Sáng hôm sau thức dậy, Cố Văn Triều đích thân xuống bếp làm một bữa sáng thịnh soạn, toàn là những món Trì Dữ thích ăn.

Khi Trì Dữ dẫn Pi Pi xuống lầu, anh vừa vặn bưng hoành thánh ra.

"Daddy!"

Pi Pi nhìn thấy Cố Văn Triều, bay như một viên đạn nhỏ lao đến ôm lấy daddy đã lâu không gặp.

Sáng sớm thằng bé tỉnh lại, thấy ba ba và daddy đã về rồi, daddy còn mang quà cho thằng bé, là mô hình phi thuyền mà thằng bé thích nhất, vui sướng vô cùng.

"A, Pi Pi," Cố Văn Triều ngồi xổm xuống ôm lấy con trai, "Có nhớ daddy không?"

"Nhớ ạ!" Pi Pi liên tục hôn mấy cái lên mặt daddy, "Cảm ơn quà của daddy."

Cố Văn Triều cũng hôn Pi Pi một cái. Mắt anh dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Thích không?"

"Thích ạ." Pi Pi không nỡ rời, bò lên vai daddy, trò chuyện tình cảm với daddy.

Cố Văn Triều ôm Pi Pi đứng dậy nhìn Trì Dữ. Thấy cậu đang che miệng ngáp, anh hỏi: "Ngủ không ngon à?"

Giường của Pi Pi là giường trẻ em 1m3, hơn nữa trẻ con khi ngủ dễ lăn qua lăn lại, đạp tay đạp chân, người ngủ cùng rất dễ bị đánh thức.

Trì Dữ buông tay ra, nhướng mày: "Ai nói? Ngủ rất ngon."

Cố Văn Triều bật cười, bất lực nói: "Được rồi, đến ăn sáng đi."

Trì Dữ hừ một tiếng, nhìn xuống bàn. Hoành thánh, bánh bao, quẩy chiên, sủi cảo chiên, đều là những món cậu thích ăn. Cậu tự động lọc bỏ món dưa muối và rau xanh.

Cậu nhướng mày, nhìn Cố Văn Triều hỏi: "Bữa sáng thịnh soạn vậy sao? Ông xã, anh làm à?"

"Đúng vậy, thử đi."

Trì Dữ ngồi xuống và ăn một cách thỏa mãn.

Cố Văn Triều bế Pi Pi lên ghế ăn của trẻ em, lấy đồ ăn sáng cho thằng bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trì Dữ ăn.

Diệp Uyển Thanh nhìn hai người, như thể thằng con trai đang dỗ dành người đang giận, nhưng thái độ của Trì Dữ có hỏi có đáp, lại không giống lắm. Bà không biết hai người họ đang làm gì kỳ quái nữa.

Bà dứt khoát coi như không biết gì cả, tự ăn phần của mình.

Ăn sáng xong, Cố Văn Triều đi thay giày ở cửa. Trì Dữ đi qua nhắc nhở anh: "Tối nay đừng quên đấy."

"Biết rồi." Cố Văn Triều đi giày xong, xoay người đưa tay kéo Trì Dữ lại ôm vào lòng.

Trì Dữ hai tay chống ở ngực Cố Văn Triều ngăn lại.

Cố Văn Triều hỏi: "Hôm nay em làm gì?"

Trì Dữ: "Hẹn kiến trúc sư đến văn phòng xem phương án, sau đó còn phải đến biệt thự bên kia xem. Trang trí xong rồi, em phải đi kiểm tra một chút."

"Căn nhà bên đó vất vả cho em rồi."

Trì Dữ đuổi anh: "Được rồi, anh mau đi làm đi. Ngày mai lại phải đi quay chương trình, nhanh chóng sắp xếp công việc đi."

Cố Văn Triều: "..."

Trì Dữ thấy anh vẫn đứng đó, khẽ nhướng mày: "Sao?"

