Chương 74
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
Hôm sau là cuối tuần, Trì Dữ ngủ một mạch đến hơn 10 giờ sáng. Cố Văn Triều đã dậy rồi. Trì Dữ nằm thêm vài phút mới dậy, rửa mặt xong, cậu đến phòng sách nhìn thoáng qua, quả nhiên Cố Văn Triều đang ở bên trong.
"Ông xã, anh dậy lúc mấy giờ vậy?" Trì Dữ đứng ở cửa phòng sách hỏi.
"Mới dậy? Anh dậy lúc 9 giờ, có để lại bữa sáng cho em đấy, đi ăn đi."
"Không ăn, lát nữa đến bữa trưa rồi."
Nghe vậy, Cố Văn Triều nhíu mày, đứng dậy đi về phía cậu, hôn cậu một cái, rồi nắm tay cậu đi xuống tầng, "Ít nhiều gì cũng phải ăn chút gì lót dạ."
Trì Dữ không ý kiến, hỏi: "Pi Pi đâu?"
"Ở dưới tầng chơi."
Trì Dữ nhắc nhở anh: "Anh nói sẽ mua xe đồ chơi cho thằng bé, đừng quên đấy."
"Ừ, buổi chiều em có bận không? Nếu không thì chúng ta đi mua."
Trì Dữ nói: "Hai giờ em hẹn quản lý, có mấy người muốn phỏng vấn."
"Mấy giờ xong?"
"Chắc phải 4 giờ, còn phải thảo luận công việc với chị ấy."
"Vậy 4 giờ bọn anh đi đón em, rồi đi mua luôn nhé?"
"Được."
Đi xuống lầu, Pi Pi thấy ba ba xuống, chạy như bay đến ôm lấy cậu: "Ba ba!"
"Ơi," Trì Dữ đáp lời, xoa đầu Pi Pi, hỏi, "Bảo bối đang làm gì đấy?"
"Con đang giúp bà nội nhặt rau cần."
"Bảo bối của ba ngoan quá, còn biết giúp bà nhặt rau nữa."
"Vâng ạ, con còn nhặt cả đậu que nữa."
"Bảo bối giỏi quá." Trì Dữ đi đến cửa bếp, gọi: "Mẹ, dì Trương!"
Diệp Uyển Thanh và dì Trương đang bận rộn làm bữa trưa trong bếp, thấy Trì Dữ đi xuống, Diệp Uyển Thanh hỏi: "Ăn sáng chưa?"
"Chưa ạ, chờ ăn trưa luôn." Trì Dữ vào bếp nhìn: "Canh sườn ngô ạ?"
Diệp Uyển Thanh cười nói: "Đúng vậy, ngô con mang về đấy. Sáng nay chúng ta hấp mấy bắp, có để lại cho con một bắp, ở trong nồi hấp ấy."
Trì Dữ mở nắp nồi, quả nhiên còn một bắp ngô. Cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, sau đó lấy ra ăn.
"Ngô Tiểu Trì mang về ngọt thật đấy." dì Trương cười nói.
"Vâng, họ tự trồng. Khí hậu bên đấy tốt nên ngô ngọt." Trì Dữ nói.
Diệp Uyển Thanh nói: "Tiểu Trì này, con có nhớ cô Lý Tĩnh Xu mà lần trước chúng ta gặp khi quay quảng cáo không?"
"Nhớ ạ, dì Lý, bạn của mẹ, là vợ của tổng giám đốc Tân Lan phải không ạ?"
"Đúng vậy, chính là cô ấy." Diệp Uyển Thanh thấy cậu nhớ, cười nói: "Cô ấy tự lập một công ty trang sức tên là J·S. Sáng nay cô ấy gọi điện cho mẹ, nói muốn mời con làm người phát ngôn cho nhãn hiệu của họ. Cô ấy đã gửi lời mời cho con phải không?"
Trì Dữ "À" một tiếng, ngạc nhiên nói: "J·S là do cô ấy sáng lập ạ? Mẹ trước kia có nói với con rồi phải không?"
"Đúng vậy, mẹ có nhắc đến nhãn hiệu này, nhưng chưa nói là của cô ấy."
Trì Dữ chợt hiểu ra: "Thảo nào con thấy quen quen. Con đúng là nhận được lời mời hợp tác của họ, còn nhận được của một nhãn hiệu trang sức khác nữa. Hai nhãn hiệu này định vị giống nhau, con vẫn đang suy nghĩ nên nhận cái nào. Mẹ, mẹ muốn con nhận J·S à?"
