Cố Văn Triều kẹp con đỉa đi lên bờ ruộng. Trì Dữ nói lớn: "Vứt nó xuống cái mương kia kìa, nếu không lát nữa nó lại bơi sang ruộng."

"Biết rồi." Cố Văn Triều đi đến đầu ruộng, vứt con đỉa vào mương rồi tiện thể rửa tay.

Thấy Trì Dữ vẫn đứng trong ruộng đợi, Cố Văn Triều nói: "Em lên đây, anh xem chân cho."

Trì Dữ quay đầu lại nhìn bắp chân: "Chỉ chảy chút máu thôi."

"Mau lên đây... Trong ruộng có lẽ còn rất nhiều đỉa, em không sợ à?"

Trì Dữ nhìn xuống chân mình, nước đục ngầu, cậu không thấy rõ còn con đỉa nào không.

"Ai nói em sợ chứ." Trì Dữ nói vậy, nhưng vẫn nhanh chóng bước vài bước lên bờ ruộng.

"Được rồi, được rồi, em không sợ. Mau lại đây đi." Cố Văn Triều cong môi. Vừa nãy không biết ai ôm anh không buông, giọng còn run run.

Trì Dữ cứng miệng nói: "Em không sợ, chỉ là hoảng sợ thôi. Hơn nữa, em thật sự không sợ, chỉ là cảm thấy nổi da gà khắp người khi nhìn thấy đỉa. Cảm giác đó, anh hiểu không?"

"Ồ, được rồi." Cố Văn Triều buồn cười nhìn cậu đi đến đầu ruộng.

Trì Dữ trừng mắt nhìn anh, cúi xuống rửa tay sạch sẽ ở mương. Cố Văn Triều ngồi xổm xuống xem vết thương. Máu đỏ tươi chảy từ bắp chân xuống bùn ở bàn chân, loang lổ.

Cố Văn Triều nhíu mày, dùng nước rửa sạch bùn trên bắp chân cho cậu: "Vẫn đang chảy máu. Nó hút sâu hơn nửa phân rồi. Nước mương cũng không sạch, không thể rửa vết thương được. Anh gọi đạo diễn nhờ người mang thuốc đến."

"Chắc không sao đâu nhỉ?" Trì Dữ quay đầu nhìn chân mình, múc nước rửa chân. "Anh xem, mấy người họ ở ruộng hàng ngày, chắc chắn cũng thường xuyên bị đỉa cắn, có sao đâu."

"Không được, vết thương hơi sâu, phải khử trùng." Cố Văn Triều rửa tay, lấy điện thoại ra gọi cho đạo diễn.

Vợ chồng Tạ Minh Triết cũng đi lên. Mẹ Khang Khang nhìn thấy chân Trì Dữ, nói: "Chảy nhiều máu thế này, vết thương chắc không nhỏ đâu."

Tạ Minh Triết thấy thế, nói: "Bà xã, lát nữa em đừng xuống ruộng nữa, cứ đứng trên bờ vãi mạ ở đây cũng được."

"Được. Em nhìn thấy đỉa cũng nổi da gà rồi." mẹ Khang Khang nói.

Mẹ Lâm Lâm vừa nãy cũng đã thấy tình huống của họ, nghe nói chân Trì Dữ vẫn đang chảy máu nên đi đến xem.

"Tổng giám đốc Cố vừa rồi gỡ con đỉa ra trực tiếp à?" Mẹ Lâm Lâm hỏi.

Cố Văn Triều nói chuyện điện thoại xong, gật đầu: "Đúng vậy."

"Thế thì anh mau giúp Trì lão sư nặn máu ra." mẹ Lâm Lâm nói.

"Có độc sao?" Cố Văn Triều nhíu chặt mày, nhanh chóng ngồi xuống nặn máu từ vết thương của Trì Dữ.

Mẹ Lâm Lâm lắc đầu: "Không độc, nhưng không sạch, dễ bị vi khuẩn xâm nhập. Trước kia bố thằng Lâm Lâm có lần bị nửa con đỉa chui vào, anh ấy gỡ ra luôn mà không để ý, bị nhiễm trùng, sưng phù mấy ngày mới khỏi."

