- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 183
Chương 183
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Bắc Thành sang xuân, Diêu Cầm trong bộ váy cổ điển màu xanh sương hoa, quàng chiếc khăn quàng cổ lông xù, lúc cụp mắt xuống, một nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc khăn, lúc nói chuyện với ông nội, giọng điệu dịu dàng tĩnh lặng.
Như nhiều năm trước, lần đầu tiên ông gặp bà.
Ánh mắt Tạ Thiên Tề khẽ lóe lên, hơi thở dài và chậm nhưng không ổn định.
Liễu Thư Bạch ngồi bên cạnh Diêu Cầm, ánh mắt luôn đặt trên người bà.
Cũng như nhiều năm trước.
Sau khi nói chuyện đơn giản với ông nội vài câu, Diêu Cầm mới từ từ ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Thiên Tề tóc cũng đã bạc nửa đầu.
Đây là cuộc gặp mặt sau hơn 20 năm.
Bà mặc chiếc váy cùng màu với chiếc váy bà mặc lần đầu gặp người đàn ông này, chỉ để làm một lời từ biệt chính thức.
Từ biệt chấp niệm, từ biệt quá khứ của chính mình, từ biệt người đàn ông từng yêu sâu sắc nhưng đã phản bội bà.
Diêu Cầm tưởng mình sẽ bối rối, sẽ đau buồn, sẽ tức giận, sẽ oán hận.
Nhưng lúc này…không có gì cả.
Những cảm xúc thừa thãi…hoàn toàn không có.
Chỉ có sự bình yên nhàn nhạt.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Mục đích hôm nay của bà rất đơn giản, chỉ muốn nói chuyện với ông.
Nói về chuyện năm đó.
Ông nội rời đi trước, Hạ Vãn Chi một tay nắm Tạ Kỳ Diên, một tay kéo Tạ Đàn theo sát phía sau, chỉ có Liễu Thư Bạch mắt đỏ ngầu đứng bên cạnh Diêu Cầm, ra vẻ không cho ai đến gần Diêu Cầm.
“Chú không đi à?” Tạ Kỳ Diên quay đầu lại gọi ông.
Liễu Thư Bạch không lên tiếng, ông quả thật không muốn đi.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Diêu Cầm đẩy đẩy ông: “Anh cùng A Diên ở ngoài đợi, nhanh thôi.”
Nghe thấy lời nói có chút an ủi khiến người ta yên tâm này, Liễu Thư Bạch mới bước đi từng bước một, vẫn không ngừng ngoái đầu.
“Tạ Đàn, đi tìm ông nội đi.” Hạ Vãn Chi dừng bước, vỗ vai Tạ Đàn bảo cô bé rời đi.
Người lớn nói chuyện trẻ con không được nghe lén.
Nhưng người lớn thì có thể.
Khóe miệng Tạ Đàn khẽ giật, nhưng đối diện với ánh mắt hung dữ của anh trai mình đành phải biết ý rời đi.
Ba người đứng không xa, vừa hay nghe rõ cuộc đối thoại trong nhà.
Đồ hiphop trẻ em
Vẫn là Diêu Cầm lên tiếng trước: “Tại sao?”
Như hơn hai mươi năm trước, chỉ hỏi một câu tại sao.
“Đáp án năm đó không nhận được, tôi không hy vọng hôm nay cũng như vậy.” Diêu Cầm nén lại cảm xúc của mình, chất vấn ông.
Tạ Thiên Tề chỉ ngơ ngác nhìn bà: “Bệnh của em…”
“Nhờ ơn anh.” Diêu Cầm ngắt lời ông định nói.
Bà sợ đó là một câu quan tâm bà.
Tạ Thiên Tề thu lại câu nói chưa nói hết, mỉa mai cười: “Nhờ ơn tôi? Sống cùng em bao nhiêu năm nay là người đàn ông đó, không phải tôi, sao lại nhờ ơn tôi?”
“Đúng, không có Thư Bạch tôi sớm đã chết rồi.” Diêu Cầm không tranh cãi gì với ông, ngẩng đầu lên tha thiết hỏi lại ông, “Tạ Thiên Tề, năm đó, tại sao?”
Tại sao lại rời xa bà, tại sao lại không yêu bà, tại sao lại phản bội bà.
“Tôi đã trả lời em rồi.” Tạ Thiên Tề nhìn bà, nhưng chỉ liếc một cái liền dời tầm mắt, “Không có tại sao, chỉ là không còn yêu nữa.”
“Anh không phải không yêu nữa, anh là hận tôi.” Giọng Diêu Cầm càng lúc càng trầm thấp, ông không nói bà liền nói thay ông, “Anh hận tôi, hận tôi làm anh mất đi vinh hoa phú quý, hận tôi làm anh phải hạ mình sống trong một khoảng sân nhỏ lợp ngói xanh.”