"Không phải, mẹ chỉ muốn nói, chuyện này con tự quyết định."
Diệp Uyển Thanh vừa nhặt rau vừa nói: "Công ty của họ hiện tại đang chính thức tiến vào Kinh thành, chi nhánh công ty vừa mới hoàn thành. Lần trước quay quảng cáo, mẹ nghe nói cô ấy đang tìm người phát ngôn, mẹ đã giới thiệu con. Cô ấy nói phải khảo sát. Lúc đó con mới nổi lên, nhưng cũng có nhiều tin tiêu cực trên mạng, cô ấy muốn cân nhắc thì mẹ cũng không nói gì. Bây giờ con nổi tiếng hoàn toàn rồi, cô ấy mới đến nói chuyện với mẹ. Mẹ cũng nói với cô ấy là công việc thì con tự quyết định."
Trì Dữ vừa ăn vừa nói: "Cảm ơn mẹ."
Diệp Uyển Thanh liếc cậu một cái, nói: "Nhưng mà, nếu hai công ty trang sức kia giống nhau thì mẹ đề nghị con nhận cái này. Dù sao hiện tại con chỉ làm đại diện cho sữa trẻ em thôi. Có thể sau này sẽ làm đại diện cho toàn bộ nhãn hiệu Tân Lan chẳng hạn, đúng không?"
Trì Dữ đương nhiên hiểu mối quan hệ này, gật đầu cười nói: "Vâng, vậy nhận của họ."
Diệp Uyển Thanh cười cười, lại nói: "Nhưng phí đại diện bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, con cũng đừng để thiệt thòi. Còn thời gian, đừng ký lâu quá, ký một năm thôi. Sau này giá trị của con còn tăng, có thể làm đại diện cho những nhãn hiệu cao cấp hơn, mẹ không thể để con chịu thiệt."
Hợp đồng đại diện cơ bản là ký theo năm, nhưng Trì Dữ không nói rõ, chỉ cười nói: "Vâng, con nghe mẹ."
Nói xong chuyện này, Diệp Uyển Thanh lại nói: "Chuyện fan đón ở sân bay tối qua lên hot search, con xem chưa?"
"Chưa kịp xem, con xem đây."
Trì Dữ lấy điện thoại ra xem Weibo, quả nhiên thấy chuyện đón người lên hot search.
[Miu chủ tử sạn phân quan]: A a a, nhìn thấy Trì lão sư và Tổng giám đốc Cố ngoài đời, đẹp trai quá, đẹp hơn cả trong chương trình! Tiếc là Pi Pi ngủ rồi không thấy mặt. Trì lão sư tốt quá, còn lo lắng an toàn cho chúng tôi nên không cho chúng tôi đón nữa ~ [video]
Đó là video do fan quay, ghi lại toàn bộ quá trình. Trì Dữ gặm ngô và lướt xem bình luận.
[Oa a a a, chị em nhìn thấy họ ngoài đời à! Gato quá đi mất!]
[Tôi cũng muốn đi, nhưng hội trưởng nói chưa đủ 18 tuổi không được đi! Tôi khóc đây! Tôi chỉ còn một tháng nữa là đủ 18.]
[Tôi cũng đăng ký, nhưng không được đi. Đây có phải là lần đón duy nhất không, cảm giác như bỏ lỡ một trăm triệu vậy!]
[Nhưng Trì Dữ nói cũng đúng, nửa đêm thế này, nhiều cô gái đi đón, thật sự không an toàn.]
[Có người nổi tiếng rồi tỏ ra ta đây à, người ta đi đón mà còn không vui, bày ra bản mặt thối cho ai xem.]
[Đồ ngu từ đâu ra thế, anh ấy lo lắng cho fan đấy! Hơn nữa, ai bày bản mặt thối?]
[Đúng thế, lần đón này là fan tạm thời quyết định, anh ấy cũng không biết, có người không chấp nhận người khác nổi tiếng à.]
[Anti kia mau cút đi!]
Trì Dữ còn thấy cô gái tên Lý Đình kia đăng lại, trước tiên xin lỗi vì đã gây phiền phức cho Trì Dữ và sân bay, sau đó chuyển lời của Trì Dữ đến các fan, nói rằng sau này sẽ không đón nữa.
Trì Dữ thích bài đăng của cô, sau đó chia sẻ lại trên Weibo của mình.