Cố Văn Triều nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt muốn nói lại thôi, còn mang chút chờ mong.

Trì Dữ: ...

Cậu cười như không cười nhìn Cố Văn Triều, nhướng mày hỏi: "Muốn hôn tạm biệt hả?"

Cố Văn Triều ghé sát lại: "Được không?"

"Được chứ."

Mắt Cố Văn Triều sáng lên, thân mình nghiêng về phía trước định hôn Trì Dữ. Trì Dữ khẽ lách người sang một bên.

Cố Văn Triều: "..."

Vừa hay Pi Pi chạy tới. Trì Dữ bế Pi Pi lên nói: "Bảo bối, daddy đi làm rồi, hôn tạm biệt daddy đi."

Pi Pi đặc biệt ngoan, rướn người qua ôm mặt Cố Văn Triều "chụt" một cái, còn vẫy vẫy tay nhỏ: "Daddy bye bye."

Cố Văn Triều: "..."

Trì Dữ một tay ôm Pi Pi, một tay đưa ra mở cửa, cười vẫy vẫy tay với Cố Văn Triều, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Ông xã bye bye, tối gặp. Trên đường lái xe cẩn thận nhé."

Cố Văn Triều bất lực ôm hai ba con một cái. "Tối gặp."

Trì Dữ bận rộn cả ngày. Cậu đến văn phòng để thảo luận phương án thiết kế với kiến trúc sư, buổi trưa ăn cơm với Tống Hiểu và tiện thể phỏng vấn hai người.

Buổi chiều, cậu đến biệt thự kiểm tra việc trang trí, và cũng liên lạc với đạo diễn Chương Sóc về việc ăn tối.

Thấy còn chút thời gian, Trì Dữ quyết định về nhà tắm rửa và thay quần áo, rồi mới đến nhà hàng đã hẹn.

Khi Trì Dữ đến, Chương Sóc đã có mặt.

Cậu bước vào, thấy Chương Sóc vẫn mặc áo sơ mi kẻ sọc, đeo chiếc ba lô đen, ngồi ở vị trí gần cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy lập tức đứng dậy nhìn ra. Khi thấy đó là Trì Dữ, anh ấy thở phào nhẹ nhõm.

"Trì lão sư."

"Đạo diễn Chương, anh đến sớm vậy. A, không cần đứng dậy đâu, ngồi đi."

Trì Dữ đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ấy, bảo nhân viên phục vụ mang trà ra. Trì Dữ nói với Chương Sóc: "Lát nữa có hai nhà đầu tư đến. Trước đây tôi có giới thiệu với anh qua điện thoại rồi, một người là Tổng giám đốc Cố Văn Triều và một người là Tổng giám đốc Lâm của Mỹ Lâm Giải Trí."

"Vâng, tôi biết rồi. Tôi đã xem ảnh của họ trên mạng rồi." Chương Sóc nói.

"Ừ, vậy thì tốt. Anh đừng căng thẳng quá nhé, có gì cứ nói đấy. Cứ nói thật, không cần nói những lời sáo rỗng. Cứ như những gì anh đã nói với tôi trước đây là được rồi."

"Vâng, tôi..." Chương Sóc chưa nói dứt câu, Lâm Cảnh đã đến.

"A, anh dâu, cậu đến sớm vậy." Lâm Cảnh vừa vào cửa đã gọi lớn.

Trì Dữ đứng dậy: "Tổng giám đốc Lâm."

"A anh dâu, đừng mà, gọi tên tôi hoặc lão Lâm cũng được."

Trì Dữ cười nói: "Được rồi, lão Lâm. Giới thiệu với anh, đây là đạo diễn Chương Sóc."

Chương Sóc bước tới bắt tay với Lâm Cảnh: "Chào Tổng giám đốc Lâm, tôi là Chương Sóc."

"Chào anh. Trì lão sư nói anh rất tài năng, nhất định phải gặp để không bỏ lỡ nhân tài. Kịch bản tôi đã xem qua, vô cùng hay."

