Chương 9
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Hoàn
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ăn cơm xong, Cố Văn Triều đưa Trì Dữ và Pi Pi về công ty. Trên đường, họ gặp không ít nhân viên công ty, ai nấy đều tò mò nhìn hai cha con. Hai ngày nay họ thường xuyên xuất hiện ở công ty, giờ lại thấy Cố tổng đích thân đưa đón, xem ra đứa bé đó đúng là con của Cố tổng rồi.
Mấy ngày nay trên mạng cũng xôn xao không ngớt, đầu tiên là Trì Dữ mang con "ăn vạ", rồi Cố tổng đăng bài thanh minh "vả mặt", cuối cùng Cố tổng lại tự xóa Weibo, nghi ngờ là "vả mặt" không thành lại bị vả ngược. Nhân viên làm việc tại Trác Viễn hiểu rõ hơn cư dân mạng một chút, dù sao cư dân mạng đâu biết, Cố tổng xóa Weibo là sau khi Trì Dữ mang đứa bé đến công ty tìm anh.
Linh hồn bát quái trong lòng mọi người cháy bừng bừng, thật sự quá tò mò. Đứa bé chắc chắn là con ruột của Cố tổng, nhưng mẹ đứa bé là ai? Vì sao đứa bé không phải do mẹ nó mang đến nhận thân, mà lại là Trì Dữ? Những chuyện nội tình này họ không biết, chỉ có thể ngầm suy đoán. Có người đoán có thể mẹ đứa bé không còn nữa, có người đoán có thể đứa bé bị bỏ rơi rồi được Trì Dữ nhặt về nuôi dưỡng...
Mọi thuyết âm mưu xôn xao nhưng không một ai đoán đúng.
Ba người đang ở trung tâm của sự bát quái đi lên tầng 28.
Cố Văn Triều hỏi Trì Dữ: "Cậu và Pi Pi có cần ngủ trưa không?"
"Có ạ, Pi Pi trưa nào cũng có thói quen ngủ trưa." Trì Dữ đáp.
Cố Văn Triều mở cửa phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng của mình: "Đến đây nghỉ ngơi đi."
Chiếc giường trong phòng nghỉ không lớn lắm, 1 mét 5, kê sát tường. Trì Dữ đưa Pi Pi vào toilet rửa tay rửa chân. Cố Văn Triều tìm trong tủ một chiếc gối mới, lồng vỏ gối rồi đặt xuống, lại tìm ba chiếc khăn sạch, rửa qua nước sôi rồi giặt sạch sẽ. Thấy Trì Dữ đang ôm đứa bé, anh tự mình cầm khăn lau mặt và tay cho Pi Pi, rồi dùng một chiếc khăn khác lau khô chân cho Pi Pi.
Trì Dữ nhìn ông xã, không khỏi mỉm cười. Dù ông xã mất trí nhớ, nhưng vẫn rất biết cách chăm sóc người khác.
Trì Dữ bế con trai lên giường, đặt Pi Pi nằm nghiêng. Đắp chăn cẩn thận cho Pi Pi, Trì Dữ thấy Cố Văn Triều đi ra ngoài, liền hỏi: "Ông xã, anh không vào ngủ một lát sao?"
Cố Văn Triều nhìn thoáng qua giường, nói: "Hai người ngủ đi, tôi còn việc chưa xử lý xong."
Pi Pi ngẩng đầu nhìn anh: "Daddy ơi, phải ngủ trưa, nếu không buổi chiều sẽ buồn ngủ lắm ạ."
Cố Văn Triều đến sờ đầu cậu bé, cười ôn hòa nói: "Pi Pi ngủ với ba ba nhé, daddy còn một chút công việc, lát nữa sẽ ngủ."
"Vâng, phải ngủ đó nha."
"Được rồi. Con mau ngủ đi."
Pi Pi nằm xuống, nhưng không nhắm mắt ngủ, vẫn luôn nhìn Cố Văn Triều.
"Sao không ngủ?" Cố Văn Triều hỏi.
"Daddy ơi, daddy còn chưa hôn chúc ngủ ngon cho con mà." Pi Pi mở to đôi mắt đen láy nhìn anh nói.
