gâu gâu gâu, lập tức từ trong phòng chạy ra, vẫy vẫy đuôi vây quanh chủ nhân nhỏ xoay vòng vòng.
"Tiểu Phi!" Pi Pi ngồi xổm xuống, chơi đùa với chó con.
Trì Dữ đến gần, chào hỏi mẹ Lâm Lâm, trình bày ý định: "Chị dâu, nhà chị có bắp khô không? Chúng em muốn đổi một ít bắp khô và đường trắng."
"Có chứ, muốn bao nhiêu?" Mẹ Lâm Lâm đẩy xe máy điện vào sân cất gọn, chỉ vào bắp đang phơi trong sân nói: "Kia kìa, bên đó có bắp khô, chúng tôi đang định ngày mai đi xay bắp bột."
Trì Dữ nhìn kinh ngạc vui mừng: "Wow, nhiều thế, chúng em chỉ cần vài bắp thôi, để làm bắp rang bơ."
"Cứ lấy tự nhiên, nhà nhiều lắm." mẹ Lâm Lâm hào sảng phất tay cười nói.
Trì Dữ cười nói: "Vậy em không khách sáo nha."
Trì Dữ đi chọn năm sáu cây bắp đã phơi khô, mẹ Lâm Lâm lại dùng túi zip đựng cho họ một ít đường trắng.
[Loại bắp này làm bắp rang bơ không ngon đâu, phải dùng loại bắp chuyên dụng chứ.]
[Tôi trước đây đã làm rồi, loại bắp này làm thì được, nhưng không nổ hết, vị cũng không ngon bằng loại bắp rang bơ thông thường.]
[Tôi cứ xem xem họ có làm được không.]
Trên màn hình, Trì Dữ lại hỏi có bơ không.
"Bơ à, cái này nhà chúng tôi thật sự không có." mẹ Lâm Lâm suy nghĩ một chút: "Có thể nhà Mao Mao có, tuần trước họ hình như làm bắp rang bơ, mẹ Mao Mao thích làm mấy món ăn vặt này."
Mẹ Lâm Lâm hỏi Lâm Lâm: "Lâm Lâm, tuần trước con có ở nhà Mao Mao ăn bắp rang bơ không?"
"Có ạ!" Lâm Lâm đáp trong sân.
Mẹ Lâm Lâm: "Đúng là nhà cháu nó, đi, tôi dẫn các cậu đi hỏi thử."
"Vậy thì tốt quá rồi." Trì Dữ đặt năm quả thanh long lên bàn: "Đây là chúng em hái ở vườn trái cây hôm nay, các anh chị nếm thử đi."
Mẹ Lâm Lâm cười đẩy lại: "Không cần khách sáo vậy đâu."
"Các anh chị nếm thử đi, ngọt lắm."
Mẹ Lâm Lâm dẫn Trì Dữ đến nhà Mao Mao, Pi Pi và Lâm Lâm đi theo. Nhà Mao Mao quả nhiên có bơ, không chỉ có bơ, mẹ Mao Mao nhìn bắp khô Trì Dữ xách theo, nói: "Cậu muốn dùng loại bắp này làm bắp rang bơ à?"
Trì Dữ gật đầu: "Đúng vậy."
"Không được không được, cái này nổ không ngon đâu, phải dùng loại hạt bắp chuyên dụng ấy, cậu đợi chút," mẹ Mao Mao đi vào phòng cầm ra hai gói hạt bắp đưa cho Trì Dữ: "Dùng cái này này, hạt bắp nổ, mua trên mạng đấy, chuyên dùng để làm bắp rang bơ."
Trì Dữ nhìn hạt bắp nhỏ này: "Nhất định phải dùng loại này sao?"
"Đúng vậy, bắp bản địa của chúng ta nổ ra ăn không được đâu, dùng cái này, ngon lắm." mẹ Mao Mao nói.
Trì Dữ thật sự không biết điều này, cười nói: "Em cứ tưởng chỉ cần là bắp là được, vậy chị dâu cho chúng em mượn cái này nhé, mấy hôm nữa em mua trả lại chị."
"Không cần khách sáo, cứ lấy đi." Mẹ Mao Mao còn truyền thụ cho Trì Dữ một chút cách làm bắp rang bơ.