Mẹ Khang Khang nghe xong nhíu mày: "Nửa con chui vào luôn à?"

"Đúng vậy, suýt nữa thì không gỡ ra được," mẹ Lâm Lâm thở dài, nhìn vết thương của Trì Dữ rồi nói thêm: "Nếu chỉ cắn nhẹ thì không sao, nhưng Trì lão sư chảy máu nhiều thế này, chắc cắn sâu rồi."

Cố Văn Triều: "Sâu hơn nửa centimet."

"Hơi sâu rồi, thảo nào chảy nhiều máu thế." Mẹ Lâm Lâm an ủi Trì Dữ: "Không sao đâu Trì lão sư. Nặn máu xong, rửa sạch rồi khử trùng, đợi cầm máu là được. Đừng gãi, kẻo nhiễm trùng."

Trì Dữ: "Cảm ơn chị."

Mẹ Lâm Lâm cười nói: "Không có gì. Nhưng sau này nếu bị đỉa cắn sâu quá thì đừng kéo ra trực tiếp nhé. Dễ bị đứt giác hút, còn sót lại trong thịt dễ nhiễm trùng lắm."

Tạ Minh Triết hỏi: "Thế phải làm thế nào để gỡ ra?"

"Các anh mà hút thuốc thì dùng đầu mẩu thuốc lá hơ một chút, con đỉa sẽ tự rời ra. Hoặc vỗ vỗ vào xung quanh vết thương, nó cũng sẽ tự rời ra. Nếu không thì đợi giác hút của nó buông lỏng rồi hãy kéo ra," mẹ Lâm Lâm truyền đạt kinh nghiệm. "Nhưng nếu cắn không sâu, chúng tôi cũng gỡ ra trực tiếp thôi." mẹ Lâm Lâm cười nói.

Cố Văn Triều nặn máu cho Trì Dữ một lúc. Trì Dữ nhíu mày nói với anh: "Mới bị cắn không có cảm giác gì, chỉ hơi ngứa. Bây giờ bị anh nặn thấy đau hơn rồi."

Cố Văn Triều: "Ráng chịu một chút."

Đạo diễn ôm mấy chai nước tinh khiết đến, thấy chân Trì Dữ còn chảy máu thì nói: "Dùng nước rửa sạch vết thương trước đi. Lát nữa sẽ có người mang nước muối, thuốc sát trùng và băng gạc đến."

Cố Văn Triều nhận chai nước tinh khiết, mở nắp đổ lên chân Trì Dữ, rửa sạch bùn bám trên vết thương. Sau đó vừa nặn máu vừa cẩn thận rửa vết thương.

Trì Dữ thấy càng ngày càng nhiều người vây quanh, nói: "Tôi không sao, vết thương nhỏ thôi, đợi cầm máu là được. Tạ lão sư, mọi người cứ đi làm việc đi."

Tạ Minh Triết gật đầu, cùng vợ tiếp tục vãi mạ.

Trì Dữ nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn, anh bảo người mang ít sọt hay chậu gì đó đến đi, không phải cứ chạy đi lấy từng khay một."

"Sẽ có ngay, lát nữa sẽ đến."

Trì Dữ thấy Cố Văn Triều đổ hết hai chai nước mà vẫn còn đổ, nói: "Ông xã, được rồi, sạch rồi mà."

Cố Văn Triều vẫn nhìn chằm chằm vết thương còn đang rỉ máu, nhíu mày, rất khó chịu. Trì Dữ vỗ vai anh.

Cố Văn Triều ngẩng đầu hỏi đạo diễn: "Người vẫn chưa tới à?"

Đạo diễn nhìn sang: "Đến rồi, đến rồi."

Cố Văn Triều nhìn về phía con đường, thấy có người đi xe máy điện đến. Ba phút sau, nhân viên mang thuốc đến.

Cố Văn Triều tự mình dùng nước muối sinh lý rửa lại vết thương cho Trì Dữ, sau đó dùng thuốc sát trùng bôi lên, thoa một chút thuốc mỡ, cuối cùng dán băng gạc không thấm nước.

"Em không được xuống ruộng nữa." đứng dậy, Cố Văn Triều nói với Trì Dữ, giọng rất nghiêm túc.