Cố Văn Triều khựng lại, ngay sau đó cúi người hôn lên trán Pi Pi: "Ngoan, ngủ đi."
Mắt Pi Pi sáng rực, nói với Trì Dữ: "Ba ba, daddy hôn con rồi."
"Được, bảo bối của ba giỏi quá!" Trì Dữ giơ ngón cái cho con trai, "Mau ngủ đi."
Được daddy hôn, lại được ba ba khen ngợi, Pi Pi vui vẻ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cố Văn Triều đứng dậy, đối diện liền thấy Trì Dữ đang u oán nhìn mình.
Cố Văn Triều: "...?"
Trì Dữ đưa mặt lại gần, nhìn ông xã: "Ông xã, em cũng muốn hôn chúc ngủ ngon."
Cố Văn Triều: "..."
Cố Văn Triều vòng qua cậu vài bước đi ra khỏi phòng nghỉ, tiện tay khép cửa lại.
Trì Dữ: "..."
"Hừ, ông xã đáng ghét! Không ôm, không hôn, anh cứ nhớ kỹ đó, sau này cho anh đẹp mặt..." Trì Dữ lẩm bẩm, vừa ngồi xuống giường, cửa phòng lại mở ra.
Trì Dữ: "..."
Cố Văn Triều: "..."
Pi Pi đang mở to mắt lén nhìn: "..."
Trì Dữ không hề có chút chột dạ khi bị bắt quả tang, vỗ vỗ nệm giường nhiệt tình mời: "Ông xã, ngủ cùng không?"
Cố Văn Triều: "...Tổng giám đốc Dương Kiến Dân của Tinh Hổ Video sẽ đến vào khoảng 2 giờ rưỡi chiều."
"Ồ, được ạ." Trì Dữ chớp chớp mắt, lại vỗ vỗ giường, "Đến ngủ không?"
Cố Văn Triều đóng cửa lại.
Trì Dữ: "..."
Trì Dữ khẽ hừ một tiếng, tự mình nằm xuống. Pi Pi bò đến bên cạnh ba ba, ôm cổ ba ba hôn "chụt" một cái lên má ba ba, ngọt ngào nói: "Ba ba, con hôn ba ba rồi."
"Vẫn là bảo bối của ba ngoan nhất, lại đây ba ba hôn một cái." Trì Dữ ấm lòng ôm con trai, hôn lên trán cậu bé, vỗ vỗ mông bé, "Được rồi, có thể ngủ."
Pi Pi lại chui về nằm ngoan, Trì Dữ đắp chăn cẩn thận cho bế, vỗ lưng bé, Pi Pi không lâu sau liền ngủ say.
Trì Dữ kéo chăn lên ngửi ngửi. Có hơi thở của ông xã. Cậu cũng yên tâm nhắm mắt ngủ trưa.
Buổi chiều, Dương Kiến Dân, tổng giám đốc Tinh Hổ Video cùng bộ phận pháp lý của công ty đã đến Trác Viễn. Tống Hiểu cũng đến. Các chi tiết hợp đồng đã được ba bên pháp lý thương lượng xong vào buổi sáng và đã gửi cho công ty quản lý của Trì Dữ xem qua. Các điều khoản thuận lợi hơn so với hợp đồng ban đầu của họ.
Trì Dữ xem lại hợp đồng lần cuối, xác nhận không có vấn đề, rồi ký tên.
Chờ tổng giám đốc Dương và những người khác rời đi, Tống Hiểu ra khỏi phòng họp hỏi Trì Dữ: "Về không?"
"Về ạ, chị tiện đường đưa bọn em một đoạn, em phải về thu dọn hành lý chuyển nhà." Trì Dữ nói.
Tống Hiểu mở to mắt, nhìn về phía bóng lưng Cố Văn Triều phía trước, nhỏ giọng nghiêng đầu hỏi: "Chuyển đi đâu?"
"Đương nhiên là về nhà Cố tổng rồi." Trì Dữ đáp.