Trước khi đi, Trì Dữ nhiệt tình mời họ: "Chị dâu, tối nay ở sân phơi lúa trong thôn có chiếu phim ngoài trời đấy, các anh chị dẫn các cháu và người nhà đến xem nhé. Lâm Lâm và Mao Mao nhớ đến đấy nha, tối nay chú mang bắp rang bơ cho mọi người ăn."
"Có phim chiếu à? Được đấy, tôi cũng lâu lắm rồi không xem phim." mẹ Lâm Lâm nói.
Lâm Lâm và Mao Mao cũng rất vui: "Xem phim xem phim!"
Trì Dữ xách theo nguyên liệu đổi được về nhà, Cố Văn Triều đang nấu cơm tối, thấy họ về nhanh vậy, còn hơi ngạc nhiên. "Nhanh thế, đổi được rồi à?"
Trì Dữ nhướng mày với anh: "Có em ra tay, đương nhiên là xong rồi."
Cố Văn Triều nhìn vẻ đắc ý tràn trề của cậu, cong môi, nói: "Được rồi, ăn cơm xong làm."
Pi Pi hôm nay ăn cơm đặc biệt nhanh, vừa buông chén xuống cậu bé liền chạy về phía nhà bếp: "Daddy, làm bắp rang bơ!"
"Con cứ gấp thế làm gì, còn chưa rửa bát nữa đâu." Trì Dữ cầm bát đũa thu lại, xắn tay áo bắt đầu rửa chén.
Cố Văn Triều ở bên kia đặt nồi chống dính lên bếp, cho dầu vào, sau đó đổ hạt bắp vào. Pi Pi ở một bên vươn dài cổ tò mò nhìn. Chỉ một lát sau, "Bùm bùm bùm," bắp bắt đầu nổ.
"Oa, nổ nổ! Daddy, con xem với."
Cố Văn Triều đậy nắp nồi lại, bế Pi Pi lên cho cậu bé xem. Bùm bùm bùm —— Qua nắp nồi trong suốt, từng hạt bắp liên tục nổ tung, bắn lên nắp nồi.
"Giống như bắn pháo hoa ấy." Pi Pi vui vẻ nói.
"Đúng vậy," Trì Dữ cũng nhìn một chút: "Trông có vẻ nổ khá tốt. Lát nữa chúng ta còn có thể thử xem bắp thường có nổ được không."
Vài phút sau, trong nồi không còn tiếng nổ nữa, Cố Văn Triều mở nắp nồi ra, trong nồi đã đầy ắp bắp rang bơ, một mùi thơm bay ra.
"Oa! Thơm quá!" Pi Pi như thể chứng kiến phép lạ: "Thật sự biến thành bắp rang bơ rồi!"
Cố Văn Triều đặt Pi Pi xuống, đổ bắp rang bơ vào rổ, rồi bắt đầu nổ nồi thứ hai. Nổ xong bắp rang bơ, anh lại nấu nước đường, cuối cùng đổ bắp rang bơ vào trộn đều, bắp rang bơ vị caramel đã hoàn thành. Đợi nguội một chút, Pi Pi cầm một hạt cho vào miệng.
"Thế nào? Ngon không con?" Trì Dữ hỏi.
"Ngon! Thơm lắm ạ ~" Trì Dữ lại khuyến khích, Cố Văn Triều thử dùng bắp thường, đợi rất lâu cũng chỉ nổ được một ít, mở miệng cũng không lớn, quả thật vị không ngon bằng loại bắp nổ chuyên dụng đó, đành phải từ bỏ.
"Đi thôi, mang bắp rang bơ đi, chúng ta xem phim!"
Trên sân phơi lúa, đoàn làm phim đã mời đội chiếu phim chuyên nghiệp, đã dựng màn hình xong, đang điều chỉnh thiết bị. Hiện trường rất náo nhiệt, rất nhiều dân làng đến, mọi người đều mang ghế từ nhà ra xem phim. Trì Dữ tìm thấy vị trí của họ, phía trước đoàn làm phim đã bày một cái bàn nhỏ, đặt một ít trái cây, hạt dưa và đồ ăn vặt linh tinh.
Gia đình Tạ Minh Triết đã đến rồi, nhìn thấy gia đình Trì Dữ đến, còn xách theo ba cái túi. "Cậu mang cái gì vậy?" Tạ Minh Triết hỏi.