"Được rồi, em đứng trên bờ cũng vãi được." Trì Dữ gật đầu, dặn Cố Văn Triều và Tạ Minh Triết: "Mọi người cũng chú ý nhé, đừng để bị cắn mà không biết."

Tạ Minh Triết nhấc chân nói: "Giờ tôi cứ cách một lát lại nhấc chân lên xem."

Trì Dữ bật cười, mang mấy khay mạ lên bờ ruộng, tiếp tục sự nghiệp cấy mạ. "Ông xã, khay mạ rơi xuống kia, nhặt lên giúp em."

Cố Văn Triều nhặt khay và mạ bị rơi, đặt lên bờ ruộng. Mấy người lại bắt đầu công việc.

[Anh quản tốt mình trước đi.]

[Haizz, bị cắn sâu như thế mà không phát hiện, thật là vô tâm.]

[Chảy nhiều máu thế. Con đỉa nhìn nổi da gà thật sự.]

[Tổng giám đốc Cố lo lắng thật lòng, còn cậu ấy thì cứ như không có gì.]

Trên màn hình, Trì Dữ cấy xong khay mạ bị rơi xuống, ngẩng đầu nhìn Pi Pi, thấy ba đứa trẻ đang vây quanh cái mương không biết làm gì.

Pi Pi, Khang Khang và Lâm Lâm đang ngồi xổm bên bờ mương xem lươn. Chúng đi khá xa mới phát hiện một con lươn, to bằng ngón tay cái. Khi Lâm Lâm chỉ cho họ xem, Pi Pi nhìn thấy con vật đó lập tức sợ hãi chạy xa.

"Có rắn!" Pi Pi chạy ra xa vài mét, quay đầu lại nói: "Anh Khang Khang, anh Lâm Lâm, chạy mau!"

Khang Khang cũng giật mình, nhưng gan cậu bé lớn hơn Pi Pi một chút, chỉ chạy ra xa hai mét, vẫn dám ghé vào xem. "Giống rắn thật." cậu bé nói.

Lâm Lâm cạn lời nhìn hai cậu em thành phố, nói: "Đây không phải rắn, là lươn mà."

Pi Pi vẫn sợ: "Rõ ràng trông giống hệt rắn. Hai anh đừng lại gần quá, nó cắn đấy!"

"Có hơi giống, nhưng nó là lươn mà!" Lâm Lâm kiên trì.

Pi Pi nhìn hai người bạn nhỏ, rồi lại ngẩng đầu hỏi người quay phim đi theo: "Chú ơi, đó là rắn hay lươn ạ?"

Người quay phim đáp: "Là lươn."

Pi Pi há hốc mồm, ngơ ngác, rồi lại nghi ngờ hỏi: "Nhưng nó rõ ràng giống hệt con rắn mà. Con đã xem rắn ở vườn bách thú rồi."

"Con cũng thấy rồi, rất giống." Khang Khang cũng nói.

"Rắn có vảy, nhưng lươn thì không," người quay phim bất đắc dĩ trở thành người hướng dẫn. Anh ta giải thích cho Pi Pi và Khang Khang: "Các con nghĩ xem, có phải rắn có rất nhiều vảy không?"

Pi Pi ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ: "Có ạ."

"Thế các con nhìn con vật kia xem, nó có vảy không?"

Khang Khang quay lại gần. Pi Pi bước một bước về phía trước rồi dừng lại: "Anh Khang Khang, em sợ rắn."

Lâm Lâm ở cách đó mấy mét, bất lực nói: "Lươn không cắn người, với lại nó ở trong nước mà, cắn không tới các em đâu. Nếu không đến đây, lát nữa nó chui vào hang là không thấy nữa đâu."

Pi Pi vẫn có chút lo lắng, lại hỏi người quay phim: "Chú ơi, nó có cắn người không ạ?"

"Không cắn người."

Pi Pi thở phào nhẹ nhõm.

Khang Khang quay lại nắm tay Pi Pi: "Không sợ, có anh nắm tay em rồi."

Hai người nắm tay quay lại, Pi Pi nắm chặt tay Khang Khang, rụt rè nhìn xuống nước: "Vẫn còn đó không?"

