- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 51
Chương 51
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Tám giờ tối, Hạ Vĩnh Thanh hỏi: “Hạ Vãn Chi đâu?”
Bà Rose chuyên tâm xem phim: “Bên nhà đối diện.”
Tám rưỡi tối, Hạ Vĩnh Thanh đứng ngồi không yên: “Hạ Vãn Chi vẫn chưa về à?”
Bà Rose chẳng hề lo lắng: “Mới có bao lâu đâu.”
Chín giờ tối, Hạ Vĩnh Thanh như ngồi trên đống lửa: “Hạ Vãn Chi tìm Tạ Kỳ Diên làm gì?”
Bà Rose chuẩn bị đắp mặt nạ: “Em làm sao biết, chuyện của người trẻ tuổi anh đừng có quản.”
Hạ Vĩnh Thanh đứng dậy đi đi lại lại: “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ làm gì mà phải mất cả tiếng đồng hồ?”
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt ông cứng đờ lại.
Câu nói ấy như nhắc ông chợt tỉnh, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Con nhỏ ngỗ nghịch không biết giữ kẽ, tôi đi gọi nó về.”
Bà Rose không hiểu tại sao người đàn ông năm mươi tuổi lại trở nên đa nghi như vậy, đắp mặt nạ lên mặt rồi nằm trên ghế sofa tiếp tục xem phim.
Trong nhà Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi ngồi trên ghế sofa vu/ốt ve con mèo đang ngáy khò khò, vẻ mặt vui vẻ không muốn về.
“Trường Sinh thật ngoan, Trường Sinh thật đáng yêu, Trường Sinh…”
Trường Sinh, Trường Sinh…
Hạ Vãn Chi bây giờ miệng lúc nào cũng nhắc đến Trường Sinh.
Tạ Đàn khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, than thở với Tạ Kỳ Diên đang ngồi bên cạnh làm việc: “Anh nhận nuôi con mèo này ở đâu vậy, em sắp bị chị Hoàn Tử cho ra rìa rồi.”
Trường Sinh có phòng riêng cho mèo, phòng ngủ của Tạ Kỳ Diên ở nhà họ Tạ thông với phòng mèo, Tạ Đàn chưa từng vào phòng Tạ Kỳ Diên, Trường Sinh cũng chưa từng ra khỏi phòng mèo nên Tạ Đàn mới không biết anh nuôi một con mèo.
Tạ Kỳ Diên đã xử lý xong công việc, đóng laptop lại, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng người và mèo hòa hợp, giọng điệu lười biếng: “Lịch sự một chút, Trường Sinh còn lớn hơn em đấy, em nên gọi nó là anh.”
Toàn thân Tạ Đàn hóa đá: “???”
Cái quái gì vậy?
Hạ Vãn Chi nghe thấy cười đến rung cả vai: “Anh trai của Tạ Đàn ha ha ha…”
“Trường Sinh, Trường Sinh, Tạ Trường Sinh.” Hạ Vãn Chi v/uốt ve Trường Sinh đã già, không động đậy lại vô cùng hiền lành, giọng điệu vui vẻ, “Cái tên này anh đặt cho nó hay thật.”
Tạ Kỳ Diên khẽ nhướng mày, sửa lại: “Nó không họ Tạ.”
Hạ Vãn Chi theo phản xạ quay đầu: “Vậy nó họ gì?”
Dường như đang do dự, Tạ Kỳ Diên một lúc lâu sau mới nói: “Hạ, Hạ Trường Sinh.”
Thời gian như ngừng lại vào khoảnh khắc này, không khí cũng lập tức trở nên loãng đi, hơi thở Hạ Vãn Chi như nghẹn lại, miệng nhanh hơn não: “Theo họ tôi à?”
Giày nam nữ
Tạ Đàn càng kinh ngạc hơn: “Không lẽ nó là con mèo anh với chị Hoàn Tử cùng nuôi à!”
