Chương 76
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
Những lùm xùm về thủy quân đã kéo dài vài ngày trên mạng, không chỉ liên quan đến Điền Phương và Khương Minh Hiên mà còn có hai nghệ sĩ khác, cùng với những người bị họ bôi nhọ. Cư dân mạng hào hứng hóng hớt như mở hội.
Trước sự hỗn loạn trên mạng, Trì Dữ giao lại việc giám sát cho giám đốc Tần và Tống Hiểu. Về chuyện Điền Phương và Khương Minh Hiên bôi nhọ cậu, sau khi bàn bạc với luật sư Hàn, Trì Dữ chấp nhận hòa giải với Điền Phương.
Riêng Khương Minh Hiên, vì thái độ được đằng chân lân đằng đầu của anh ta, Trì Dữ quyết định khởi tố. Tất cả các vấn đề liên quan đều được giao cho luật sư Hàn theo dõi, Trì Dữ không bận tâm thêm nữa.
Dạo này cậu rất bận, lịch trình công việc tăng lên đáng kể. Cậu phải hỗ trợ Chương Sóc tuyển chọn diễn viên, tham gia phỏng vấn cho một tạp chí và quay quảng cáo cho J·S. Tất cả những việc này đều phải hoàn thành trước đợt livestream lần thứ ba của 'Gia Đình Chúng Ta'. Ngoài ra, cậu dành toàn bộ thời gian còn lại để nghiên cứu kịch bản. Sau khi quay xong chương trình tạp kỹ, cậu sẽ bắt đầu vào đoàn phim.
Hôm nay là buổi thử vai cho phim, họ làm việc từ 9 giờ sáng đến hơn 8 giờ tối. Sau khi xem diễn xuất của các diễn viên, cậu, đạo diễn và nhà sản xuất ngồi lại cùng nhau thảo luận, xem lại video thử vai để chọn lựa. Họ đã chốt được vài vai, nhưng vẫn còn hai đến ba nhân vật chưa tìm được người phù hợp.
Buổi thử vai hôm nay dành cho những diễn viên được mời, đều là những người mà đạo diễn và nhà sản xuất cảm thấy có tiềm năng.
"Mấy vai này cũng rất quan trọng, hay chúng ta gửi lời mời cho các công ty giải trí đi? Có rất nhiều diễn viên giỏi đang bị lãng quên." Trì Dữ đề xuất.
Nhà sản xuất nhìn Trì Dữ, nói: "Cậu nói đúng, có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ."
Chương Sóc cũng đồng ý.
"Vậy hôm nay đến đây thôi, những vai còn lại chúng ta từ từ tìm, vẫn còn thời gian, không vội." nhà sản xuất nói.
Trì Dữ rời phòng họp, Tiêu Cường nói với cậu rằng Cố Văn Triều đã đến đón.
Trì Dữ ngạc nhiên: "Anh ấy đến bao lâu rồi?"
Tiêu Cường nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: "Khoảng 43 phút."
"Đợi lâu thế sao? Sao anh ấy không gọi điện cho tôi?" Trì Dữ vội vàng đi xuống lầu, "Nhắn tin cũng được mà."
"Cậu đang bận, Tổng giám đốc Cố nói không muốn làm phiền cậu."
Xuống đến dưới lầu, xe của Cố Văn Triều quả nhiên đang đỗ ở vị trí đỗ xe tạm thời. "Anh Cường, tôi đi xe anh ấy về."
Trì Dữ mở cửa xe bước vào, "Ông xã, xin lỗi anh, đã để anh đợi lâu rồi."
Thấy cậu đã ngồi vào xe, Cố Văn Triều cất máy tính đi, nói: "Có chút thôi mà. Em ăn tối chưa?"
"Ăn cơm hộp rồi," Trì Dữ đặt túi xuống, hỏi lại, "Anh ăn chưa?"
"Chưa." Cố Văn Triều thấy cậu đã ổn định, bảo tài xế lái xe.
"Trễ thế này rồi sao còn chưa ăn?" Trì Dữ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa xe tìm xem có quán ăn nào gần đó không, "Hình như phía trước có một quán, đi ăn chút không?"
Cố Văn Triều nắm lấy tay cậu: "Về nhà ăn."