[Trì Dữ V]: Cảm ơn mọi người đã yêu thích, mọi người đều phải chú ý an toàn nhé, sau này không cần đến đón tôi nữa đâu nhé, có Tổng giám đốc Cố đón tôi rồi. Các bạn mà cướp việc của anh ấy thì anh ấy biết làm gì bây giờ? //@Nhất Mạt Đại Sắc Nhất Mạt Hồng: Rất xin lỗi...
Bài đăng vừa lên, ngay lập tức nhận được rất nhiều bình luận.
[Biết rồi, biết rồi, không đón nữa. Thế mà cũng phải cho ăn cẩu lương à.]
[A a a, ngọt quá!]
[Cướp việc của Tổng giám đốc Cố, em là vợ anh ấy.]
[He he he, Tổng giám đốc Cố làm gì mà cậu không biết chứ?]
[Ha ha ha, ai mà cướp được việc của Tổng giám đốc Cố chứ.]
Trì Dữ lại F5 một chút, thấy Cố Văn Triều đã like và chia sẻ lại.
[Cố Văn Triều V]: Ừm, anh đón. // Trì Dữ V: Cảm ơn mọi người đã yêu thích...
Trì Dữ ngước mắt nhìn Cố Văn Triều đang ngồi bên bàn trà chơi Lego với Pi Pi, cong môi cười, cầm điện thoại đi đến, ngồi bên cạnh anh gặm ngô.
"Ông xã ăn không?" Trì Dữ đưa ngô đến miệng Cố Văn Triều.
Cố Văn Triều cúi đầu, gặm một miếng ngay chỗ Trì Dữ đã gặm.
"Ngọt không?" Trì Dữ nhìn anh hỏi.
Cố Văn Triều nhìn cậu, yết hầu chuyển động, nuốt miếng ngô xuống, "Ngọt."
Ánh mắt Trì Dữ sâu thẳm, khóe môi nhếch lên, "Ăn nữa không?"
Pi Pi nhào vào đùi cậu: "Ba ba, con ăn!"
Trì Dữ cúi đầu nhìn Pi Pi, bẻ hai hạt ngô đút vào miệng cậu bé. Pi Pi thỏa mãn bò về bàn trà tiếp tục chơi Lego.
Trì Dữ lại đưa ngô đến miệng Cố Văn Triều, Cố Văn Triều ăn một miếng, "Em tự ăn đi."
Trì Dữ ăn xong ngô, rửa tay, cả ba người vây quanh bàn trà chơi Lego. Đó là một chiếc t** ch**n hạm, có rất nhiều mảnh ghép. Pi Pi đã ghép được một phần ba. Diệp Uyển Thanh sợ cậu bé làm mất mảnh ghép, đã đưa cho bé một cái mâm gỗ lớn, bảo cậu để tất cả mảnh ghép vào mâm.
Trì Dữ nhìn những mảnh ghép đó mà thấy đau đầu, nhưng Pi Pi lại rất kiên nhẫn, tìm từng mảnh một. Trì Dữ cảm thấy may mắn, Pi Pi ở khoản này rất giống daddy của bé.
Trước khi ăn trưa, Trì Dữ cố ý chụp ảnh nồi canh sườn ngô, một bàn thức ăn và đăng lên Weibo.
[Trì Dữ V]: Ngô mang về từ nhà Lâm Lâm, hấp hay nấu canh đều ngon! Người nhà đều khen ngọt! [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]
[Thật sự mang ngô về à? Tưởng anh vứt đi rồi chứ.]
[Có tâm thật, mang về từ xa như vậy.]
[Một bàn thức ăn, nhìn ngon quá đi mất! Đói bụng ghê!]
Ăn trưa xong, Trì Dữ tự lái xe đi, đến quán trà đã hẹn với Tống Hiểu. Họ chọn một phòng riêng để nói chuyện công việc và phỏng vấn.
Khi Trì Dữ đến, Tống Hiểu đã có mặt.
"Chị, chị đã bàn giao công việc xong chưa?"
"Xong rồi, thứ Tư tuần sau sẽ chính thức nghỉ việc." Tống Hiểu còn vài ngày nữa là nghỉ, mấy ngày này cơ bản không có việc gì.
"Ồ, tốt rồi. Tiểu Tưởng nói với em là giấy phép kinh doanh và con dấu đều đã làm xong. Đợi văn phòng trang trí xong và hết mùi sơn là chúng ta chuyển vào."
"Được, bên chị gần đây đã phỏng vấn hơn mười người, đây là hồ sơ của những người được chọn. Em xem trước đi."
