- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 168
Chương 168
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Năm cậu mười tuổi, bà ấy từng quay về tìm cậu.” Liễu Thư Bạch bỗng dưng đột ngột kể lại chuyện cũ.
Khoảnh khắc gọi số điện thoại đó, giới thiệu bản thân với Tạ Kỳ Diên và nói ra địa chỉ ở Ireland, cho phép họ đến tìm ông, Liễu Thư Bạch đã nghĩ xong sẽ kể hết mọi chuyện cho họ.
Ông không chột dạ, cũng không hối hận.
Chỉ là ông hiểu ra, mình không phải là thuốc chữa cho Diêu Cầm.
Ông không cứu được Diêu Cầm.
Tạ Kỳ Diên đột ngột sững sờ, đầu óc nóng bừng nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ trước sau một lượt, trầm giọng nói: “Năm đó cãi nhau với Hầu Mộng Thu rồi rơi xuống sông, tôi biết.”
Liễu Thư Bạch kinh ngạc liếc nhìn anh một cái.
Hạ Vãn Chi giải thích: “Anh ấy đợi mẹ mình hơn hai mươi năm, ông Liễu, ông chiếm hữu mẹ anh ấy bao lâu, anh ấy đã tìm mẹ mình bấy lâu, chưa từng bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
Cổ họng Liễu Thư Bạch nghẹn lại, môi khẽ run, không nói nên lời.
Một lúc lâu sau ông mới tiếp tục: “Có lẽ không phải đi tìm cậu, lúc đó bà ấy đã bệnh rồi, bà ấy đi tìm Tạ Thiên Tề đòi một lý do.”
Nói xong ông lại cười lạnh lắc đầu: “Không đúng, bà ấy muốn đi xem người phụ nữ cướp chồng mình rốt cuộc có điểm nào hơn bà ấy…”
Đêm khuya tĩnh lặng ở Bắc Thành năm đó, Liễu Thư Bạch chạy đến nơi thì nhìn thấy Diêu Cầm đang từ bỏ chống cự trên mặt sông.
Bà muốn tìm đến cái chết.
Liễu Thư Bạch sau khi phát hiện bà mắc bệnh trầm cảm đã đoán được bà có ý định tự tử.
Ông luôn dằn vặt bản thân vì không kịp nhận ra, chỉ một sơ suất, Dao Cầm thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, suýt nữa đã mất mạng.
Đêm đó nếu ông không kịp đến…
Liễu Thư Bạch không dám nghĩ.
Sau khi đưa Tạ Kỳ Diên đến nhà họ Tạ, Diêu Cầm chuyển đến sống ở ngõ Dương Liễu ở Bắc Thành. Lúc đó Diêu Cầm đã u uất từ lâu nhưng vì con trai nhỏ của mình, cũng vì lời hứa của ông cụ Tạ, bà bằng lòng định cư ở Bắc Thành.
Liễu Thư Bạch thích Diêu Cầm, từ năm lớp tám khi cùng bàn với bà đã thích.
Họ cùng bàn hai năm cấp hai rồi cùng nhau thi vào cùng một trường cấp ba, lại trở thành bạn cùng lớp.
Năm năm yêu thích chôn chặt trong lòng đã lâu, Liễu Thư Bạch hối hận nhất là tốt nghiệp cấp ba ông không nói ra tình cảm này, rồi ông vì áp lực gia đình mà ra nước ngoài.
Lúc về nước, Diêu Cầm đã kết hôn sinh con, gả cho một Tạ Thiên Tề hơn mình bảy tuổi, người mà bà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dù bà đã gả đi nhưng ông vẫn nhớ bà ấy.
Ông ẩn mình, lén lút nhìn trộm cuộc sống của bà.
Nhìn bà ân ái với người đàn ông khác, nhìn con bà lớn lên từng ngày.
Shopee tech zone
Cho đến khi người đàn ông đó bỏ rơi bà.
Ông xót xa, ông căm hận, lại thầm mừng vì mình lại có cơ hội.
Nhưng ông lại phát hiện, bà rất yêu người đàn ông đó, yêu đến mức từ chối sự tiếp cận của bất kỳ ai.
Sau khi Diêu Cầm đến Bắc Thành, Liễu Thư Bạch cho người âm thầm bảo vệ, bất ngờ biết Hầu Mộng Thu định ra tay với bà, liền cho người đến ngõ Dương Liễu đưa bà về Nam Thành trước.