Hôm qua, Trì Dữ đã bảo Chương Sóc gửi kịch bản và phim ngắn anh ấy đã quay cho Lâm Cảnh. Sau khi xem xong, Lâm Cảnh quả thật rất có hứng thú.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Lâm," Chương Sóc lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Anh ấy quay sang Trì Dữ nói: "Cảm ơn Trì Dữ lão sư đã có con mắt tinh tường."

Lâm Cảnh thấy người này lúng túng, rõ ràng là một người không giỏi xã giao, cũng không làm khó anh ấy nữa. Anh ta ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trì Dữ.

"Sao Lão Cố vẫn chưa đến?"

Trì Dữ đáp: "Sắp đến rồi, vừa nãy anh ấy nói còn một ngã tư nữa. Tôi gọi vài món trước nhé, anh xem có muốn gọi thêm gì không?"

Lâm Cảnh gọi thêm hai món, hai người trò chuyện dăm ba câu, Cố Văn Triều đến.

Cố Văn Triều bước vào, đi thẳng đến ngồi cạnh Trì Dữ. Dưới sự giới thiệu của Trì Dữ, anh bắt tay với Chương Sóc.

Thức ăn được dọn ra. Khi đã ăn gần xong, Trì Dữ mới để Chương Sóc giới thiệu về kịch bản của mình.

Chương Sóc lại đưa kịch bản đã chuẩn bị sẵn cho Cố Văn Triều và Lâm Cảnh, rồi thuyết trình bằng miệng một lần nữa.

Cố Văn Triều cầm kịch bản, từ từ lật xem.

Lâm Cảnh đã xem qua kịch bản, anh ta hỏi: "Kịch bản này của anh chất lượng thật sự rất tốt. Trước đây không tìm Mỹ Lâm bọn tôi à?"

Chương Sóc dừng lại một chút, tay cọ cọ lên đùi, nói: "Cái này... thực ra tôi có tìm."

"Có tìm? Một kịch bản tốt như vậy, sao tôi không nghe ai báo cáo về dự án này?" Lâm Cảnh nhướng mày hỏi, "Anh liên hệ với ai?"

"Giám đốc Trịnh của bộ phận kế hoạch."

"Trịnh An Dân à?"

Chương Sóc gật đầu: "Đúng vậy. Anh ấy muốn mua kịch bản của tôi, rồi tìm đạo diễn và ê-kíp khác. Tôi không đồng ý."

Lâm Cảnh hiểu ra, gật đầu. Anh ta lại hỏi: "Nếu anh làm đạo diễn, anh muốn quay như thế nào?"

Nói đến vấn đề chuyên môn, Chương Sóc không còn căng thẳng nữa. Anh ấy trình bày từng ý tưởng và công việc đã chuẩn bị.

Trì Dữ ngồi bên cạnh, lặng lẽ theo dõi.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chương Sóc rời đi. Ba người bọn họ lại đến câu lạc bộ mà Lâm Cảnh thường lui tới để tiếp tục nói chuyện.

Ngồi xuống, Trì Dữ hỏi Lâm Cảnh: "Lão Lâm, thế nào rồi? Có đầu tư được không?"

"Quả thật là một dự án tốt, có thể đầu tư. Dự án này chú trọng vào câu chuyện, không cần những cảnh quay lớn hay kỹ xảo, chi phí không quá cao. Nếu tài chính đầy đủ và đạo diễn quay tốt, có thể trở thành một dự án chất lượng cao," Lâm Cảnh thành thật nói. "Chỉ là đạo diễn đúng là người mới, rủi ro này khó kiểm soát."

Trì Dữ cũng biết đây là một vấn đề thực tế, nói: "Tân binh nào cũng phải có tác phẩm đầu tay. Đạo diễn lão làng cũng đều trưởng thành từ tân binh thôi. Nên cho anh ấy một cơ hội. Phong cách của anh ấy rất đặc biệt, tôi cảm giác khi làm ra, sẽ rất tốt."