Tống Hiểu kinh ngạc: "Nhanh vậy đã sống chung rồi sao?"
Trì Dữ bất lực: "Chị ơi, có phải chị vẫn không tin anh ấy là ông xã em không?"
"Tin, tin chứ," Tống Hiểu cười gượng hai tiếng, hỏi, "Đồ đạc nhiều không? Có cần chị đến giúp em thu dọn không? Rồi có thể đưa hai người qua đó luôn."
"Không cần," Cố Văn Triều phía trước bỗng nhiên quay người, nói với Tống Hiểu, "Cô Tống, tôi sẽ đưa họ về và cùng chuyển nhà, không cần làm phiền cô."
Trì Dữ tò mò nhìn Cố Văn Triều: "Anh không đi làm sao?"
Cố Văn Triều gật đầu: "Chuyển nhà trước đã."
Trì Dữ cười nói: "Vậy được."
Tống Hiểu "À" một tiếng, vội vàng nói: "Vậy thì tôi về trước đây. Ngày mai chụp ảnh quảng bá, có cần tôi đến đón hai người không?"
"Không cần, gửi địa chỉ cho em là được." Trì Dữ nói.
Sau khi Tống Hiểu rời đi, Trì Dữ và Cố Văn Triều cũng lập tức rời công ty.
Dưới hầm đỗ xe, khi nhìn thấy ghế an toàn trẻ em ở ghế sau, Trì Dữ cong cong khóe mắt. Mới hôm qua xác nhận kết quả, hôm nay ghế trẻ em đã được lắp sẵn. Ông xã một khi đã để ai vào lòng, liền sẽ đặc biệt cẩn thận. Nhìn ông xã thắt dây an toàn cho con trai cẩn thận, Trì Dữ cảm khái: Bao giờ ông xã mới có thể lại yêu chiều mình đây?!
Trì Dữ ngồi vào ghế phụ, Cố Văn Triều vừa nhập địa chỉ vào hệ thống định vị vừa hỏi cậu: "Đồ đạc có nhiều không? Có cần gọi thêm xe không?"
"Không cần, chỉ một ít quần áo thôi," Trì Dữ đã thu dọn một ít tối qua, "Có thể cần vài thùng giấy."
"Cốp xe có đấy, còn có vali và túi chống bụi."
Trì Dữ nghe xong mi mắt cong cong, cười tươi: "Ông xã nghĩ thật chu đáo!"
Cố Văn Triều liếc cậu một cái, đôi mắt đào hoa của thanh niên ý cười tràn đầy nhìn anh, sự vui vẻ hiện rõ trên mặt. Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe lái ra ngoài.
Trên đường, Trì Dữ nhận được điện thoại của Diệp Uyển Thanh, hỏi thăm khẩu vị ăn uống của cậu và Pi Pi. Biết được Diệp Uyển Thanh muốn đến trước chỗ họ sắp chuyển đến để nấu cơm, Trì Dữ nói hết những món Pi Pi thích ăn. Bên cạnh, Cố Văn Triều dựng tai lắng nghe.
Diệp Uyển Thanh ghi nhớ từng món, rồi hỏi: "Tiểu Trì thì sao, con thích ăn gì?"
Trì Dữ: "Con ăn gì cũng được dì... Nếu nói thích thì cũng gần giống Văn Triều... Vâng vâng, được ạ, cảm ơn dì."
Cố Văn Triều nhìn cậu một cái, Trì Dữ cười với anh: "Dì nói sẽ đến nấu cơm trước. Ông xã học nấu ăn từ dì phải không?"
"Ừm." Cố Văn Triều đáp.
Trì Dữ mắt sáng rực, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể ăn cơm nhà thường xuyên, không cần ăn ngoài nữa!"
Cố Văn Triều hỏi: "Cậu không biết nấu cơm sao?"
Trì Dữ đương nhiên đáp: "Trước kia ở nhà rảnh rỗi toàn anh nấu thôi. Anh nấu ăn ngon, em làm thì bình thường lắm."
Cố Văn Triều: "..."
Anh lười hỏi Trì Dữ sao biết anh nấu ăn ngon. Từ một số chi tiết hai ngày nay, Cố Văn Triều biết Trì Dữ thật sự rất hiểu mình.