“Suy nghĩ của em có thể táo bạo hơn một chút nữa đấy.” Tạ Kỳ Diên lạnh lùng liếc nhìn Tạ Đàn một cái.
Tạ Đàn kinh ngạc che miệng: “Không lẽ nó là con trai anh và chị Hoàn Tử cùng sinh ra à!”
Hạ Vãn Chi: “…”
Đúng lúc này Trường Sinh kêu “meo” một tiếng như đang đáp lại Tạ Đàn.
Tạ Kỳ Diên dù có bình tĩnh đến mấy cũng không nhịn được liếc nhìn Trường Sinh một cái sau đó bất lực ấn thái dương: “Vậy chị Hoàn Tử của em cũng giỏi thật, có thể sinh ra con mèo mười bốn tuổi.”
Khóe miệng Hạ Vãn Chi giật giật, trợn tròn mắt nhìn Tạ Đàn: “Trẻ con nhà ai mà suy nghĩ lung tung vậy.”
Ánh mắt chuyển sang Tạ Kỳ Diên, hung dữ nói: “Anh, im miệng cho tôi.”
Tạ Kỳ Diên dường như rất nhẹ nhàng cười một tiếng.
Chủ đề lúng túng nhanh chóng qua đi, Hạ Vãn Chi ôm Trường Sinh không ngừng cảm thán: “Nó vậy mà đã mười bốn tuổi rồi.”
Tuổi thọ trung bình của mèo cũng chỉ mười mấy năm.
Hạ Vãn Chi cảm nhận được sự mềm mại của lông mèo trong lòng bàn tay, như nghĩ đến điều gì đó ngẩng đầu nhìn Tạ Kỳ Diên một cái.
Cô không nhìn thấu Tạ Kỳ Diên.
Nuôi mèo cần sự kiên nhẫn.
Trường Sinh được anh nuôi rất tốt.
Nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được Tạ Kỳ Diên vu/ốt ve mèo, chơi đùa với mèo, làm “sen” dọn phân mèo sẽ như thế nào.
“Tại sao nó lại họ Hạ vậy?” Lúc hỏi câu này Hạ Vãn Chi không nhìn Tạ Kỳ Diên.
Tạ Đàn cũng tò mò: “Đúng vậy, đúng vậy, nó có quan hệ gì với chị Hoàn Tử không?”
Nói vậy, Hạ Vãn Chi ôm lấy mặt Trường Sinh cẩn thận quan sát, cố gắng tìm kiếm trong ký ức xem có ký ức nào liên quan đến mèo không.
“Hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.” Hạ Vãn Chi lẩm bẩm.
Tạ Đàn kinh ngạc: “Thật à?”
Hạ Vãn Chi nhíu mày: “Mèo tam thể trông cũng na ná nhau, có lẽ tôi nhận nhầm.”
Tạ Đàn hỏi dồn: “Vậy là gặp ở đâu, biết đâu…”
“Ảnh đại diện Wechat của quản gia Kỳ hơi giống Trường Sinh.” Hạ Vãn Chi vừa nói vừa lấy điện thoại ra so sánh.
Tạ Kỳ Diên liếc cô một cái: “…”
Tạ Đàn cảnh giác cấp một: “…”
“Lúc nhận nuôi Trường Sinh là mùa hè.” Tạ Kỳ Diên không hề hoảng sợ, lập tức chuyển chủ đề, “Nên họ Hạ.”
Đặt cho nó họ Hạ…để kỷ niệm lần đầu gặp gỡ vào mùa hè đó.
Mắt Hạ Vãn Chi sáng lên: “Hóa ra là vậy.”
Cô cười cười, nắm lấy móng vuốt của Trường Sinh, giọng hơi nhẹ: “Tiếc là chị không quen em vào mùa hè, Hạ Trường Sinh.”
Tạ Kỳ Diên thản nhiên liếc cô một cái, im lặng không nói.
Lúc này chuông cửa vang lên, Hạ Vãn Chi không chút ý thức nào về việc ông Hạ đột kích, vẫn đang thích thú vu/ốt ve mèo.