“Nhưng ngày xưa tôi đề nghị chia tay, là anh không đồng ý, là anh muốn kiên trì! Là anh tự nguyện cắt đứt quan hệ với gia đình, là anh tự nguyện cùng tôi đến Nam Thành! Dù anh có hối hận, dù anh có hận tôi… anh, anh tại sao lại hận cả A Diên?” Diêu Cầm khàn giọng, không nuốt trôi được sự chua xót trong cổ họng, “Nó là con trai của anh mà…”
Bà tưởng, ít nhất ông sẽ đối xử tốt với con trai của họ, bà tưởng với tài lực địa vị của nhà họ Tạ, Tạ Kỳ Diên sẽ sống tốt hơn.
Sau khi biết chuyện của Tạ Kỳ Diên ở nhà họ Tạ những năm qua, Diêu Cầm như bị đặt trên lưỡi dao, bà hối hận, hối hận vì đã tự tay đẩy con trai mình vào địa ngục.
Bà căm phẫn, hận Tạ Thiên Tề không xứng làm bố, không xứng làm người.
Tạ Thiên Tề ngày xưa đối xử với Tạ Kỳ Diên tốt như vậy.
Bà tưởng, ít nhất ông sẽ đối xử tốt với con trai của họ.
Bà cũng hận, hận chính mình.
Đời này, hai người đàn ông duy nhất bà có lỗi, một là con trai mình, một là Liễu Thư Bạch.
Bà tự biết, mình tội lỗi sâu nặng.
Có lẽ ông trời bằng lòng cho bà cơ hội chuộc tội, thế là bà trở về.
Về để chuộc tội.
“Nó là con trai tôi?” Tạ Thiên Tề cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Diêu Cầm, dù là trước đây hay bây giờ ông vẫn sợ bà rơi nước mắt, ông tự giễu cười, nụ cười lại xen lẫn cơn giận vô cớ, “Nó là con trai tôi sao?”
Như tảng đá đè nặng trong lồng ngực bao nhiêu năm cuối cùng cũng vỡ tan, bùng nổ là những tiếng hét đầy uất ức và căm phẫn: “Em tự hỏi lòng mình xem nó có thật sự là con trai tôi không!”
Tiếng hét này còn lớn hơn cả tiếng ông đập bàn bằng tay không, không chỉ Diêu Cầm kinh ngạc tột độ, ngay cả Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên đang nghe lén ngoài cửa cũng không thể tin được.
Một lúc lâu sau, Hạ Vãn Chi máy móc quay đầu nhìn Liễu Thư Bạch.
Đánh giá vài giây, ánh mắt lại từ từ chuyển sang khuôn mặt Tạ Kỳ Diên.
Cố gắng tìm ra điểm giống nhau giữa hai người này.
Khác với sự kinh ngạc của những người khác, trên mặt Liễu Thư Bạch chỉ có cơn giận còn dữ dội hơn cả Tạ Thiên Tề.
Lý trí còn sót lại đã giữ ông lại ở cửa.
Ông biết không thể vào đánh tên khốn đó một trận.
Cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa kết thúc.
Diêu Cầm sẽ tức giận.
Ánh mắt chạm nhau, một tia căm phẫn, một tia từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng.
“Hóa ra… là vậy.” Diêu Cầm không nhìn ông nữa, vịn vào tay ghế từ từ đứng dậy, nhìn xuống Tạ Thiên Tề.
Nhìn xuống, nhìn người đàn ông này.
Bà cười, nụ cười có chút mỉa mai.
Hóa ra đáp án bà chờ đợi suốt bao năm lại nực cười đến vậy.
Đáp án thật nực cười.
Tạ Thiên Tề lại càng nực cười hơn.
“Bà cười gì?” Hơi thở Tạ Thiên Tề lên xuống dữ dội, tim vì cảm xúc dao động vừa rồi mà âm ỉ đau.
“Anh nghĩ nó không phải con trai anh…” Diêu Cầm nghẹn ngào, bà không chấp nhận được đáp án này, những cảm xúc hỗn độn trong lòng cũng khiến bà không thể thở nổi.
Thật nực cười.
Bà khó khăn nhếch môi: “Chỉ vì suy nghĩ của anh, anh đã phản bội lời hứa, phản bội tình cảm, bỏ vợ… bỏ con.”
“Tạ Thiên Tề, là tôi… là tôi đã nhìn lầm anh, là tôi đã tự lừa dối mình.” Vừa nắm chặt tay, đồng tử đang co rút cũng cố gắng kìm nén không cho một giọt nước mắt nào rơi xuống, Diêu Cầm hít một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau bà hỏi ông: “Vậy anh nghĩ nó có thể là con của ai?”