Chương 87
Truyện: Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi
Tác giả: Phàm Trần Phiến Diệp
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90: Hoàn
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Nếu chỉ là tai nạn xe cộ đêm qua, Cố Văn Triều sẽ không nói ra những lời thể hiện sự sợ hãi mất mát và tìm thấy Trì Dữ. Lời giải thích duy nhất là ký ức ở thế giới trong sách đã quay trở lại.
Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều, trong mắt anh ngập tràn sự kinh ngạc xen lẫn sợ hãi và bàng hoàng, cùng với nỗi bi thương tuyệt vọng chưa hề tan đi, như thể đã trải qua vô vàn khổ đau và tang thương.
Trì Dữ đau lòng vô cùng, hai tay nâng mặt Cố Văn Triều, hỏi: "Anh thật sự nhớ ra rồi sao?"
Cố Văn Triều nhìn cậu thật sâu, không nói gì.
Trì Dữ khẽ hỏi: "Có phải, anh đã thấy em và Pi Pi biến mất không?"
"Đừng rời khỏi anh!" Cố Văn Triều không chịu nổi những từ như "biến mất", lại ôm chặt cậu hơn, ghì chặt không buông.
"Không được phép rời xa anh nữa!"
Đầu anh giờ đây rất hỗn loạn, ngập tràn những ký ức đau khổ trong sách.
Khi đó, biết tin Trì Dữ và Pi Pi gặp tai nạn xe, anh đã chạy đến hiện trường với tốc độ nhanh nhất, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hai người.
Cảnh sát cho biết trong xe chỉ có một tài xế, đã tử vong tại chỗ.
Nhưng điện thoại của Trì Dữ lại được tìm thấy trong khe ghế sau, cùng với chiếc cặp sách nhỏ của Pi Pi.
Cố Văn Triều gần như phát điên ngay tại chỗ.
Anh cho rằng Trì Dữ và Pi Pi bị bắt cóc.
Anh nhờ cảnh sát trích xuất camera giám sát, nhìn thấy chiếc xe Trì Dữ và Pi Pi đang ngồi bị một chiếc xe tải lớn lao nhanh đâm bay xa mười mấy mét. Khoảnh khắc đó, sự tuyệt vọng bao trùm lấy anh.
Nhưng sau khi xem hết camera, từ lúc tai nạn xảy ra cho đến khi cảnh sát đến hiện trường, không hề thấy Trì Dữ và Pi Pi bước ra khỏi xe.
Không có vụ bắt cóc nào.
Nhưng Cố Văn Triều tin chắc Trì Dữ và Pi Pi đã lên xe, vì Trì Dữ còn gọi điện cho anh khi đang ở trên xe.
Tuy nhiên, Trì Dữ và Pi Pi lại không ở trong xe.
Một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng anh: biết đâu Trì Dữ đã dẫn Pi Pi xuống xe giữa đường? Thoát khỏi tai nạn này?
Họ kiểm tra lại camera trường Pi Pi, camera hiển thị hai ba con đã lên chiếc xe đó. Camera ven đường cũng không cho thấy xe dừng lại.
Thế nhưng, hai ba con cứ thế biến mất một cách đột ngột.
Cố Văn Triều phát điên đi tìm hai người, lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích họ.
Tìm xong thành phố này, anh lại đi tìm ở thành phố bên cạnh...
Anh quên ăn quên ngủ, tìm kiếm ròng rã suốt một tháng, cả người tiều tụy, không ăn được, không ngủ được, tinh thần suy sụp.
Người dưới quyền khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng anh làm sao ngủ nổi.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh tràn ngập hình ảnh Trì Dữ và Pi Pi, không biết họ đang ở đâu, có đang chịu khổ không?
Cho đến khi kiệt sức mà ngất đi, anh đã xuyên trở về đây lúc nào không hay.
Có lẽ anh cũng đã chết đột ngột trong sách, Cố Văn Triều không rõ.
Hiện tại đầu anh ong lên, đau nhức, còn hơi buồn nôn, nhưng trong lòng Cố Văn Triều vẫn ngập tràn cảm xúc tuyệt vọng trong ký ức đó.
Anh ôm chặt Trì Dữ, ôm chặt bảo bối mà anh đã tưởng mất đi nay tìm lại được.
Anh giữ đầu Trì Dữ, hôn mạnh lên môi cậu, dùng miệng mình cảm nhận sự tồn tại của người yêu, rồi cảnh cáo một cách gay gắt:
"Trì Dữ, em không được phép rời xa anh nữa!"