"Anh dâu thật sự rất trân trọng người này." Lâm Cảnh cười ha ha.

Cố Văn Triều lườm anh ta, nói: "Đừng nói nhảm nữa, nói đi, cậu đầu tư bao nhiêu."

"Lão Cố, cậu vội thế," Lâm Cảnh suy nghĩ một chút, nói: "Dự án này có khoảng năm mươi triệu là đủ rồi. Anh dâu một chục, bên Chương Sóc có năm triệu. Lão Cố cậu ra bao nhiêu?"

"Cậu nói số đi, phần còn lại tôi bao hết." Cố Văn Triều nói.

Lâm Cảnh giơ ngón cái lên: "Vậy tôi ra mười lăm triệu, lấy danh nghĩa cá nhân."

Trì Dữ ngạc nhiên: "Anh cũng đầu tư cá nhân sao?"

"Ừ, dù sao Chương Sóc đã tìm Mỹ Lâm rồi, là Mỹ Lâm không cần." Lâm Cảnh nhún vai nói.

Trì Dữ: "..."

Cố Văn Triều: "Cái người họ Trịnh của bộ phận kế hoạch đó là người của chị cậu sao?"

Lâm Cảnh: "Đúng vậy."

Trì Dữ chớp mắt, dường như đã hiểu ra.

Lâm Cảnh lại nói: "Lão Cố, anh dâu, sao hai người không dứt khoát thành lập một công ty đầu tư điện ảnh luôn đi? Dù sao sau này anh dâu còn muốn đóng nhiều phim nữa, sẽ tiện hơn."

"Không cần đâu. Em ấy có văn phòng rồi, cứ dùng văn phòng để đầu tư là được. Khoản đầu tư của tôi sẽ tính vào văn phòng của em ấy." Cố Văn Triều nói.

Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều, cười rộ lên: "Cảm ơn ông xã, vậy em không khách sáo nhận lấy nhé."

Mày mắt Cố Văn Triều dịu dàng: "Ừ."

"Anh dâu đừng khách sáo với cậu ta, cậu ta có mỗi tiền thôi," Lâm Cảnh cười ha ha, lại nói thêm: "À, đúng rồi, ngày mai hai người đi quay chương trình phải không?"

Trì Dữ gật đầu: "Đúng vậy, sáng mai phải xuất phát."

Cố Văn Triều đứng dậy, kéo Trì Dữ: "Chúng ta về thôi, cậu đừng thức khuya quá."

"Được."

Khi đã chốt xong việc đầu tư, Trì Dữ tâm trạng cực kỳ tốt. Cậu nhắn tin cho Chương Sóc, báo tin này cho anh ấy, dặn anh ấy chuẩn bị hợp đồng đầu tư. Sau khi ký kết, anh ấy có thể thoải mái bắt tay vào làm việc.

Chương Sóc liên tiếp gửi ba tin nhắn đến, bày tỏ lòng biết ơn đối với Trì Dữ.

Anh ấy vốn dĩ vì không thể kéo được đầu tư, đã nghĩ dù chỉ có năm triệu cũng phải làm.

Trong chương trình, anh ấy thấy diễn xuất của Trì Dữ rất tốt, nên đã thử gửi mail cho Trì Dữ với tâm lý "thử vận may". Không ngờ không chỉ tìm được diễn viên chính, Trì Dữ còn giúp anh ấy kéo được mấy chục triệu đầu tư.

Năm triệu đột nhiên biến thành năm mươi triệu, cuối cùng anh ấy cũng có thể thỏa sức làm!

Trì Dữ và Cố Văn Triều về đến nhà hơi muộn. Vì ngày mai phải đi quay chương trình, thấy Trì Dữ và Cố Văn Triều đều rất bận, Diệp Uyển Thanh đã giúp Pi Pi thu xếp hành lý.