"Còn, nhưng đừng lại gần quá." Lâm Lâm đáp.

Pi Pi và Khang Khang đứng cách 1 mét, nhìn con lươn to bằng ngón tay cái của chúng.

"Anh Lâm Lâm, trên người nó có vảy không?" Pi Pi hỏi.

Lâm Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Anh không biết, nhưng trên người nó trơn lắm, còn dính dính nữa, anh không nắm được."

Pi Pi ngưỡng mộ nhìn cậu bé: "Anh còn dám nắm nó à? Giỏi thật."

Đúng lúc này, Pi Pi nghe thấy ba ba gọi: "Pi Pi, các con đừng chạy xa quá. Đang làm gì đấy?"

Pi Pi quay người, lớn tiếng trả lời: "Ba ba, chúng con đang xem lươn!"

"Ôi, nó chạy rồi,l." Lâm Lâm tiếc nuối nói.

"Hả?" Pi Pi quay lại, "Có phải em làm nó sợ chạy không?"

"Ừ."

Pi Pi cảm thấy có lỗi, gãi đầu xin lỗi: "Ồ, xin lỗi nhé. Ba ba gọi em, em phải trả lời mà."

"Không sao, dù sao chúng ta cũng chỉ xem thôi." Khang Khang an ủi.

Lâm Lâm nói: "Nhà anh cũng có lươn, to lắm, nếu các em muốn xem, về nhà anh xem nhé."

Khang Khang: "Thật không?"

Lâm Lâm gật đầu: "Ừ, có rất nhiều con. Ba tớ bắt được đấy. To lắm, dài như thế này này." Lâm Lâm khoa tay múa chân một đoạn dài nửa mét.

"Oa, dài thế á, ba anh giỏi thật đấy." Pi Pi ngưỡng mộ nói.

Lâm Lâm ưỡn ngực nhỏ: "Ba anh bắt lươn và cá chạch giỏi lắm."

Pi Pi nói: "Ba ba em đóng phim giỏi lắm."

Khang Khang thấy hai bạn đều kể về ba, cũng không chịu kém: "Bà anh hát hay lắm!"

Ba đứa trẻ vô tình so sánh ba với nhau.

[Đúng đúng đúng, ba của các con đều siêu giỏi!]

[Ba đứa trẻ này đáng yêu quá! Muốn gói mang về quá!]

Họ còn chưa so sánh xong, Pi Pi lại nói: "Daddy của em cũng giỏi lắm, daddy nấu ăn đặc biệt ngon, đúng không anh Khang Khang."

"Đúng vậy, chú Cố nấu ăn ngon hơn ba anh." Khang Khang nói rất thật.

Lâm Lâm nghi ngờ hỏi: "Pi Pi, tại sao em có hai người ba ba vậy?" Cậu bé đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.

Pi Pi nói: "Em có hai người ba ba mà. Ba ba yêu daddy, daddy cũng yêu ba ba, nên họ ở bên nhau."

Bên kia lại có tiếng Trì Dữ gọi: "Pi Pi, khi nào các con quay lại làm nhiệm vụ đây?"

Pi Pi mới nhớ ra, họ còn phải cấy mạ. "Ôi, ba ba gọi em về cấy mạ rồi. Anh Lâm Lâm, đợi em rảnh, em có thể đến nhà anh xem lươn không?"

"Được chứ. Nhưng em phải nhanh lên nhé, nhỡ mẹ anh nấu hết thì không xem được đâu."

"Được rồi." Pi Pi gật đầu, quay sang Khang Khang: "Anh Khang Khang, chúng ta về thôi?"

"Đi thôi."

Ba đứa trẻ quay về, vừa đi vừa nói chuyện.

Câu hỏi của Lâm Lâm vẫn chưa được giải đáp. Cậu bé hỏi: "Pi Pi, thế mẹ của em đâu?"

"Em không có mẹ. Em là do ba ba sinh ra." Pi Pi nói.

"Hả?" Lâm Lâm mở to mắt. "Sao em lại là ba ba sinh ra? Đàn ông không thể sinh con mà."

Khang Khang cũng nói: "Đúng đấy Pi Pi, mẹ mới có thể sinh con thôi."