Trì Dữ đau lòng muốn chết, vỗ về lưng anh, mũi cay xè. Cậu ghé tai anh cam đoan:
"Được, em không rời xa anh. Em sẽ vĩnh viễn không rời xa anh. Ông xã đừng sợ, chúng ta sẽ không chia xa nữa, gia đình mình đã đoàn tụ rồi."
Dù chưa biết chính xác chuyện gì đã xảy ra sau tai nạn của cậu và Pi Pi trong sách, nhưng không khó để đoán ra từ những lời nói của Cố Văn Triều: có lẽ cậu và Pi Pi đã biến mất khỏi thế giới đó.
Cậu không dám tưởng tượng Cố Văn Triều đã sống sót qua khoảng thời gian đó như thế nào khi không có cậu và Pi Pi.
Chỉ nghĩ thôi, trái tim cậu đã đau như cắt.
Nhìn Cố Văn Triều trong trạng thái này, cậu thà rằng anh đừng bao giờ nhớ lại.
Trì Dữ ôm chặt lấy anh, trấn an Cố Văn Triều từng chút một.
Hai người ôm nhau rất lâu. Trì Dữ nhìn thấy bác sĩ đứng bên cạnh, bèn vỗ vỗ lưng Cố Văn Triều.
"Ông xã, anh hôn mê lâu rồi, có chỗ nào không thoải mái không? Để bác sĩ kiểm tra cho anh được không?"
Cố Văn Triều vẫn ôm chặt không buông.
Trì Dữ dịu dàng nói: "Ông xã, em sẽ ở đây, không đi đâu cả. Để bác sĩ kiểm tra một chút được không? Em rất lo lắng cho cơ thể anh."
Cố Văn Triều nghe vậy, nới lỏng vòng tay, nhưng vẫn không buông hẳn, chỉ kéo ra một khoảng cách nhỏ, vẻ mặt đầy miễn cưỡng.
Trì Dữ nắm tay anh, kéo tay anh từ sau lưng mình ra phía trước để nắm: "Em sẽ ở ngay đây."
Cố Văn Triều nhìn chằm chằm cậu, bàn tay nắm tay Trì Dữ rất chặt.
Trì Dữ nói với bác sĩ bên cạnh: "Bác sĩ, làm phiền anh."
Bác sĩ kiểm tra đồng tử Cố Văn Triều, sau đó bắt đầu hỏi về tình trạng cơ thể hiện tại của anh.
Cố Văn Triều vẫn nhìn chằm chằm Trì Dữ, nhưng trả lời thành thật các câu hỏi của bác sĩ: choáng váng, buồn nôn, và đau đầu.
Bác sĩ còn yêu cầu anh cử động chân tay để kiểm tra tình hình.
"Anh trước đây mất trí nhớ, giờ đã nhớ lại phải không?" Bác sĩ nghe được cuộc đối thoại của hai người, hỏi.
Cố Văn Triều gật đầu.
Bác sĩ: "Nhớ lại được bao nhiêu?"
Cố Văn Triều nắm chặt tay Trì Dữ: "Toàn bộ."
Trì Dữ nắm đáp lại, bàn tay còn lại bao lấy mu bàn tay anh, vỗ nhẹ để trấn an.
Bác sĩ nói: "Hiện tại anh cảm thấy choáng váng, đau đầu, buồn nôn là do va chạm phần đầu dẫn đến chấn động não nhẹ. Chúng tôi đề nghị anh nên nằm lại theo dõi thêm một hoặc hai ngày."
Anh ta hỏi Trì Dữ: "Hai cậu sẽ ở lại đây theo dõi, hay vẫn muốn chuyển viện?"
"Tình trạng của anh ấy có thể đi máy bay không?" Trì Dữ lo lắng hỏi: "Có làm bệnh tình nặng thêm không?"
Bác sĩ đáp: "Có thể đi máy bay, nhưng không nên. Anh ấy đang đau đầu, tốt nhất là theo dõi hai ngày, xác nhận không còn vấn đề gì, bệnh trạng giảm bớt rồi hẵng đi máy bay, bệnh nhân cũng sẽ thoải mái hơn."
Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều: "Ông xã, chúng ta ở lại đây theo dõi hai ngày rồi về nhé, được không?"
"Được." Cố Văn Triều nói bằng giọng khàn khàn.