"Về nhà còn mất hơn nửa tiếng."
"Không đói lắm."
"Vậy được rồi." Trì Dữ lại dặn dò, "Có thể ăn đúng giờ thì ăn đúng giờ nhé, đừng để hỏng dạ dày."
Cố Văn Triều cười: "Anh biết rồi. Hôm nay công việc thuận lợi không?"
"Cũng ổn, đã chốt được vài vai, vẫn còn vài vai chưa tìm được."
Hai người nói chuyện một lát, Cố Văn Triều lấy điện thoại ra, mở một khung chat, mở ảnh ra, nói: "Bạn anh đã tìm được mấy con ngựa tốt rồi, có ba con được chọn, em xem thích con nào?"
Trì Dữ vui vẻ nhận lấy điện thoại xem. Ba con ngựa lần lượt là màu mận chín, màu hạt dẻ, và một con màu bạc. Thấy con màu bạc, mắt Trì Dữ sáng lên. Con ngựa này có hình thể đẹp, thanh thoát, bộ lông dưới ánh nắng lấp lánh như lụa, phát ra ánh bạc pha chút vàng nhạt, cực kỳ đẹp.
"Con này đi, con màu bạc này." Trì Dữ nhìn không chớp mắt.
Khóe môi Cố Văn Triều khẽ cong: "Anh biết ngay em sẽ thích con này."
Trì Dữ cười khúc khích, mắt cong cong, "Nghe nói ngựa màu bạc rất quý."
"Ừ, cũng được." Cố Văn Triều cầm lại điện thoại, nhắn tin cho người đối diện.
"Ngựa thuần chủng sao?"
"Đúng vậy."
"Khi nào có thể chuyển về?"
"Cần ba đến bốn ngày."
Trì Dữ nói: "Vậy phải báo trước cho trại ngựa bên kia chuẩn bị."
"Anh đã nói với họ rồi, em yên tâm."
Trì Dữ vui vẻ nói: "Anh làm việc thì em đương nhiên yên tâm rồi."
"Nhưng cũng không nhanh thế đâu, ngựa về còn phải cách ly kiểm dịch."
"Ừ, em biết."
Cố Văn Triều nắm lấy tay cậu, các ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay chạm nhau.
Anh hỏi một cách bâng quơ: "Trước đây hình như anh cũng từng mua ngựa cho em rồi nhỉ?"
"Đúng vậy." Trì Dữ tựa đầu vào vai Cố Văn Triều, đáp.
Cố Văn Triều siết chặt tay cậu, hỏi: "Màu gì?"
"Màu mận chín, con ngựa đó rất khỏe và cũng rất đẹp."
"Ồ..." Cố Văn Triều lẩm bẩm, "Không phải màu bạc là tốt rồi."
Trì Dữ không nghe rõ, hỏi lại: "Cái gì?"
"Không có gì. Cũng là ngựa thuần chủng à?"
"Đúng vậy."
Cố Văn Triều tiếp tục hỏi: "Tên gì?"
"Tia Chớp."
Cố Văn Triều nhướng mày: "Tia Chớp?"
Trì Dữ giải thích: "Vâng, nó là ngựa đực, chạy rất nhanh, như tia chớp vậy."
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Văn Triều, nhướng mày hỏi: "Sao, không hay à?"
"Hay." Cố Văn Triều nghiêng đầu hôn lên môi Trì Dữ, khóe môi mang theo nụ cười.
Trì Dữ cười, cằm tựa lên vai Cố Văn Triều: "Em cũng thấy hay."
"Vậy con ngựa màu bạc này em muốn đặt tên là gì?"
"Hmm... Cái này phải nghĩ kỹ." Trì Dữ nghĩ một lúc lâu vẫn chưa ra cái tên hay, hỏi: "Nó là ngựa cái hay ngựa đực?"
"Ngựa cái."
Trì Dữ vui vẻ nói: "Vậy biết đâu sau này nó với Tướng Quân có thể sinh ra một chú ngựa con, có thể nuôi cho Pi Pi đấy."
Cố Văn Triều cong môi cười nói: "Ừ."
Hai người về đến nhà đã hơn 9 giờ tối. Pi Pi vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách trong lòng Diệp Uyển Thanh xem TV. Thấy ba ba và daddy về, Pi Pi nhảy xuống, chạy đến nắm tay họ, mỗi tay kéo một người đi về phía TV.