Pi Pi dừng bước, quay lại nhìn hai người bạn nhỏ: "Nhưng em đúng là do ba ba sinh mà."

Hai người bạn nhỏ kinh ngạc nhìn Pi Pi, giống hệt như Pi Pi và Khang Khang kinh ngạc khi nghe Lâm Lâm ăn "Hoàng thượng" vậy.

Lâm Lâm nói lắp: "Ba ba em là đàn ông mà, không thể sinh con. Phụ nữ mới sinh được."

Pi Pi ưỡn ngực nhỏ, khoe khoang về ba ba: "Ba ba em có thể mà. Ba ba em giỏi lắm đúng không!"

Lâm Lâm: "..."

Khang Khang: "..."

Người quay phim: "..."

Khán giả: "..."

[Nhớ rồi, Trì Dữ còn có 'lịch sử đen' này nữa.]

[Anh ấy nhiều chuyện xấu quá, tôi suýt thì quên chuyện anh ấy nói bậy trước kia rồi.]

[Haizz, tiểu làm tinh à, 'lịch sử đen' này của cậu có muốn rửa cũng không được đâu.]

Pi Pi vẫn chưa khoe khoang xong, nói: "Ba ba em còn giỏi hơn daddy nữa cơ. Daddy không thể sinh con, chỉ có ba ba mới có thể sinh!"

Lâm Lâm và Khang Khang há hốc mồm nhìn Pi Pi. Họ còn nhỏ, chưa hiểu rõ. Nhưng thấy Pi Pi quả quyết như vậy, họ cảm thấy quan niệm của mình bị chấn động, thế giới đảo lộn.

Khang Khang ngơ ngác nói: "Vậy chú Trì giỏi thật."

Lâm Lâm gãi đầu, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết rốt cuộc là sai ở đâu. Cậu bé suy nghĩ một chút rồi hỏi người quay phim bên cạnh: "Chú ơi, đàn ông có thể sinh con không ạ?"

Pi Pi và Khang Khang cũng nhìn anh ta.

[Xem Pi Pi làm đạo lộn niềm tin bọn trẻ rồi kìa.]

[Khang Khang ơi, con đừng tin lời Pi Pi. Đàn ông không thể sinh con!]

[Áp lực dồn lên vai chú quay phim.]

Người quay phim: "..."

Bây giờ anh ta phải trả lời thế nào đây? Không thể bóc mẽ Trì Dữ trước mặt mọi người. Nhưng cũng không thể dạy hư trẻ con được. Anh ta ho khan một tiếng: "Chuyện này... Nói chung, đàn ông không thể sinh con."

Khang Khang và Lâm Lâm lập tức nhìn Pi Pi. Lâm Lâm nói: "Anh đã bảo đàn ông không thể sinh mà. Pi Pi, em là mẹ sinh ra, em có mẹ mà."

Pi Pi sững sờ một chút, rồi lớn tiếng nói một cách bối rối: "Nhưng ba ba em có thể sinh mà. Em là do ba ba sinh ra! Trên bụng ba ba còn có một vết sẹo khi sinh em. Bị dao mổ ra để bế em ra ngoài đấy! Em là do ba ba sinh!" Pi Pi chỉ vào bụng mình: "Ngay chỗ này, có một vết sẹo ngang, dài hơn cả tay của em!"

Khang Khang và Lâm Lâm lại nhìn về phía người quay phim.

Người quay phim: "..."

Người quay phim sờ mũi, không dám nói là đúng, cũng không dám nói là sai. Nhưng cả ba đứa trẻ đều đang nhìn anh. Người quay phim im lặng hai giây, nói: "À... Pi Pi này, nói chung chỉ có phụ nữ mới có thể sinh con. Đàn ông thì không được."

Khang Khang và Lâm Lâm gật đầu: "Ừm, ừm."

Pi Pi ngơ ngác nhìn người quay phim: "Nhưng ba ba nói con là do ba ba sinh ra mà."

Người quay phim nói một cách nhẹ nhàng: "...Có thể ba ba đang trêu con đấy."

Pi Pi sững sờ. Một lát sau, cậu bé nói: "Con không nói chuyện với mọi người nữa, mọi người không tin con!"