Thấy anh đồng ý, Trì Dữ nói với bác sĩ: "Bác sĩ, chúng tôi sẽ ở lại đây theo dõi."
Bác sĩ gật đầu: "Trả lại tôi tờ đơn chuyển viện đó đi."
Trợ lý của Trì Dữ trả lại tờ đơn chuyển viện cho bác sĩ.
Chờ bác sĩ đi rồi, Trì Dữ đỡ Cố Văn Triều nằm xuống: "Ông xã, anh nghỉ ngơi một chút. Có đói bụng không, muốn ăn gì không?"
Cố Văn Triều đau đầu lắm, dạ dày cũng khó chịu: "Không muốn ăn."
Trì Dữ biết anh đang chấn động não chắc chắn khó nuốt trôi, nên không ép: "Vậy uống nước nhé."
Trì Dữ rót chút nước ấm, đỡ anh uống.
"Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho khỏe."
Cố Văn Triều kéo tay cậu: "Anh muốn nhìn em."
"Em sẽ ở đây, không đi đâu cả. Anh yên tâm nghỉ ngơi, mới nhanh khỏe được" Trì Dữ ngồi ở mép giường nhẹ giọng nói.
Cố Văn Triều vẫn nhìn cậu, rồi nói thêm: "Anh muốn thấy Pi Pi và mẹ."
Không thấy mặt họ, anh vẫn không yên tâm.
"Được, chắc giờ họ cũng dậy rồi, em gọi video cho họ."
Trì Dữ đỡ anh ngồi tựa lưng, ngồi cạnh anh, lấy điện thoại gọi video: "Mẹ biết anh gặp chuyện cũng lo lắng lắm."
Video nhanh chóng được kết nối. Diệp Uyển Thanh sốt ruột hỏi: "Tiểu Trì, Văn Triều thế nào? Tỉnh chưa? Có về được không?"
"Mẹ ơi, Văn Triều tỉnh rồi ạ." Trì Dữ hướng điện thoại về phía Cố Văn Triều: "Anh ấy nhớ lại chuyện trước đây, muốn nói chuyện với mẹ và Pi Pi."
"Tỉnh rồi sao? Tốt quá!"
Diệp Uyển Thanh nhìn thấy con trai xuất hiện trên màn hình, quả nhiên đã tỉnh, bà cuối cùng cũng yên lòng. Bà đưa tay lau nước mắt, mỉm cười.
"Văn Triều, con thế nào? Có khỏe không?"
Ký ức của Cố Văn Triều hiện tại hơi hỗn loạn. Lý trí biết mình đã xuyên về, nhưng cảm xúc vẫn còn mắc kẹt ở thời điểm trong sách.
Xuyên qua mấy năm, anh cảm thấy đã rất lâu rồi chưa được gặp Diệp Uyển Thanh.
Nhìn thấy mẹ trên màn hình, mắt anh khẽ động, anh nhận lấy điện thoại từ tay Trì Dữ, khản giọng gọi: "Mẹ."
"Ôi, con thế nào? Đầu còn đau không?" Diệp Uyển Thanh quan tâm hỏi.
Cố Văn Triều rất đau đầu, nhưng anh lắc đầu: "Vẫn ổn, không đau lắm."
"Có phải bị chấn động não không?"
"Vâng, chấn động não nhẹ thôi, mẹ đừng lo lắng."
Diệp Uyển Thanh dặn dò: "Chấn động não thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng." Cố Văn Triều ngoan ngoãn đáp.
Diệp Uyển Thanh đi đến cửa, gọi Pi Pi: "Pi Pi, lại đây, nói chuyện với daddy và ba ba."
Pi Pi đang lái chiếc ô tô điện nhỏ trong sân. Cậu bé vốn muốn ra đường nhỏ trong khu phố chơi, nhưng bà nội và chú A Uy không cho ra ngoài, nên chỉ đành chơi trong sân.
Nghe bà nội nói đang gọi video với ba ba, cậu bé thành thục phanh xe, nhảy xuống, chạy vội qua.
"Daddy! Ba ba!"
Nhìn thấy con trai, nghe giọng Pi Pi non nớt, Cố Văn Triều cuối cùng cũng an lòng.
"Pi Pi."
Pi Pi nhìn thấy băng gạc trên đầu daddy, hỏi: "Daddy, đầu daddy bị sao vậy?"
"Daddy không cẩn thận bị thương, không sao đâu, vài ngày nữa là khỏi." Cố Văn Triều dịu dàng đáp.