"Sợ hai đứa ngày mai không kịp, mẹ dọn giúp thằng bé rồi. Vali ở phòng khách tầng ba, hai đứa xem còn thiếu gì không thì mang theo nhé." Diệp Uyển Thanh nói.

"Cảm ơn mẹ, có mẹ ở đây thật là tốt quá." Trì Dữ cảm động nói.

Diệp Uyển Thanh cười nói: "Cảm ơn gì, hai đứa dọn dẹp xong thì đi ngủ sớm đi."

"Vâng."

Trì Dữ và Cố Văn Triều đi lên lầu. Trì Dữ kiểm tra vali của Pi Pi trước. Diệp Uyển Thanh rất chu đáo, đã chuẩn bị đủ mọi thứ cần thiết, còn chuẩn bị cả thuốc đau bụng và thuốc cảm cúm.

Hai người bắt đầu dọn dẹp hành lý, rửa mặt, bận rộn đến gần 12 giờ đêm.

Thấy Trì Dữ tắm xong lại đi về phía phòng Pi Pi, Cố Văn Triều giữ cậu lại: "Đi đâu vậy?"

"Ngủ chứ sao." Trì Dữ đáp.

Cố Văn Triều ôm cậu lại không cho đi: "Ngủ với Pi Pi không tốt đâu."

Trì Dữ buồn cười nhìn anh, nói: "Em thấy ngủ rất ngon mà."

"Cứ ngủ bên này đi, giường bên này lớn, thoải mái hơn." Cố Văn Triều kéo Trì Dữ về phía mép giường.

Trì Dữ thuận theo nói: "À, vậy em ngủ bên này, anh đi ngủ với Pi Pi đi."

Cố Văn Triều: "...Anh ngủ với em."

"Ngủ ngon ông xã." Trì Dữ đẩy Cố Văn Triều ra khỏi phòng, rồi đóng cửa và khóa lại một cách thành thục.

Cố Văn Triều: "..."

Trì Dữ vui vẻ quay về chiếc giường lớn, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cố Văn Triều nằm trên giường Pi Pi nửa tiếng. Ước chừng Trì Dữ đã ngủ, anh đứng dậy đi tìm chìa khóa, mở cửa phòng ngủ chính, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trì Dữ quả nhiên đã ngủ rồi. Cố Văn Triều lặng lẽ trèo lên giường, ôm cậu vào lòng, lúc này mới nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Trì Dữ tỉnh lại, nhìn thấy Cố Văn Triều bên cạnh.

Trì Dữ: "..."

Tên cáo già này, lén lút trèo lên giường mình!

***

Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay bắt đầu từ buổi chiều, khi Trì Dữ và những người khác xuống máy bay và lên xe của ê-kíp.

Ê-kíp chương trình đã thông báo thời gian phát sóng trực tiếp đại khái, khán giả đã chờ sẵn ở phòng live stream.

[Nói là khoảng 3:30, bây giờ đã qua mười phút rồi, sao vẫn chưa bắt đầu nhỉ?]

[Pi Pi bảo bối, dì đến đây!]

[Tôi phải chứng kiến tình yêu tuyệt vời của tiểu làm tinh và Tổng giám đốc Cố!]

[Tôi vừa xem, chuyến bay của họ hình như bị trễ một chút.]

[Đợi chút đi.]

[Phát sóng rồi phát sóng rồi!]

[Đến rồi, nhìn thấy tiểu làm tinh rồi.]

[Ánh sáng tối quá, đây là ở bãi đậu xe sân bay phải không?]

[Lâu rồi không gặp, Pi Pi vẫn đáng yêu như vậy.]

Khi chiếc xe đi ra khỏi bãi đậu xe, hình ảnh phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng sáng lên.

Người quay phim phía trước nhắc nhở Trì Dữ: "Trì lão sư, tín hiệu và hình ảnh đã ổn định rồi, có thể chào hỏi khán giả."