Cậu bé quay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Dù sao thì con vẫn là do ba ba sinh ra! Ba ba con là giỏi nhất!"

Cậu bé vừa đi vừa chạy, chạy một lúc, mắt cậu bé đỏ hoe, bỗng "òa" lên khóc. "Oa oa oa! Ba ba! Hu hu hu!"

Người quay phim: "..."

Khang Khang nghe thấy Pi Pi khóc thì sững sờ, lập tức chạy theo sau. Lâm Lâm cũng chạy theo.

[Xong rồi, em bé khóc rồi.]

[Khóc cũng tốt, tất cả là lỗi của Trì Dữ, đã dạy cho con quan niệm sai lầm.]

[Cũng nên sửa lại quan niệm cho Pi Pi.]

[Pi Pi tội nghiệp quá, đừng khóc nữa nhé, dì ôm một cái.]

[Tội nghiệp quá, khóc thảm thương thế này.]

Từ xa, Trì Dữ đã nghe thấy tiếng Pi Pi khóc. Tiếng khóc vang trời. Cậu ngẩng đầu nhìn, Pi Pi vừa khóc vừa chạy về phía này, miệng không ngừng gọi "ba ba". Trì Dữ vội vàng đặt khay mạ xuống, đi ra đầu ruộng, rửa sạch tay. Cố Văn Triều cũng nhanh chóng đi theo. Vợ chồng Tạ Minh Triết cũng ngừng tay, ngơ ngác nhìn Pi Pi.

"Sao lại khóc vậy?" Mẹ Khang Khang nghi ngờ hỏi.

Tạ Minh Triết cũng đặt khay mạ xuống, đi ra: "Lại xem thử."

Đúng lúc Pi Pi chạy về đến nơi, cậu bé ngay lập tức lao vào lòng ba ba.

Trì Dữ bế cậu bé lên: "Bảo bối sao lại khóc vậy?"

"Hu hu hu, ba ba, hu hu hu..." Pi Pi vừa chạy vừa khóc, khóc đến th* d*c. Cậu bé ôm cổ ba ba, vùi đầu vào vai ba ba, khóc rất thảm thương.

Trì Dữ một tay ôm bé, tay còn lại vuốt lưng bé dỗ dành: "Ba ba ở đây, daddy cũng ở đây."

Cố Văn Triều đứng ngay phía sau Trì Dữ, thấy mắt Pi Pi đỏ hoe, nước mắt chảy dài, lông mi ướt sũng, cái mũi nhỏ cũng đỏ, trông vô cùng đáng thương. Anh vuốt đầu Pi Pi an ủi cậu bé.

Khang Khang và Lâm Lâm cũng chạy đến.

Tạ Minh Triết rửa tay, kéo Khang Khang hỏi nghiêm túc: "Tại sao Pi Pi khóc? Con bắt nạt em à?"

Khang Khang lắc đầu: "Không có mà."

"Không có thì sao em khóc?"

Khang Khang cũng không hiểu, gãi đầu nói: "Thì... thì chúng con nói đàn ông không thể sinh con, em ấy không phải do ba ba sinh, mà là mẹ sinh. Thế là em ấy khóc."

Tạ Minh Triết: "..."

Mẹ Khang Khang: "..."

Mẹ Lâm Lâm vừa chạy tới: "..."

Trì Dữ và Cố Văn Triều: "..."

Trì Dữ quay đầu lại, bất lực nhìn Cố Văn Triều một cái.

Để Pi Pi khóc một lát, đợi tiếng khóc nhỏ lại, Trì Dữ đặt cậu bé xuống, ngồi xổm xuống ôm cậu bé, nhìn vào mắt cậu bé hỏi: "Bảo bối, lại đây, nói cho ba ba biết, con khóc vì sao?"

Pi Pi mắt đỏ hoe, nấc cụt, thút thít nói: "Ba ba, họ nói con, nói con không phải, không phải do ba ba sinh ra, nói con là do mẹ sinh ra, con có một người mẹ."

Trì Dữ lau nước mắt cho cậu bé, suy nghĩ một lát, hỏi: "Con khóc là vì họ nói con không phải ba ba sinh ra, hay vì nói con là mẹ sinh ra?"