Về đến nhà, Trì Dữ phụ trách lấy những đồ cần mang đi ra, Cố Văn Triều thì đóng gói chúng vào thùng giấy. Đồ đạc quả thật không nhiều lắm, Trì Dữ tự mình chỉ dọn ra hai vali quần áo, và hai thùng đồ lặt vặt cần dùng. Pi Pi thì khỏi nói, cậu bé mới xuyên đến mấy ngày, chỉ có đồ Trì Dữ mua cho mấy hôm trước, một chiếc vali Cố Văn Triều mang đến đã đựng hết đồ của Pi Pi.
Cố Văn Triều nhìn số hành lý ít ỏi của họ, khẽ nhíu mày. Anh mang đồ xuống, Trì Dữ dọn sạch tủ lạnh, xử lý một số đồ ăn thừa, cất chén đũa trong bếp vào tủ. Thu dọn xong, phủ vải chống bụi, đóng kín cửa sổ, ngắt nước cắt điện, Trì Dữ nắm tay con trai: "Đi thôi, cùng daddy đến nhà mới."
Căn hộ lớn tạm thời này nằm ở bờ sông, cách công ty của Cố Văn Triều nửa giờ lái xe, là một khu dân cư sang trọng, an ninh rất nghiêm ngặt. Hai người trước tiên kéo vali về nhà, rồi xuống một chuyến nữa là dọn hết đồ đạc lên.
Diệp Uyển Thanh nhìn ba chiếc vali cộng thêm hai thùng giấy cũng ngạc nhiên: "Hành lý của các con ít vậy sao?"
"Vâng ạ." Trì Dữ gật đầu, "Phần lớn là của con, Pi Pi chỉ có một vali thôi."
Cố Văn Triều xách vali của Pi Pi vào phòng, rồi ra đưa cho Trì Dữ một chiếc thẻ: "Đây là thẻ phụ của tôi, cậu cầm lấy đi. Tôi không biết sở thích quần áo của cậu và Pi Pi, nên phải phiền cậu mua sắm, muốn mua gì thì cứ mua."
Trì Dữ không khách sáo, trực tiếp nhận lấy: "Được thôi, ngày mai, à không, ngày mai có việc rồi, ngày kia chúng ta đi nhé. Quần áo của Pi Pi đúng là còn thiếu chút."
Pi Pi nhìn chiếc thẻ, hò reo một tiếng: "Tuyệt vời quá, ba ba có thẻ! Ba ba ơi, con muốn mua chiếc phi thuyền con nhìn thấy hôm đó!"
"Được, ngày kia chúng ta đi mua!" Trì Dữ hào phóng vẫy vẫy chiếc thẻ.
Diệp Uyển Thanh cười hỏi: "Dì có thể đi cùng không?"
Pi Pi tò mò hỏi: "Bà nội cũng thích phi thuyền nhỏ ạ?"
"Bà nội cũng muốn đi xem phi thuyền nhỏ, được không?" Diệp Uyển Thanh ngồi xổm xuống hỏi.
"Được ạ, trong đó có nhiều lắm đó ạ!" Pi Pi nói xong liền kể với bà nội về những mẫu phi thuyền cậu bé thích.
"Rửa tay ăn cơm trước đi." Cố Văn Triều nhắc nhở hai người.
Diệp Uyển Thanh đứng dậy kéo Pi Pi: "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước, lại đây, Pi Pi rửa tay với bà nội."
Gia đình lần đầu tiên ăn bữa cơm đoàn viên, vừa nói vừa cười, ấm áp và tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, Diệp Uyển Thanh chơi với Pi Pi, Trì Dữ đi sắp xếp hành lý cho Pi Pi. Cố Văn Triều đi theo giúp đỡ, anh lấy đồ dùng vệ sinh ra, xem kỹ nhãn mác và mùi hương của từng món, hỏi Trì Dữ: "Trì Dữ, những thứ này đều là Pi Pi quen dùng sao?"