Trì Dữ mở túi cho anh ấy xem: "Đồ tốt."
"Trời ơi, các cậu làm bắp rang bơ từ đâu ra vậy?" Tạ Minh Triết ngạc nhiên hỏi: "Đoàn làm phim phát à?"
Trì Dữ bĩu môi: "Đoàn làm phim chẳng có gì cả, tôi đi mượn bắp ở nhà dân, đổi đường và bơ, tự làm đấy."
Tạ Minh Triết nghe vậy, giơ ngón cái lên: "Lợi hại."
Khang Khang nhìn thấy bắp rang bơ cũng ngạc nhiên: "Oa, có bắp rang bơ!"
Trì Dữ đặt bắp rang bơ lên bàn, mời Khang Khang đến ăn, cậu lại đứng dậy nhìn ra phía sau, ở một vị trí gần đó thấy gia đình Lâm Lâm. Cậu vẫy tay với Lâm Lâm: "Lâm Lâm."
Lâm Lâm nhìn thấy, chạy tới: "Chú Trì."
"Lâm Lâm, có thấy Mao Mao không?" Trì Dữ hỏi.
"Nhà họ ở bên kia." Lâm Lâm chỉ cho Trì Dữ.
Trì Dữ thấy rồi, lại gọi Mao Mao đến, cho hai đứa mỗi đứa một túi bắp rang bơ, còn nhét thêm hạt dưa, kẹo và trái cây cho chúng. Lâm Lâm và Mao Mao vui vẻ ôm một đống đồ ăn trở về.
Bộ phim được chiếu là 'Vua Sư Tử', rất được các bạn nhỏ yêu thích. Pi Pi và Khang Khang cùng các bạn xem rất nghiêm túc. Trì Dữ đã xem rồi, sự chú ý không quá tập trung, thấy Cố Văn Triều mấy lần đưa tay gãi gáy, cậu ghé sát nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có phải có muỗi không? Em có mang thuốc đuổi muỗi."
"Không phải, hơi ngứa." Cố Văn Triều nói.
"Em xem nào, có phải bị sâu cắn không?" Trì Dữ bật đèn pin điện thoại lên, nhìn một chút, gáy Cố Văn Triều đỏ ửng, bị anh gãi ra mấy vết.
"Anh cái này hình như là bị cháy nắng rồi." Trì Dữ nói.
Cố Văn Triều: "...Cháy nắng? Hôm nay mới 35 độ."
"35 độ là nhiệt độ cao rồi đấy chứ, lại còn phơi nắng hơn hai tiếng đồng hồ, bảo anh mặc áo chống nắng anh không mặc." Trì Dữ nói xong lại không nhịn được cười: "Không ngờ da ông xã lại 'kiều nộn' đến vậy."
Cố Văn Triều: ...
"Không sao đâu, về em bôi thuốc cho anh."
Xem phim xong về nhà đã 10 giờ tối, tắm rửa xong, Trì Dữ tìm đoàn làm phim lấy thuốc mỡ, bôi cho Cố Văn Triều. Cậu quỳ một chân trên sofa, ghé sát Cố Văn Triều, nặn thuốc mỡ ra bông tăm, vén cổ áo Cố Văn Triều lên, nhẹ nhàng thoa đều cho anh.
Pi Pi tò mò: "Ba ba, daddy sao vậy ạ?"
"Daddy con không nghe lời, không mặc áo chống nắng, da bị cháy nắng rồi." Trì Dữ giải thích cho Pi Pi.
Pi Pi mở to mắt nhìn daddy, vẻ mặt xót xa: "Daddy phải nghe lời ba ba nói nha."
Cố Văn Triều: "...Ừm."
Trì Dữ vừa bôi thuốc cho anh, còn vừa theo thói quen thổi nhẹ lên đó. Hơi thở lạnh lẽo phả qua cổ, cơ thể ấm áp ngay bên cạnh, cổ Cố Văn Triều rụt lại, ngón tay cuộn tròn.
"...Được chưa?"
"Được rồi."
"Cảm ơn." Cố Văn Triều nhẹ nhõm thở ra, đứng dậy rời xa Trì Dữ: "Pi Pi, con nên ngủ rồi, đi nào, daddy kể chuyện cho con nghe."
Trì Dữ nhìn vành tai hơi đỏ của anh, cong môi.