Chuyến đi này kéo dài 5 năm, trong 5 năm đó ông đến gần bà, ở bên bà, cố gắng đưa bà ra khỏi khó khăn, nhưng bà lại tự mình đóng cửa, từ chối tấm lòng của ông.
Mỗi ngày bà đều sống trong quá khứ, sống trong những ký ức đẹp đẽ với Tạ Thiên Tề, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, bà biết bộ dạng đó của mình thảm hại đến mức nào cho nên bà không dám đi gặp con trai mình.
Sau này bà được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm nặng, Liễu Thư Bạch sợ bà tự tử, không rời bà nửa bước, lần duy nhất sơ suất chính là để bà thoát khỏi sự kiểm soát của ông, bay đến Bắc Thành tìm Hầu Mộng Thu.
Chỉ một lần đó…ông suýt nữa mất bà.
Tạ Kỳ Diên cũng suýt nữa mất mẹ.
“Lần rơi xuống sông đó, bà ấy đi qua cửa tử một lần, suýt nữa không về được nữa.” Liễu Thư Bạch chỉ nhắc đến chuyện này sắc mặt đã tái mét, giọng nói đầy vẻ sợ hãi, cảm xúc bi thương ùa về, “Lúc tỉnh lại, bà ấy im lặng suốt nửa tháng không nói một lờ, vừa mở miệng đã cười hỏi tôi là ai, tôi tưởng bà ấy mất trí nhớ, nhưng không bao lâu sau bà ấy lại nhận ra tôi là ai, khóc lóc hỏi tôi Tạ Thiên Tề ở đâu.”
“Sau này bà ấy được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt.” Mỗi một chữ Liễu Thư Bạch nói ra đều là một đòn nặng giáng xuống tim Tạ Kỳ Diên.
Hơi thở Tạ Kỳ Diên nghẹn lại, như chìm trong nước, khó chịu như thiếu oxy.
“Bà ấy bị trầm cảm…” Liễu Thư Bạch nghẹn ngào, nói một hồi mắt đã ươn ướt, tháo kính ra lau nước mắt, ông lại tiếp tục, “Bệnh trầm cảm còn chưa chữa khỏi, sao lại rơi xuống nước rồi bị tâm thần phân liệt chứ…”
Bệnh tâm thần phân liệt khiến bà mất đi sự thống nhất với thế giới bên ngoài. Bà dần trở nên ham ngủ, có khi ngủ cả ngày, có khi lại lo được lo mất. Thỉnh thoảng lẩm bẩm tên Tạ Kỳ Diên, lẩm bẩm một hồi lại bỗng dưng hỏi Tạ Kỳ Diên là ai. Lâu dần, bà bắt đầu nói năng lung tung, suy nghĩ rối loạn nghiêm trọng, có khi sống trong ảo tưởng của mình, nói những lời người khác không hiểu, thậm chí còn nhầm Liễu Thư Bạch với Tạ Thiên Tề.
Điều may mắn duy nhất là bà dựa dẫm vào Liễu Thư Bạch, tin tưởng Liễu Thư Bạch.
Thế là Liễu Thư Bạch mỗi ngày đều dỗ dành bà, bịa ra cho bà hết lời nói dối đẹp đẽ này đến lời nói dối đẹp đẽ khác, ngày ngày ở bên cạnh bà.
Vì những quá khứ không như ý đã khiến Diêu Cầm trở nên như vậy cho nên ông quyết tâm đưa bà hoàn toàn tránh xa những thị phi đó.
Bao gồm cả việc tránh xa con trai của bà.
Những năm qua Liễu Thư Bạch tìm rất nhiều danh y chữa bệnh cho bà, Diêu Cầm vẫn thỉnh thoảng nhắc đến tên Tạ Kỳ Diên và Tạ Thiên Tề nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Phần lớn thời gian bà đều im lặng ít nói, không chút sức sống.
Nhưng bà không còn tìm đến cái chết nữa.
Khi Liễu Thư Bạch ở bên cạnh bà cũng sẽ cười như một đứa trẻ.
Ông từng nghĩ, cứ sống như thế cả đời cũng được. Nhưng thời gian gần đây, ký ức của Diêu Cầm dường như quay trở lại hai mươi năm trước..
Nhưng bà trở nên ngẩn ngơ, thậm chí thường xuyên nói đến cái chết, dặn dò Liễu Thư Bạch về di chúc.
Thỉnh thoảng, còn coi búp bê như con trai mình, miệng gọi A Diên, dỗ nó ngủ.
Liễu Thư Bạch sợ hãi, sợ hãi tột cùng.
Ông sợ không cứu được bà.