Nghe vậy, Pi Pi lo lắng nói: "Có đau không ạ?"
"Hơi đau một chút, nhưng sẽ nhanh hết đau thôi, đừng lo."
"À, vậy daddy phải dưỡng thương cho tốt nha, ăn nhiều đồ ngon, ăn thịt vào, mới nhanh khỏi."
Cố Văn Triều mím môi cười: "Được."
Nói xong, Pi Pi lại bĩu môi trách daddy: "Daddy lại đi thăm ba ba nữa hả? Lại không đưa con đi!"
"Ba ba sắp về rồi." Cố Văn Triều cười nói, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Pi Pi trên màn hình.
Pi Pi mở to mắt kinh ngạc: "Thật hả?"
"Thật."
Pi Pi vui vẻ nói: "Tốt quá, chờ ba ba về, con muốn đi chơi với hai người."
Cậu bé nghĩ một lát, rồi nhấn mạnh: "Lần này hai người không được tự đi một mình nha, con với bà nội cũng phải đi!"
Nhìn con trai vui vẻ, Cố Văn Triều nói ôn tồn: "Được, cả nhà mình cùng đi."
Diệp Uyển Thanh hỏi: "Thế nào, có về được không?"
Trì Dữ đáp: "Văn Triều hiện tại đau đầu lắm, bác sĩ nói nên ở lại theo dõi hai ngày, không có vấn đề gì hẵng về thì tốt hơn."
"Được, sức khỏe quan trọng, vậy các con chú ý nhé. Máy bay luôn sẵn sàng chờ lệnh."
"Vâng."
Video call với Diệp Uyển Thanh và Pi Pi một lát, Diệp Uyển Thanh sợ làm phiền Cố Văn Triều nghỉ ngơi nên cúp máy.
Y tá mang thuốc giảm đau đến, Cố Văn Triều uống thuốc.
Trì Dữ ôm vai anh: "Ông xã yên tâm nhé, Pi Pi và mẹ đang ở nhà, rất ổn."
Nét mặt Cố Văn Triều giãn ra nhiều. Anh nhìn Trì Dữ hỏi: "Tối qua, em có bị thương không?"
"Không có, chỉ tiện tay đẩy một cái thôi, da còn chưa bị xây xát."
Cố Văn Triều kéo tay cậu xuống nhìn, thấy lòng bàn tay phải của Trì Dữ quả nhiên có chút đỏ.
"Anh xem, có phải không sao không?"
Cố Văn Triều yên tâm: "Cường ca đâu?"
"Khuỷu tay Cường ca bị trầy da, yên tâm, đã xử lý rồi, vết thương nhỏ thôi, sẽ nhanh khỏi."
Thấy sắc mặt Trì Dữ cũng không tốt lắm, Cố Văn Triều lại hỏi: "Em có phải tối qua không ngủ không?"
"Em vẫn ổn, không sao." Trì Dữ hạ giường bệnh xuống, ngồi vào mép giường nắm tay Cố Văn Triều hôn lên mu bàn tay anh: "Em chỉ sợ anh đột nhiên lại biến mất, lại xuyên vào sách."
Ánh mắt Cố Văn Triều khẽ động, cơ thể xê dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ giường bên cạnh mình: "Lên đây."
Trì Dữ cũng mất ngủ cả đêm, có hơi buồn ngủ nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.
Cậu không khách sáo với Cố Văn Triều, cởi giày và áo khoác, nằm xuống bên cạnh anh.
Cố Văn Triều ôm lấy người yêu mới cảm thấy vững tâm. Anh nhìn thẳng vào Trì Dữ, vẫn không dám nhắm mắt lại.
Trì Dữ thấy vậy lòng thắt lại: "Ông xã, anh phải ngủ một chút chứ. Em sẽ ngủ cùng anh, được không?"
"Được."
"Nhắm mắt lại đi." Trì Dữ nói.
Cố Văn Triều nhắm mắt lại, một lát sau, anh lại lén lút mở ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt Trì Dữ.
Cố Văn Triều: "......"
Trì Dữ: "......"
Trì Dữ thở dài, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Văn Triều: "Ông xã, anh không ngủ, em cũng không ngủ được."
"...... Ngủ đi." Cố Văn Triều ôm chặt lấy cậu, nhắm mắt lại.
Trì Dữ nhìn anh rất lâu, xác nhận anh không mở mắt nữa, mới nhắm mắt ngủ.