Trì Dữ nhận lấy, tổng cộng có tám người phỏng vấn, đều là những vị trí cấp bách như trợ lý, kế toán, và truyền thông. Sau khi cậu xem xong, hai người lại nói chuyện thêm một lát, thảo luận về việc đại diện và kịch bản.
Trong thời gian này, Trì Dữ nổi tiếng nhanh chóng, các lời mời công việc đã lấp đầy hộp thư. Giống như Trì Dữ đã nói với Tống Hiểu trước đây, công việc sẽ tự tìm đến cậu, không cần họ phải ra ngoài nỗ lực tìm kiếm tài nguyên. Tống Hiểu rất xúc động.
Chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng, Trì Dữ đã từ một vai phụ không ai biết đến trở thành một ngôi sao nổi tiếng, chiếm lĩnh hot search mỗi ngày. Lượng fan từ vài chục nghìn đã tăng lên hơn 12 triệu và vẫn tiếp tục tăng không ngừng. Có thể dự đoán, trước khi 'Gia Đình Chúng Ta' kết thúc, sự nổi tiếng này sẽ vẫn tiếp tục.
"Có mười mấy bên truyền thông muốn hẹn phỏng vấn. Rất nhiều bên làm về tin tức lá cải nên chị đã từ chối, còn lại ba bên này có thể được. Hai bên là tạp chí thời trang muốn chụp ảnh bìa, còn bên này, phóng viên của họ khá giỏi, phỏng vấn có chiều sâu. Cuối cùng là tạp chí chuyên ngành y học." Tống Hiểu lướt trên iPad của mình và nói.
"Tạp chí y học?" Trì Dữ ngạc nhiên, "Họ muốn gì? Phỏng vấn tại sao em có thể sinh con à? Phép màu y học à?"
"...Chắc là vậy," Tống Hiểu nhìn cậu, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, "Ai bảo chính em làm rùm beng lên như thế. Trên mạng em xem chưa, nhiều người đang bàn tán về việc tại sao em có thể sinh, còn mời cả chuyên gia ra nữa."
Trì Dữ mặt không cảm xúc: "Từ chối."
Tống Hiểu cũng đoán được kết quả này, gật đầu: "Được."
Hai người thảo luận một lát, những người đến phỏng vấn lần lượt đến. Họ lần lượt phỏng vấn, cuối cùng chọn được một trợ lý và một kế toán, đều có kinh nghiệm làm việc liên quan.
Đến giờ, Cố Văn Triều đưa Pi Pi đến đón Trì Dữ. Cả gia đình ba người đi đến cửa hàng xe điện trẻ em trong trung tâm thương mại.
Pi Pi rất vui, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc xe địa hình Mercedes màu đen đỏ. Chiếc xe này có thể ngồi được hai trẻ em, thậm chí người lớn cũng có thể ngồi vào.
"Bảo bối, chiếc xe này ngầu thật đấy." Trì Dữ khen ngợi.
Pi Pi chống nạnh tự hào: "Con chọn mà, phải ngầu chứ!"
Sau khi thanh toán và hẹn ngày giao hàng tận nhà, Trì Dữ và Cố Văn Triều đưa Pi Pi đi dạo, tìm một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn cơm, còn đi xem phim hoạt hình mà Pi Pi thích.
Gia đình ba người với vẻ ngoài nổi bật, lại thêm sự nổi tiếng hiện tại, đi đến đâu cũng có người chụp ảnh. May mắn là mọi người đều rất lý trí, cơ bản chỉ cần Trì Dữ nói vài câu, họ sẽ không xông lên vây quanh.
Tóm lại, cả nhà đi chơi hẹn hò, đến 10 giờ tối mới về nhà.
Vào thứ hai, luật sư Hàn gọi điện đến, báo cho Trì Dữ biết kẻ đứng sau thuê thủy quân vu khống và bôi nhọ cậu. Trước đó, sau khi thu thập chứng cứ, luật sư Hàn đã đại diện Trì Dữ đến cơ quan công an trình báo. Sau khi điều tra và bắt giữ một nhóm công ty thủy quân, luật sư Hàn đã nhận được phản hồi từ cơ quan công an.
Luật sư Hàn nói: "Có ba người, người đầu tiên là Điền Phương, người phát ngôn cũ của sữa trẻ em Tân Lan. Ban đầu là cô ấy và con trai làm đại diện. Khi hết hợp đồng, cô ấy muốn gia hạn. Người thứ hai là Khương Minh Hiên, chính là người đóng bộ phim mà cậu nhận, nghe nói đạo diễn ban đầu nhắm đến cậu ta. Người thứ ba là Tiền Hoành Minh."