"Được rồi. Chào mọi người, lâu rồi không gặp," Trì Dữ đối diện với máy quay chào hỏi, rồi nói với Pi Pi: "Bảo bối, đến đây, chào mọi người đi."

Pi Pi đã đói, đang ăn một chiếc bánh kem nhỏ. Đôi mắt long lanh nhìn vào máy quay, một bàn tay vẫy vẫy: "Chào các chú, các dì ạ."

[Pi Pi chào con ~]

[Giữa trưa, chắc suất ăn trên máy bay không ngon phải không? Nhìn thằng bé đói kìa.]

[Cho thằng bé ăn thịt đi!]

Trì Dữ lấy điện thoại ra, mở phòng live stream: "Để em xem các gia đình khác đã đến chưa."

Phòng live stream của gia đình Lâm Thư và Tạ Minh Triết đã mở, cũng đang ở trên xe như họ. Hai gia đình còn lại vẫn còn tối.

"Bảo bối, con xem này, chị Miêu Miêu và anh Khang Khang họ cũng đang trên đường rồi."

Pi Pi nhìn màn hình, hỏi: "Anh Dương Dương và em gái vẫn chưa đến sao?"

"Chắc vẫn còn trên máy bay."

Anh quay phim phía trước đưa qua một tấm thẻ. Trì Dữ nhận lấy, "Cái gì vậy?"

Cậu mở tấm thẻ ra, đọc thầm: "Các cư dân mạng đều muốn biết diễn biến tiếp theo của buổi hẹn hò của các bạn."

"Diễn biến tiếp theo gì?" Trì Dữ nhìn vào máy quay cười nói. "Không phải mọi người đều thấy rồi sao? Từ lúc Tổng giám đốc Cố xuống máy bay, đến ăn tối rồi về nhà, đều bị chụp và đăng lên mạng hết rồi."

Trì Dữ thở dài, "Đi đâu cũng bị nhận ra, xem ra tôi nổi thật rồi."

Khán giả: ——

[Ha ha ha, cái giọng điệu thiếu đánh này, đúng là tiểu làm tinh không sai!]

[Đúng đúng đúng, bây giờ anh nổi lắm rồi, fan đã hơn 9 triệu, gần 10 triệu rồi kìa, có thể coi là minh tinh lưu lượng rồi.]

[Nổi, nổi lắm!]

[Anh đừng có mà 'phiêu' nhé.]

[Tôi muốn biết diễn biến tiếp theo sau khi hẹn hò về nhà!]

[Cùng muốn biết!]

Trì Dữ nhìn màn hình bình luận, nói: "Không có 'phiêu', không có 'phiêu' đâu. Gió không đủ lớn, không 'phiêu' lên được."

Trì Dữ nhìn bình luận và trò chuyện với mọi người.

[Trì Dữ có phải anh đã ký hợp đồng với Mỹ Lâm không?]

Trì Dữ cười nói: "Không cần đoán mò, không có ký hợp đồng với Mỹ Lâm đâu. Tổng giám đốc Lâm và Tổng giám đốc Cố là bạn bè lớn lên cùng nhau. Tôi tự mở một văn phòng, bây giờ vẫn đang trang trí."

[Oa, tự mình làm ông chủ!]

[Tiểu làm tinh tốc độ này được đấy!]

[Trì Dữ nhìn tôi đi, tôi muốn biết câu chuyện về cây đó.]

Trì Dữ thấy bình luận này, đưa điện thoại đến trước mặt Cố Văn Triều: "Ông xã, họ muốn biết chuyện về cái cây."

[Ông xã!]

[Ôi trời đất ơi, bây giờ nghe anh ấy gọi Tổng giám đốc Cố là ông xã, lại cảm thấy ngọt ngào quá!]

[Trước đây cứ tưởng anh ấy đơn phương Tổng giám đốc Cố, sau đó biết Tổng giám đốc Cố mất trí nhớ, ai cũng lo lắng cho anh ấy. May mà bây giờ là song phương rồi!]