Không lâu sau, Cố Văn Triều lại mở mắt.
Cảm xúc tuyệt vọng từ ký ức trong sách vẫn đang ảnh hưởng đến anh, đầu cũng còn đau, anh căn bản không ngủ được.
Anh cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, hôn lên giữa trán cậu, ôm chặt.
Mãi đến khi thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, anh mới chợp mắt được một lúc.
Trì Dữ ngủ đến trưa bị buồn vệ sinh làm tỉnh, bò dậy muốn đi vệ sinh.
Cậu vừa định xuống giường, Cố Văn Triều lập tức mở mắt, nắm lấy cổ tay cậu: "Em đi đâu?"
Trì Dữ chỉ vào nhà vệ sinh: "Em đi vệ sinh."
"Anh đi cùng em." Cố Văn Triều ngồi dậy, nắm tay Trì Dữ đi về phía nhà vệ sinh.
Trì Dữ: "......?"
Vào nhà vệ sinh, Trì Dữ nhìn Cố Văn Triều đang nắm tay mình: "Ông xã, anh buông ra, ra ngoài trước đi."
"...... Anh cũng muốn đi vệ sinh." Cố Văn Triều nói xong, dùng tay kia bắt đầu c** q**n.
Trì Dữ: "Vậy anh đi trước đi."
Trì Dữ lùi lại một bước, Cố Văn Triều lập tức kéo cậu lại.
Trì Dữ: "?"
"Cùng đi." Cố Văn Triều kiên trì nói.
Trì Dữ nhìn anh vẫn nắm tay mình, bất đắc dĩ nói: "Vậy anh buông ra đi, một tay không tiện."
Cố Văn Triều do dự một chút, mới buông lỏng tay.
Hai người cùng đối diện với một bồn tiểu.
Trì Dữ bỗng thấy buồn cười, cậu từng được Cố Văn Triều ôm đi tiểu rồi, nhưng hai người cùng nhau dùng một bồn tiểu như thế này, hình như là lần đầu tiên, cảm giác có hơi kỳ lạ.
Đi vệ sinh xong, hai người tiện thể rửa mặt một chút. Trợ lý đã mang hành lý của họ đến.
Lúc đi ra, vệ sĩ Tiểu Vương mang bữa trưa vào.
Cố Văn Triều chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, bưng chén cháo trắng lên uống từng ngụm một cách chậm rãi.
"Còn thấy buồn nôn không?" Trì Dữ hỏi.
Cố Văn Triều gật đầu.
"Có cần bảo bác sĩ kê thêm thuốc chống nôn không?"
Cố Văn Triều nói khẽ: "Không cần, hai ngày nữa chắc sẽ ổn thôi."
Anh uống được vài ngụm rồi thôi. Trì Dữ lại đút anh thêm vài muỗng canh.
Trì Dữ ăn nhanh phần cơm của mình, thu dọn hộp cơm định ra ngoài vứt rác.
Cố Văn Triều lại kéo cậu, muốn đi theo cùng.
Trì Dữ nhìn anh, trong lòng lóe lên một phỏng đoán, nhưng cậu vẫn nói: "Đi thôi."
Hai người tay trong tay vứt rác xong trở về, rửa tay.
Trì Dữ bảo Cố Văn Triều nằm nghỉ ngơi: "Ông xã, em đi tìm bác sĩ một lát."
Cố Văn Triều lại lập tức ngồi dậy: "Anh đi cùng em."
"Ông xã, em đi một lát rồi về ngay."
"Anh đi theo em." Cố Văn Triều nắm tay cậu nói.
Phỏng đoán trong lòng được xác nhận, Trì Dữ đau lòng. Chồng cậu dường như hiện tại vô cùng sợ cậu rời khỏi tầm mắt.
Đây hẳn là ảnh hưởng do ký ức trong sách gây ra.
Cậu đè nén nỗi chua xót, nắm tay Cố Văn Triều, nói: "Không đi đâu cả, anh đi lại nhiều sẽ chóng mặt. Để Cường ca đi hỏi, anh nằm nghỉ ngơi cho tốt."
Trì Dữ ngồi bên giường bệnh, gọi Cường ca vào, nhờ anh ấy đi hỏi bác sĩ xem Cố Văn Triều hiện tại không ăn được có cần tiêm dinh dưỡng hay không.