Hai người đầu tiên Trì Dữ đã đoán từ trước, dù sao hiện tại cậu cũng chỉ có hai nguồn tài nguyên này. Nhưng Tiền Hoành Minh thì...
Trì Dữ ngạc nhiên nói: "Công ty của Tiền Hoành Minh xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nghe Tống Hiểu nói ông ta còn phải bán cổ phần để xoay sở, ông ta vẫn có tiền thuê thủy quân làm phiền chúng tôi sao?"
Luật sư Hàn: "...Cảnh sát điều tra ra là có anh ta."
Trì Dữ: "Được rồi, tôi biết rồi."
"Trì lão sư, hiện tại cảnh sát đã tìm đến ba người họ, đều đã bị xử phạt hành chính, sẽ bị tạm giữ vài ngày. Điền Phương và Khương Minh Hiên muốn giải quyết riêng, bên cậu xem là giải quyết riêng hay khởi tố?"
Trì Dữ suy nghĩ một chút, nói: "Hai người họ giải quyết riêng được, nhưng phải công khai xin lỗi trên Weibo. Còn Tiền Hoành Minh, tôi phải bàn với Tổng giám đốc Cố. Luật sư Hàn, anh chờ tin của tôi nhé."
"Được."
Trì Dữ gọi điện cho Cố Văn Triều, điện thoại reo hai tiếng thì được nhấc máy. "Ông xã, bây giờ anh có bận không? Em cần bàn một việc."
Cố Văn Triều đáp: "Không bận, em nói đi."
Ngoài cửa, Giám đốc tài chính vừa bước vào để báo cáo công việc thì bị trợ lý Lý mời ra ngoài.
Giám đốc tài chính: "..."
Trì Dữ kể lại chuyện luật sư Hàn vừa nói, cậu hỏi: "Bên Tiền Hoành Minh thì làm thế nào?"
"Em có muốn khởi tố không?" Cố Văn Triều chỉ hỏi một câu.
Trì Dữ không chút do dự đáp: "Có."
Mối thù bị Tiền Hoành Minh trả đũa và chèn ép vẫn chưa được trả hết, Trì Dữ vẫn còn một cục tức trong lòng. Tiền Hoành Minh lại tự mình đưa đến tận cửa. Công ty có một đống chuyện xấu không lo, lại còn đến làm phiền họ. Dù đây là một vụ án nhỏ, nhưng Trì Dữ không muốn bỏ qua cho ông ta.
"Vậy thì khởi tố," Cố Văn Triều nói, "Cụ thể cứ giao cho luật sư Hàn làm là được, em không cần nghĩ nhiều."
Trì Dữ nhếch môi: "Được, em biết rồi."
Cố Văn Triều nói thêm: "Anh đã sắp xếp một vệ sĩ cho em, tên là Tiêu Cường, là đặc công giải ngũ, theo anh nhiều năm rồi. Sau này em ra ngoài thì mang anh ấy theo."
"Em mới có chút tiếng tăm thôi, bây giờ đã cần vệ sĩ rồi sao? Không cần đâu nhỉ?" Trì Dữ ngạc nhiên nói.
Cố Văn Triều có ba vệ sĩ, hai người đi theo Cố Văn Triều kiêm luôn tài xế, một người ở nhà cũ theo Diệp Uyển Thanh. Trước đây trong sách, Cố Văn Triều cũng sắp xếp hai vệ sĩ đi theo bảo vệ cậu bất cứ lúc nào.
Cố Văn Triều ôn tồn dỗ dành: "Nghe lời đi, để anh ấy đi theo em, anh yên tâm hơn."
"Được rồi. Vậy bên cạnh anh chỉ còn một người thôi à?"
"Không sao, anh sẽ tìm thêm."
Trì Dữ cong môi, ngọt ngào nói: "Ông xã, quả nhiên anh vẫn là anh, không thay đổi chút nào."
Cố Văn Triều nhướng mày: "Có ý gì?"
"Trước đây trong sách, anh cũng sắp xếp hai vệ sĩ cho em." Trì Dữ cười nói.
"Hai người?" Cố Văn Triều ngừng lại, lập tức nói, "Anh sẽ tìm thêm hai người cho em."
Trì Dữ: "?"
Trì Dữ giật mình: "Cần nhiều vệ sĩ thế làm gì?"
"Em không phải còn muốn tuyển tài xế sao? Tài xế kiêm vệ sĩ, ba người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi. Cứ thế mà quyết định."
Trì Dữ: "..."
Người này lại lên cơn thần kinh gì vậy?