"Ba ba, daddy, hai người về rồi! Mau đến xem, có quảng cáo của chúng ta này."
Hôm nay là ngày quảng cáo sữa bò của Trì Dữ và Pi Pi lên sóng. Sữa Tân Lan đã phát quảng cáo trên nhiều kênh truyền hình vào các khung giờ khác nhau. Pi Pi và Diệp Uyển Thanh đang xem kênh này, đúng lúc phim truyền hình đang chiếu, và Tân Lan đã chọn khung giờ này để phát quảng cáo.
"Bảo bối, 9 rưỡi rồi, sao con còn chưa ngủ?" Trì Dữ bị kéo ngồi xuống ghế sofa, cậu bế Pi Pi lên hỏi.
"Con đợi hai người mà." Pi Pi chuyên tâm nhìn TV.
Diệp Uyển Thanh cười nói: "Nó muốn đợi hai đứa về xem quảng cáo cùng."
Trì Dữ xoa đầu con trai, nói: "Bảo bối à, quảng cáo này mỗi kênh phát vào các thời gian khác nhau, khó mà chờ được."
Pi Pi quay đầu nói: "Không khó đâu ạ. Hôm nay con xem được nhiều lần rồi."
"Hả?"
Pi Pi chỉ vào một tờ giấy trên bàn trà: "Chúng ta có cái này."
Trì Dữ tò mò cầm tờ giấy lên xem, đó chính là lịch phát sóng và kênh của quảng cáo.
Trì Dữ: "...Cái này ở đâu ra vậy?"
Pi Pi vui vẻ nói: "Tìm dì Tống Hiểu xin đấy ạ."
Trì Dữ ngạc nhiên: "Con giỏi thật, ba còn chưa thấy cái này, con lại biết tìm dì Tống Hiểu."
"Bà nội tìm đấy." Pi Pi khúc khích cười.
Diệp Uyển Thanh cười giải thích: "Sáng nay nó cứ chầu chực trước TV. Đợi cả buổi sáng chỉ thấy được hai lần. Thế là mẹ mới tìm người quản lý của con xin lịch phát sóng, đỡ cho nó phải chờ đợi hoài."
Đang nói chuyện, quảng cáo chen ngang phim truyền hình. Pi Pi vỗ vỗ tay ba ba: "Ba ba, daddy, xem kìa, sắp chiếu rồi!"
Vừa dứt lời, quảng cáo của họ được chiếu. Đó là đoạn quay trên đồng cỏ, sau khi được xử lý hậu kỳ, Pi Pi và các bạn nhỏ đều rất đáng yêu và hoạt bát. Cảnh họ uống sữa trông rất thích thú, đặc biệt là khi cười, trông cực kỳ đáng yêu.
Quảng cáo dài 15 giây, Pi Pi xem rất nghiêm túc. Sau khi chiếu xong, bé quay đầu lại vui vẻ nói với ba ba: "Ba ba, có phải rất hay không?"
"Đúng vậy, bảo bối của ba đẹp nhất." Trì Dữ cười nói.
Pi Pi như một chú công nhỏ đang khoe mẽ, hỏi daddy: "Daddy, đẹp không ạ?"
"Ừ, đẹp," Cố Văn Triều xoa đầu Pi Pi, nói, "Được rồi, xem xong rồi, con phải đi ngủ."
Pi Pi chớp mắt, nũng nịu: "Daddy, con muốn xem lại một lần nữa."
"Ngày mai xem tiếp, 9 rưỡi rồi, đi ngủ thôi." Cố Văn Triều rất lạnh lùng nói, rồi hỏi: "Con tắm chưa?"
"Tắm rồi ạ, bà nội tắm cho con." Pi Pi bĩu môi, rồi quay sang nũng nịu với ba ba, "Ba ba, con muốn xem lại một lần nữa."
Trì Dữ nhướng mày: "Xem một lần rồi đi ngủ nhé?"
"Vâng." Pi Pi gật đầu.
Trì Dữ lấy điện thoại ra, mở Weibo. Cậu cũng đã chia sẻ quảng cáo lên, và đó là bản đầy đủ. Cậu nhấp vào quảng cáo: "Đây, xem đi."
