- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 93
Chương 93
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Người ta câu người thì âm thầm mà câu.
Khương Bách Xuyên câu người thì công khai mà câu.
Thủ đoạn còn rất trẻ con.
Câu cũng không giống câu, theo đuổi cũng chẳng ra theo đuổi, tâm tư viết rõ cả lên mặt, nhưng lại nhát gan, sợ Vân Lệ giận nên lấy hai đứa trẻ làm lá chắn.
Vân Lệ bị ép cùng anh ta trông trẻ hơn một tuần.
Triêu Triêu, Mộ Mộ mè nheo đòi Vân Lệ cùng Khương Bách Xuyên đến nhà trẻ đón chúng tan học, giáo viên và phụ huynh ở nhà trẻ nhanh chóng quen mặt.
Cô giáo lớn tiếng gọi: “Triêu Triêu, Mộ Mộ, cậu mợ các con đến rồi!”
Phụ huynh đi qua khẽ thì thầm: “Vợ chồng cùng nhau đón con, thời nay hiếm thấy thật.”
“Đúng vậy, ghen tị quá, trai tài gái sắc, cô gái này thật có phúc, lấy được người đàn ông như vậy.”
Người ta thì thầm ngay bên cạnh, Vân Lệ muốn không nghe cũng khó: “…”
Đã đủ xấu hổ rồi, ấy thế mà Khương Bách Xuyên còn đáp lại một câu: “Tôi cũng rất có phúc.”
Mấy vị phụ huynh bên cạnh không ngờ Khương Bách Xuyên sẽ bắt chuyện, vội vàng cười nói: “Đúng, đúng, đúng, cậu đúng là số tốt, lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.”
Vân Lệ: “…”
Đón Triêu Triêu, Mộ Mộ xong, Vân Lệ ôm một trong hai đứa chạy như bay.
Triêu Triêu nghi hoặc nhìn Vân Lệ và Mộ Mộ đang được bế đi, chọc vào đùi Khương Bách Xuyên: “Cậu lại chọc giận mợ tương lai rồi à?”
Khương Bách Xuyên buông xuôi: “Chắc vậy, không sao, về nhà ăn đánh một trận là ổn thôi.”
Triêu Triêu cười hì hì: “Bố con cũng nói câu này.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Tuy không nói nên lời nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Bị đánh cũng là một loại hạnh phúc.
Chuyện Vân Lệ trông trẻ Hạ Vãn Chi cũng biết, tối nay lại là thứ sáu nên cùng nhau hẹn ở Lan Đình Biệt Viện ăn một bữa lẩu.
Tiết sương giáng đã qua, thời tiết hơi se lạnh, rất thích hợp để ăn lẩu.
Gia đình bốn người này vừa đến, Hạ Vãn Chi mở cửa ra liền nhiệt liệt chào đón: “Ối chao, cả nhà kéo đến à, không cần thay giày, mau mau vào đi!”
Vân Lệ lườm cô một cái, dắt Triêu Triêu, Mộ Mộ đi vào trong.
Khương Bách Xuyên bị bỏ rơi, đối diện với ánh mắt dò xét của Hạ Vãn Chi, nhún vai: “Gần nửa tiếng rồi không thèm để ý đến tôi.”
Mỹ phẩm Obagi
Hạ Vãn Chi chỉ vào anh: “Đáng đời!”
Người đàn ông nham hiểm.
Hồi trước Tạ Kỳ Diên cũng dùng Tạ Đàn để tạo ra đủ mọi cơ hội.
Chỉ là Tạ Kỳ Diên cao tay hơn một chút.
Còn Khương Bách Xuyên…
Một lời khó nói hết.
Khương Bách Xuyên ngoài việc không phân biệt được ai là Triêu Triêu, ai là Mộ Mộ ra, những kỹ năng trông trẻ khác vẫn rất giỏi, không hổ là người mới ngoài hai mươi đã làm cậu trông trẻ.
Vân Lệ học được rất nhiều từ anh.
Khương Bách Xuyên đưa bọn trẻ đi rửa tay rồi lên bàn, Vân Lệ vừa giúp Triêu Triêu chỉnh lại quần áo vừa trách: “Lần sau rửa tay không cần xắn tay áo cao như vậy, xắn lên tận vai rồi.”
Khương Bách Xuyên học theo động tác của Vân Lệ kiên nhẫn chỉnh lại tay áo cho Mộ Mộ, cười nói: “Không xắn cao thì chúng nó nghịch nước rồi.”
Vân Lệ phản bác: “Vậy sao lúc tôi ở đây chúng nó không nghịch.”
Khương Bách Xuyên nhướng mày: “Nên là không có cô thì tôi không làm được.”
Vân Lệ: “…”
Hạ Vãn Chi: “Khụ khụ khụ.”