Tạ Kỳ Diên sai Tạ Đàn đi mở cửa, giây tiếp theo mình cũng đứng dậy theo.
Trường Sinh rất quấn Tạ Kỳ Diên, thấy anh đứng dậy cũng muốn đứng dậy theo, thế là vùng vẫy trong lòng Hạ Vãn Chi một chút.
Thấy vậy, Tạ Kỳ Diên đưa tay ra: “Đưa cho tôi đi, có khách đến, nó sợ người lạ, để tôi mang nó vào phòng.”
Hạ Vãn Chi vừa gật đầu vừa giao Trường Sinh vào lòng Tạ Kỳ Diên.
Cô ôm mèo như ôm trẻ con, lúc giao mèo khoảng cách với Tạ Kỳ Diên rất gần, giữa chừng không cẩn thận chạm vào ngực và mu bàn tay Tạ Kỳ Diên, một tay kẹp giữa Trường Sinh và ngực Tạ Kỳ Diên.
Tạ Kỳ Diên bất giác cảm thấy như bị cào một cái.
Anh bị ép phải ôm Trường Sinh như vậy.
Anh không ngờ Hạ Vãn Chi lại đưa mèo cho mình như thế.
Cẩn thận, như ôm trẻ con trực tiếp nhét vào lòng anh, anh chỉ có thể theo phản xạ đưa tay ra đỡ lấy.
“Hai đứa đang làm gì vậy!” Hạ Vĩnh Thanh bị cảnh tượng trước mắt kích động, tiếng gầm như rồng vang lên.
Tạ Kỳ Diên vỗ về con mèo đang hoảng sợ, quay người thản nhiên đối mặt với Hạ Vĩnh Thanh.
Hạ Vãn Chi rất thành thật: “V.uốt ve mèo.”
Nhìn rõ con mèo tam thể trong lòng Tạ Kỳ Diên, bước chân vội vàng của Hạ Vĩnh Thanh dừng lại, dường như có chút lúng túng, ho khan một tiếng: “Mẹ con có việc tìm con về.”
Hạ Vãn Chi “ồ ồ ồ” vài tiếng, lưu luyến vu.ốt ve đầu Trường Sinh, lúc rời đi lại xoa đầu Tạ Đàn: “Ngày mai qua tìm em chơi, hoặc là em qua tìm chị chơi.”
Tạ Đàn có lẽ bị tiếng gầm giận dữ vừa rồi của Hạ Vĩnh Thanh dọa sợ, có chút ngơ ngác gật đầu, vừa nghĩ đến Hạ Vãn Chi có thể không chống cự nổi người bố hung dữ như vậy, hai ngày nữa sẽ phải theo cùng ra nước ngoài, mắt lập tức cay xè.
Cửa đóng lại, Hạ Vãn Chi theo Hạ Vĩnh Thanh về.
Bà Rose ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt ủ rũ gần như giống hệt nhau của hai bố con liền giật mình: “Hai người định cùng nhau biểu diễn đổi mặt à?”
Hạ Vãn Chi hừ hừ mách lẻo: “Vừa rồi bố hung dữ với con.”
Hạ Vĩnh Thanh kêu oan: “Ai hung dữ với con, bố hung dữ với thằng nhóc Tạ Kỳ Diên đó!”
“Bố không thích anh ta.” Hạ Vãn Chi rất bình thản nói ra.
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Hạ Vĩnh Thanh khoanh tay sau lưng: “Không thích.”
“Hồi nhỏ bố còn khuyên con hòa thuận với anh ta.” Hạ Vãn Chi bĩu môi.
Hạ Vĩnh Thanh hừ một tiếng: “Hồi nhỏ không phải con rất ghét nó sao? Bây giờ con bênh vực nó như vậy làm gì, con nói thật đi, có phải con mê sắc đẹp của nó rồi không?”
Hạ Vãn Chi không thể tin nổi trợn tròn mắt: “…”