Mọi người nghe xong ngớ người, chẳng phải là một chuyện sao? Pi Pi thì hiểu, trả lời: "Vì nói con là mẹ sinh ra."

Cậu bé ngay lập tức nhào vào lòng Trì Dữ, ôm chặt cổ cậu, khóc lóc nói: "Ba ba, con không cần mẹ, con chỉ cần ba ba thôi."

Trì Dữ thấy lòng ấm áp, ôm chặt cậu bé, xoa đầu: "Được được được, ba ba ở đây."

Để cậu bé khóc một lát, Trì Dữ kéo Pi Pi ra, nhìn vào mắt cậu bé: "Bảo bối, con có tin lời ba ba nói không?"

"Tin ạ." Pi Pi không chút do dự trả lời.

Trì Dữ thấy lòng được an ủi, kiên định nói với Pi Pi: "Được rồi, bảo bối, con phải nhớ kỹ, con chính là do ba ba sinh ra, không có mẹ. Nếu có người nói là mẹ con, bảo con đi với cô ấy, thì cô ấy chính là kẻ lừa đảo. Con phải nhanh chóng hét to cầu cứu rồi báo công an, con hiểu không?"

Pi Pi gật đầu: "Vâng!"

Mọi người: "..."

Khán giả: "..."

[Ối giời ơi...]

[Cánh tay tôi cứng lại rồi!]

[Tiểu làm tinh ơi, tôi vừa mới có cảm tình với anh một chút, giờ thì lại tan biến hết rồi.]

[Vừa nãy Pi Pi nói trên bụng Trì Dữ có vết sẹo đấy, chắc là vết mổ. Mọi người nói xem, có thể không...]

[Không thể nào, không thể nào!]

[Nhưng mọi người không thấy lạ sao? Nếu Trì Dữ nói dối, Tổng giám đốc Cố thấy mà không phản bác hay sửa lại. Với tính cách của Tổng giám đốc Cố, không thể nào để con trai mình có quan niệm sai lầm từ nhỏ được. Hơn nữa, mẹ của Tổng giám đốc Cố cũng không ra mặt đính chính, lại còn rất thích Trì Dữ.]

[Cái này đúng là lạ thật. Giải thích duy nhất là Tổng giám đốc Cố bị tình yêu làm cho mờ mắt.]

[Không chừng Tổng giám đốc Cố là người cuồng yêu.]

Trì Dữ lau khô nước mắt cho Pi Pi: "Thôi, đừng khóc nữa, mắt sưng hết rồi."

Pi Pi nhận được câu trả lời kiên định từ ba ba, lập tức ngừng khóc, tự lau mắt.

Trì Dữ lại hỏi Pi Pi: "Bảo bối còn thắc mắc gì không?"

Pi Pi quay đầu nhìn Khang Khang và Lâm Lâm, ấm ức nói: "Mấy anh ấy không tin con."

Trì Dữ liếc nhìn mọi người. Ai cũng đang lúng túng nhìn cậu. Trì Dữ nhìn vào mắt Pi Pi: "Bảo bối, thế giới của chúng ta có rất nhiều điều kỳ diệu. Những chuyện này chỉ có những người đã trải qua mới biết. Người khác chưa trải qua nên họ sẽ không biết. Con hiểu không?"

Pi Pi gật đầu.

"Cho nên, có một số việc con không cần bắt người khác phải tin con. Chỉ cần chính bản thân con tin rằng mình đúng là được. Con hiểu chưa?"

Pi Pi gật đầu mạnh: "Hiểu rồi ạ."

"Hơn nữa, bây giờ người khác không tin con cũng không sao. Một ngày nào đó, thời gian sẽ chứng minh con nói đúng."

Pi Pi thắc mắc: "Thế là bao lâu ạ?"

"Có thể là một hai năm, hoặc năm mười năm. Không sao cả, con cứ kiên định đi trên con đường của mình là được."

"Dạ."

"Ngoan." Trì Dữ xoa đầu Pi Pi, nói: "Đi chơi với anh Khang Khang đi."