Tạ Kỳ Diên liếc anh một cái, định nghi ngờ không biết có phải anh là Khương Bách Xuyên thật không, nhưng nghĩ lại bản thân mình cũng chẳng khác mấy, đành không lên tiếng.
Tạ Đàn lén vỗ tay, thầm nghĩ song hỷ lâm môn.
Bữa lẩu này ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Hai người đàn ông ở trong bếp, Tạ Đàn chơi với Triêu Triêu, Mộ Mộ, Hạ Vãn Chi nhân cơ hội hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Vân Lệ bật cười: “Cảm giác gì thế nào?”
“Rung động đó.” Hạ Vãn Chi đặt tay lên ngực làm động tác trái tim đập thình thịch hai cái, “Tổng tài bá đạo theo đuổi cậu đến mức IQ tụt dốc rồi.”
Vân Lệ nhất thời không nói nên lời: “…”
Rung động sao?
Cô không biết phải miêu tả thế nào.
Nhiều hơn rung động, là cảm khái, là thói quen.
Trong đó cũng có sự do dự.
“Tớ nhớ trước đây quan hệ cậu với Tạ Kỳ Diên như nước với lửa, sau đó làm sao mà xác định mình thích anh ta vậy?” Vân Lệ khoác tay lên vai cô, quay đầu nhìn về phía bếp, ghé sát vai nhau thì thầm chuyện riêng tư.
Bếp là kiểu mở, từ góc nhìn của Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên, hai người này trông có vẻ hơi lén lút.
Hạ Vãn Chi có chút ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Hôn một cái là biết.”
Vân Lệ: “…”
Cô không ngờ Hạ Vãn Chi lại mạnh mẽ như vậy.
Hạ Vãn Chi đề nghị: “Cậu thử xem.”
Vân Lệ từ chối khéo: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”
Hạ Vãn Chi ôm tay cô: “Tin tớ đi, phương pháp này hiệu quả nhất, cơ thể cậu sẽ nói cho cậu biết đáp án một cách thẳng thắn.”
Vân Lệ hơi nín thở, mặt tái mét.
Cô khẽ thở dài: “Không cần thử đâu, tớ tự biết.”
Khi một người bất giác muốn đến gần một người, hoặc không bài xích sự tiếp cận của đối phương, đáp án đã rõ ràng rồi.
Lúc rời đi, hai người mỗi người ôm một đứa Triêu Triêu, Mộ Mộ đang ngủ say xuống lầu.
“Anh…”
“Tôi…”
Hai người đồng thanh.
Khương Bách Xuyên khẽ cười: “Cô nói đi.”
“Triêu Triêu, Mộ Mộ rất dễ trông.” Giọng Vân Lệ nhẹ nhàng, mang theo chút cảm khái.
Khương Bách Xuyên đáp lời, nói chuyện phiếm với cô: “Lúc một hai tuổi không dễ trông, hay khóc, chúng nó khóc, Khương Hữu Dung cũng khóc. Thời gian đó Dung Ngộ không đóng phim, chỉ lo đi học lớp bồi dưỡng nghiên cứu cách trông trẻ, nhưng may mà họ hàng bạn bè đông, mọi người đều giúp trông, nhất là mấy vị trưởng bối trong nhà, cưng chiều hết mực.”
Vân Lệ gật đầu, hỏi: “Theo anh nói, người nhà của Triêu Triêu, Mộ Mộ cũng khá đông, vậy tại sao… lại giao cho anh trông?”
Khương Bách Xuyên có vẻ đắc ý: “Vì Triêu Triêu, Mộ Mộ thích người đẹp trai.”
Hai đứa nhóc này rất quấn anh, đó là sự thật.
Vân Lệ bật cười, lên xe rồi mới hỏi lại: “Người nhà của Triêu Triêu, Mộ Mộ có ý kiến gì không?”
Khương Bách Xuyên cài dây an toàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Tại sao lại có ý kiến?”
“Anh mang con cái người ta đi gây rối.” Vân Lệ đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt hai người đều rất thẳng thắn.
Dẫn dắt từng chút một, cuối cùng cô cũng lên tiếng vạch trần.
Khương Bách Xuyên đột nhiên tháo dây an toàn, cả người nghiêng về phía Vân Lệ: “Không phải gây rối, là trợ công.”
Vân Lệ hơi sững sờ.
“Người thân bên cạnh tôi đều biết tôi đang theo đuổi cô.” Ánh mắt Khương Bách Xuyên thẳng thắn, giọng nói hơi trầm, “Đưa Triêu Triêu, Mộ Mộ ra tiền tuyến là quyết định do cả nhà cùng bàn bạc quyết định.”
“Vân Lệ, cho anh một cơ hội đi.”