Pi Pi mở to mắt: "Điện thoại cũng có ạ?"
"Đúng vậy, lại không phải chờ. Xem lẹ đi, xem xong rồi ngủ."
Pi Pi ôm điện thoại xem. Xem xong một lần, cậu bé ngạc nhiên: "Hình như khác với trên TV."
"Vì trên TV có giới hạn thời gian. Cái trên điện thoại là bản đầy đủ, dài hơn một chút." Trì Dữ giải thích.
Pi Pi không hiểu: "Tại sao trên TV lại ngắn hơn ạ?"
"Vì quảng cáo trên TV phải trả tiền! Một giây thôi cũng tốn mấy chục vạn đấy."
Pi Pi mở to mắt: "Nhiều tiền thật ạ."
"Đúng vậy." Trì Dữ thu điện thoại lại, nói: "Được rồi, đi ngủ thôi. Muốn xem thì mai xem tiếp."
"Dạ!" Pi Pi mãn nguyện, được ba ba dắt lên lầu đi ngủ.
Sau khi Pi Pi ngủ, Trì Dữ xem phản hồi về quảng cáo trên Weibo.
[A a a, Pi Pi bảo bối đáng yêu quá!]
[Pi Pi quay tốt thật!]
[Ước gì cũng sinh được một đứa đáng yêu như Pi Pi!]
[Pi Pi bảo bối, dì hôn cái!]
[Tân Lan đúng không, được, đi mua cho con ngay!]
[Những 'mầm non' đáng yêu như thế này mới là cách tốt nhất để thúc giục sinh con.]
... Toàn bộ bình luận đều khen Pi Pi. Trì Dữ mỉm cười đóng Weibo. Bốn ngày sau, con ngựa mà Cố Văn Triều mua cho cậu đã đến. Người phụ trách của trại ngựa khu du lịch và hai nhân viên khác đã cùng nhau đến sân bay để đón ngựa.
Chiều hôm đó, Cố Văn Triều và Trì Dữ cùng nhau đến trung tâm kiểm dịch động vật để xem chú ngựa mới mua. Con ngựa sẽ phải ở đây một thời gian để kiểm tra sức khỏe và làm thủ tục cách ly trước khi được đưa về trang trại.
Không lâu sau, chiếc xe chở ngựa tiến vào. Chú ngựa có vẻ ngoài khỏe mạnh, lông bóng mượt, lấp lánh dưới ánh nắng, trông vô cùng oai vệ.
"Đẹp thật!" Trì Dữ cảm thán.
Cố Văn Triều gật đầu: "Cũng khá đấy."
Một nhân viên chăm sóc ngựa chuyên trách cũng đi theo để hướng dẫn nhân viên trang trại của Cố Văn Triều cách chăm sóc nó. Cố Văn Triều và Trì Dữ đứng nhìn người ta dẫn ngựa đi kiểm tra.
"Cảm ơn mọi người đã vất vả chăm sóc nhé." Trì Dữ nói với người phụ trách.
"Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt."
Trên đường về, Cố Văn Triều nắm tay Trì Dữ, nói: "Mai là chủ nhật, chúng ta đi thăm Tướng Quân nhé?"
"Được thôi," Trì Dữ nhìn điện thoại, chợt nhớ ra điều gì đó: "Chồng ơi, mai là kỉ niệm ngày cưới của mình đấy, anh có muốn ăn mừng không?"
Cố Văn Triều khựng lại: "Ngày mai à?"
"Đúng rồi."
Cố Văn Triều kiểm tra lại lịch, đúng là ngày 18 tháng 8. Anh siết nhẹ tay Trì Dữ: "Em không nhắc sớm, anh chẳng chuẩn bị gì cả."
"Anh có hỏi đâu." Trì Dữ cười.
Cố Văn Triều đành chịu thua: "Lỗi của anh."
Trì Dữ chớp mắt: "Anh muốn tổ chức thật không?"
"Tất nhiên rồi," Cố Văn Triều khẳng định. "Chỉ cần em nhớ, thì không thể bỏ lỡ."
Trì Dữ trong lòng thấy ngọt ngào: "Vậy được, mai chúng ta đến khu du lịch nhé."