Pi Pi liếc nhìn Khang Khang và Lâm Lâm. Khang Khang và Lâm Lâm đều đang nhìn bé, hai cậu bé cảm thấy mình đã làm Pi Pi khóc nên tỏ ra rất lúng túng.

Pi Pi quay lại ôm cổ Trì Dữ: "Không chơi đâu."

"Sao vậy? Giận anh Khang Khang à?" Trì Dữ ôn tồn hỏi.

Pi Pi bĩu môi: "Họ không tin con."

Khang Khang: "..."

Trì Dữ bật cười: "Bảo bối quên ba ba vừa nói gì rồi à?"

Pi Pi: "Gì ạ?"

Trì Dữ kiên nhẫn giải thích: "Vì anh Khang Khang và anh Lâm Lâm là do mẹ sinh ra, chưa trải qua chuyện được ba ba sinh như con. Vì vậy họ mới không tin lời con nói. Đó không phải lỗi của họ, mà vì họ chưa trải qua. Không thể trách họ được, con biết không?"

Pi Pi bĩu môi, vẫn không vui.

Trì Dữ véo má bé: "Cái miệng con có thể treo được cả bình dầu rồi đấy."

Trì Dữ ôm Pi Pi, nói: "Bảo bối này, con có biết không, trên thế giới này, có thể chỉ có một mình con là được ba ba sinh ra, không phải do mẹ sinh ra."

Pi Pi mở to mắt: "Chỉ có một mình con thôi ạ?"

Trì Dữ gật đầu: "Hiện tại thì là vậy."

"Sau này thì sao?" Pi Pi truy hỏi.

"Sau này à," Trì Dữ chớp mắt, nói, "Sau này nếu ba ba sinh cho con một em trai hoặc em gái, thì con sẽ không phải là người duy nhất nữa."

Pi Pi nhìn bụng Trì Dữ: "Thế khi nào thì em trai hoặc em gái có thể được sinh ra ạ?"

Trì Dữ: "..."

Trì Dữ liếc nhìn Cố Văn Triều. Ánh mắt cậu nhìn anh rất sâu. Trì Dữ sờ mũi: "Sau này rồi tính. Con có muốn em trai em gái không?"

"Muốn ạ." Pi Pi rất hào hứng.

"Được rồi, sau này xem tình hình có thể sinh cho con một em trai hoặc em gái để con chơi."

"Ba ba, bây giờ không được ạ?"

"Bây giờ không được."

"Vâng, được ạ."

Trì Dữ đứng dậy: "Nếu con không chơi, thì đi làm việc với ba ba. Ba ba dạy con cấy mạ."

"Vâng ~" Trì Dữ bế Pi Pi đi về phía bờ ruộng, vừa đi vừa nói với Cố Văn Triều ở phía sau: "Ông xã, anh đăng mấy cái kết quả xét nghiệm kia lên đi."

Cố Văn Triều nhìn bóng lưng cậu, hỏi: "Em chắc chứ?"

"Ừm," Trì Dữ ôm Pi Pi, nói: "Trên mạng có nhiều người muốn tìm mẹ cho Pi Pi. Sao có thể để họ tùy tiện tìm một người mẹ cho bảo bối của em được."

Cố Văn Triều bật cười: "Được."

Mọi người: "..."

[Kết quả xét nghiệm gì?]

[Xét nghiệm ADN à?]

[Kết quả gì không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, Trì Dữ khi nào sinh cho Pi Pi một em trai hoặc em gái để chơi!]

[Nhìn Tổng giám đốc Cố kìa, có phải đang đăng Weibo không?]

[Đúng rồi, vừa nãy Trì Dữ nói 'đăng', chắc là đăng Weibo?]

[Tôi đi hóng trên Weibo đây.]

[Tôi cũng đi.]

Không lâu sau, trên Weibo của Cố Văn Triều cập nhật một bài viết mới.

Cố Văn Triều V: Pi Pi là con ruột của tôi và Trì Dữ. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Hình ảnh là bốn tờ kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng.

Trì Dữ V: Dù mọi người có tin hay không, con trai tôi, tôi sinh ra, không chấp nhận phản bác. // Cố Văn Triều V: Pi Pi là...

Cả mạng xã hội bùng nổ.