Một lát sau, Cường ca trở về, nói nếu đến chiều tối vẫn không ăn được thì mới tiêm.
"Được rồi, ông xã, anh nghỉ đi. Nhắm mắt lại, sẽ không còn chóng mặt nữa." Trì Dữ một tay nắm tay Cố Văn Triều, một tay che lên mắt anh.
Cố Văn Triều kéo tay cậu xuống, hỏi: "Hiện tại anh không ngủ được. Anh muốn nói chuyện với em. Chuyện tai nạn xe cộ thế nào rồi?"
Trì Dữ suy nghĩ một chút, không nói với anh thì anh cũng sẽ tự mình suy đoán, nên vẫn nói thật: "Xe tìm được rồi, cảnh sát đang tìm tài xế đó, anh đừng lo lắng."
"Là cố ý sao?"
"Hẳn là vậy." Trì Dữ lại sợ anh lo lắng chuyện ở nhà, nói: "Yên tâm, bên nhà có Uy ca, Cường ca đã tìm thêm hai đồng đội cũ qua hỗ trợ rồi."
Cố Văn Triều gật đầu, lại hỏi: "Công việc của em..."
"Không sao, em đã xin đạo diễn nghỉ rồi, họ có thể quay cảnh người khác trước. Chuyện công ty anh cũng đừng lo, trợ lý Lý sắp xếp ổn thỏa hết rồi."
"Anh đừng nghĩ nhiều quá. Bác sĩ nói, hiện tại anh cần hạn chế động não, hạn chế dùng mắt, nghỉ ngơi thật tốt, mới nhanh hồi phục được."
Cố Văn Triều gật đầu, rồi lại hỏi: "Chúng ta có phải lại lên hot search không?"
"Em chưa xem, nhưng hẳn là có."
Trì Dữ lấy điện thoại ra xem một chút.
Chuyện Cố Văn Triều gặp tai nạn xe cộ, hôn mê và được đưa vào bệnh viện, tối qua các cư dân mạng đều đã biết. Đến tận hôm nay, nó vẫn treo trên hot search.
[Ôi trời, Cố tổng thảm quá đi, nửa năm trước hình như mới gặp tai nạn xe hơi mà? Sao lại gặp tai nạn nữa vậy?]
[Nhìn ảnh, người còn đang hôn mê, không biết giờ đã tỉnh chưa?]
[Cố tổng năm nay có phải gặp hạn không, hết tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, giờ lại tai nạn xe cộ.]
[Biết đâu lại nhớ lại chuyện trước đây?]
[Mong mọi chuyện bình an.]
[Hy vọng Cố tổng sớm tỉnh lại.]
Trì Dữ thuật lại một số bình luận cho anh nghe. Hai người nói chuyện một lát.
Trì Dữ bỗng nhớ đến một chuyện, hỏi: "Hôn lễ của chúng ta có nên hoãn lại không?"
Theo kế hoạch, hôn lễ của họ còn hơn nửa tháng nữa là diễn ra.
Cố Văn Triều nghe vậy lập tức nói: "Không được! Nhất định phải cử hành đúng hẹn!"
"Nhưng cơ thể anh..."
"Đến lúc đó sẽ ổn thôi! Không được hoãn lại!" Cố Văn Triều lập tức nắm lấy cổ tay cậu.
Trì Dữ bất đắc dĩ nói: "Được được được, không hoãn lại."
Cố Văn Triều nhớ đến lịch diễn của Trì Dữ, hỏi: "Cảnh của em còn bao lâu nữa?"
"Năm sáu ngày."
Cố Văn Triều suy nghĩ một chút, không muốn để Trì Dữ hoãn ngày cưới, nói: "Vậy em đừng về vội, quay xong rồi về."
Trì Dữ nhướng mày: "Vậy anh về trước đi?"
"Anh sẽ ở lại cùng em quay xong rồi về." Cố Văn Triều nói.
Trì Dữ: "......"
Cậu lại gần, nói với Cố Văn Triều: "Ông xã, anh dính người quá đi."
Cố Văn Triều khựng lại, nắm chặt tay cậu, nheo mắt: "Em chê phiền?"
"Không có, sao lại thế được, em hận không thể nhét anh vào túi, đi đâu cũng mang theo." Trì Dữ nói ngọt như rót mật vào tai.
Cố Văn Triều hài lòng: "Em nói rồi nhé, đi đâu cũng mang anh theo, không được nuốt lời."
Trì Dữ cười: "Ừm, em đã nói."