"Đúng vậy, à không," Trì Dữ vừa đặt quần áo của Pi Pi vào tủ, vừa đi đến cạnh Cố Văn Triều nói, "Cái dầu gội này không phải, siêu thị hôm trước hết hàng, em đổi sang loại này."
"Thằng bé quen dùng loại nào?"
Trì Dữ nói tên nhãn hiệu, rồi nhướng mày nhìn Cố Văn Triều, "Đừng vội mua cho thằng bé, cứ dùng hết chai này đã, dù sao em mua chai nhỏ, dùng nhanh hết thôi, mùi cũng gần giống nhau."
Cố Văn Triều: "...Được, tôi chỉ hỏi trước thôi."
Trì Dữ liếc anh một cái, cười cười không nói gì.
Sắp xếp đồ của Pi Pi xong, Trì Dữ đẩy vali của mình thẳng hướng phòng ngủ chính. Vừa định vào, Cố Văn Triều giữ lấy cánh tay cậu, "Đi đâu? Phòng của cậu ở bên này."
Trì Dữ quay đầu chớp chớp mắt với Cố Văn Triều, nói: "Ông xã, chúng ta là chồng chồng mà, đương nhiên phải ở cùng một phòng chứ."
Cố Văn Triều nhìn chằm chằm vào mắt cậu, không nao núng: "Tôi tưởng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận rồi chứ."
"Đồng thuận gì cơ?" Trì Dữ giả vờ không hiểu.
Cố Văn Triều nguy hiểm nheo mắt lại, "Trì Dữ."
Đây là muốn giẫm lên giới hạn của anh, Trì Dữ lẩm bẩm: "Thôi được rồi, bên này thì bên này, cái ông xã không hiểu phong tình này."
Cố Văn Triều: "..."
Không lâu sau, Diệp Uyển Thanh quay về. Pi Pi đi chơi cả ngày cũng mệt rồi, khi tắm mắt cậu bé cứ lim dim buồn ngủ, tắm xong nằm lên giường một lúc liền ngủ thiếp đi. Trì Dữ tắm xong, tìm một chiếc áo thun ngủ cổ rộng mặc vào, rồi gõ cửa phòng Cố Văn Triều.
"Ông xã ~"
Cố Văn Triều mở cửa, hơi sửng sốt khi thấy Trì Dữ. Trì Dữ mặc bộ đồ ngủ quần đùi áo cộc tay mùa hè, cổ áo rộng để lộ một nửa xương quai xanh của cậu. Hai xương quai xanh của cậu thẳng và tinh xảo, phần cuối nổi rõ, tạo thành một hõm xương quai xanh tự nhiên, đường cong vô cùng đẹp và quyến rũ.
Cố Văn Triều nhìn xương quai xanh đó hai giây, ngay sau đó chuyển ánh mắt lên mặt Trì Dữ, "Chuyện gì?"
Trì Dữ thấy ánh mắt anh dừng lại trên xương quai xanh của mình một lúc, khóe môi khẽ cong, nhắc nhở anh: "Mai sáng 10 giờ quay, 7 giờ phải dậy, 9 giờ đến đó trang điểm."
"Được, tôi biết rồi." Nói rồi, Cố Văn Triều định đóng cửa, Trì Dữ một tay chống vào cửa, "Khoan đã."
Cố Văn Triều khẽ nhướng mày: "Còn việc gì à?"
Trì Dữ lại gần một chút, nhìn vào mắt anh khẽ hỏi: "Ông xã, ngủ cùng không?"
Ánh mắt Cố Văn Triều lướt qua xương quai xanh của cậu, rồi lại chuyển đến đôi mắt đào hoa lóng lánh kia, ngay sau đó đưa bàn tay ra, lòng bàn tay chống vào trán Trì Dữ đẩy cậu ra sau.
"Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Nói rồi, Cố Văn Triều đóng cửa phòng lại.
Trì Dữ: "..."
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Trì Dữ vuốt xương quai xanh của mình, khóe môi cong lên cười. Không ai có thể hiểu rõ sở thích của ông xã hơn mình. Hừ, ông xã à, xem anh chịu đựng được bao lâu.