[Thật ngọt~]

Cố Văn Triều nhìn màn hình, đầy rẫy những bình luận "ngọt quá" và "ăn cẩu lương no nê".

Cố Văn Triều mỉm cười, giải thích: "Chỉ là cây mà tôi và bạn học cùng trồng trong dịp Tết Trồng Cây thôi."

Trì Dữ: "..."

[..Sao mà đơn giản thế!]

Trì Dữ không nhịn được bật cười, giải thích thêm cho khán giả: "Mọi người tìm ra rồi mà. Đó là một truyền thống của trường cấp 2 và cấp 3 Thực nghiệm Thịnh Hoa. Mỗi học sinh ở đó đều có thể cùng bạn bè trồng một cái cây, rất ý nghĩa. Tôi nghe Cố Văn Triều kể, mỗi cái cây trong sân trường đều do học sinh tự tay trồng. Cây của Cố Văn Triều là trồng cùng với Tổng giám đốc Lâm của Mỹ Lâm Giải Trí và một người bạn khác.

Trường Thịnh Hoa chất lượng giảng dạy rất tốt, có từ mẫu giáo đến cấp ba. Phân hiệu tiểu học cũng có hoạt động trồng cây. Sắp tới có ngày mở cửa cho khách tham quan, mọi người có con cháu trong độ tuổi đi học có thể dẫn các cháu đến xem."

Khán giả đã biết chuyện này.

[Thịnh Hoa mở cửa vào cuối tuần sau đó, tận hai ngày lận. Nhất định tôi phải đi xem mới được!]

[Trồng cây tốt quá. Hoạt động này của Thịnh Hoa rất ý nghĩa.]

[Tôi cũng là cựu học sinh Thịnh Hoa đây. Cây tôi trồng là cây hoa mộc, mỗi năm đến ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi đều về thăm cây cùng bạn bè.]

[Em gái tôi sắp lên lớp 6, tôi cũng dẫn nó đi xem!]

Thấy mọi người háo hức, Trì Dữ nhắc nhở: "Nói trước nhé, mọi người đi xem thì xem thôi, đừng có phá hoại. Mỗi cái cây ở đó đều chứa đựng thanh xuân của ba người bạn trẻ. Mọi người phải yêu quý cây cối, không được 'sờ' lung tung! Sờ hỏng là tôi bắt đền đấy!"

[Biết rồi, biết rồi. Bọn tôi chỉ nhìn thôi! Chụp ảnh thôi! Không 'sờ' đâu!]

Sau khi quảng bá miễn phí cho trường Thịnh Hoa, trò chuyện thêm một lát, họ cũng đến thôn Thanh Ngưu.

Vừa xuống xe, Trì Dữ đã thấy gia đình Tạ Minh Triết đang đứng dưới mái hiên nói chuyện với đạo diễn. Pi Pi nhìn thấy Khang Khang, hét lên một tiếng rồi chạy tới: "Anh Khang Khang!"

Khang Khang quay đầu lại, mừng rỡ kêu lên: "Pi Pi! Em đến rồi!"

Hai cậu bạn nhỏ hơn 20 ngày không gặp, vừa thấy nhau đã ôm chầm lấy, nhảy tưng tưng, mừng rỡ khôn xiết.

Tạ Minh Triết thấy Trì Dữ và Cố Văn Triều đi đến, chào hỏi xong, vui vẻ nói: "Đạo diễn bảo nhà chúng tôi có điều hòa!"

"Thật hả? Tốt quá rồi! Thời tiết nóng thế này, không có điều hòa thì chịu sao nổi!" Trì Dữ nói.

Thế nhưng, Cố Văn Triều nghe xong thì im lặng. Gia đình Tạ Minh Triết có điều hòa, vậy Khang Khang sẽ không cần sang ngủ cùng Pi Pi nữa. Thế là buổi tối anh sẽ không cần đấu trí đấu dũng với Trì Dữ nữa ư?