- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 111
Chương 111
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Tôi có làm gì anh đâu, dỗ anh làm gì.” Vân Lệ cụp mắt xuống, gió thổi cỏ lay, cô vẫn nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt.
Phía sau không có đường lui, thân hình cao lớn của Khương Bách Xuyên từ từ đè xu.ống, hơi thở nóng rực phả vào má, Vân Lệ bất giác siết chặt lòng bàn tay, tim đập loạn xạ.
Cô nghiêng đầu.
Khương Bách Xuyên bật cười, nhấc bổng cả người cô đang sắp ngồi xổm xuống rồi nhét vào ghế phụ của mình: “Anh đưa em về.”
Vân Lệ vừa định từ chối.
Khương Bách Xuyên cài dây an toàn cho cô: “Ngày mai anh đến đón em.”
Vân Lệ: “…”
“Ai cần anh đón chứ.” Nhưng đến khi phản ứng lại thì đã muộn, Khương Bách Xuyên đã đạp ga chạy về phía nhà cô.
Vân Lệ cắn môi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khương Bách Xuyên nhất định hiểu lầm cô đang dùng chiêu “lạt mềm buộc chặt”.
Hít một hơi thật sâu, Vân Lệ tự mình tiêu hóa, bắt đầu thỏa hiệp với bản thân.
Cứ coi như là “lạt mềm buộc chặt” đi.
Cô chưa bao giờ giận dỗi, vì hồi nhỏ hễ bướng bỉnh một chút là bị bố mẹ trách mắng, sau này họ ly hôn, cô càng không có tư cách bướng bỉnh, Vân Mỹ Lan cũng không cho cô cơ hội giận dỗi.
Cô hai 27 tuổi rồi, lần đầu tiên trước mặt một người lại không kiêng dè gì.
Vì những trải nghiệm trong quá khứ, cô chưa từng thích ai.
Cô từng nghĩ mình sẽ không có tình yêu, cũng từng hùng hồn tuyên bố rằng mình sẽ không tin vào thứ giả dối như tình yêu.
Nhưng cho đến khi một người xuất hiện, những điều “từng nghĩ” trước đây đều hóa thành mây khói.
Đêm đã khuya, một chiếc Maybach màu đen dừng dưới lầu khu dân cư gần 10 phút.
“Bà chủ, em cứ coi như thương hại anh đi.” Khương Bách Xuyên không cam lòng, rõ ràng cảm nhận được cô đang muốn nói gì đó, vậy mà lại không nói ra.
Anh ngứa ngáy trong lòng, anh không thể để Vân Lệ đi.
Cửa xe bị khóa, Vân Lệ bực bội lườm anh một cái: “Anh đúng là ép người quá đáng! Ép buộc là không chấp nhận được.”
“Yêu cưỡng ép cũng là yêu.” Khương Bách Xuyên rất thích dáng vẻ cô hờn dỗi trừng mắt, cả giọng nói của cô nữa, cho dù đêm nay không được như mong muốn, chỉ cần nghe cô nói chuyện thôi anh cũng đã mãn nguyện.
Vân Lệ vừa xấu hổ vừa tức giận: “Ai nói yêu với anh chứ!”
Khương Bách Xuyên bật cười, biết mình nên dừng lại đúng lúc: “Đừng giận, nói chuyện thêm năm phút nữa, nói xong thả em đi.”
Vân Lệ không tự nhiên hỏi: “Nói gì?”
Đồ hiphop trẻ em
“Nói về việc anh thích em ở điểm nào.” Khương Bách Xuyên không chút do dự, tắt máy xe.
Vân Lệ lại lườm anh một cái.
Khương Bách Xuyên rất vui khi thấy cô buông thả trước mặt mình, người trông rất dịu dàng, lườm người cũng không hung dữ, ngược lại còn trở thành một thú vui.
Vân Lệ không lên tiếng, vậy thì anh hiểu là cô muốn nghe, thế là nghiêm túc bật chế độ tình cảm: “Chưa nói đến duyên phận thời trung học của chúng ta, chỉ riêng lần đầu gặp mặt ở Nam Thành, em xịt bình xịt hơi cay vào mặt anh, em đã khắc sâu vào đây rồi.”
Anh chỉ vào đầu, rồi lại chỉ vào tim: “Sau này về Bắc Thành, anh cứ nghĩ mãi về em, nghĩ xem đây là cô gái nhà nào, lại tự tiện xông vào trái tim anh, khiến anh ngày đêm khao khát.”
Vân Lệ khinh bỉ liếc anh một cái: “Đầu óc không có vấn đề gì chứ?”
Khương Bách Xuyên: “…”
Anh đã nói rồi, mấy lời sướt mướt này không có tác dụng.
Chiêu này là Khương Hữu Dung nghĩ ra.
Không còn dài dòng nữa, Khương Bách Xuyên nới lỏng cà vạt: “Có vấn đề, là nhớ em mà thành thế.”
Vân Lệ bật cười.
“Những lời sến súa đó là Khương Hữu Dung dạy, nhưng cũng quả thật là ý trong lòng anh.” Khương Bách Xuyên ho nhẹ, dù sao cũng là lần đầu theo đuổi con gái, anh có nhiều chỗ không chu đáo, nhưng may mà anh biết ăn nói, “Vân Lệ, dù em có tin vào tình yêu sét đánh hay không, nhưng anh đối với em chính là…”
“Thấy sắc nảy lòng tham, tôi biết.” Vân Lệ cố gắng nín cười, nén khóe miệng đang không ngừng cong lên, Vân Lệ liếc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh, “Tôi tin anh.”
Tin vào tình yêu sét đánh của anh, cũng tin vào tấm lòng của anh đối với cô.
Yết hầu Khương Bách Xuyên khẽ động: “Nếu em nói thấy sắc nảy lòng tham, vậy thì anh không quan tâm gì nữa, buông thả một chút…”
Vân Lệ giật mình, ghé sát vào bịt miệng anh lại, hung hăng lườm một cái: “Anh đừng hòng.”
Khương Bách Xuyên nhướng mày, khẽ cười gỡ tay cô xuống xoa xoa: “Lừa em đó, em một ngày không gật đầu, anh một ngày không vượt quá giới hạn.”
Như vừa rồi, anh rõ ràng có thể phóng đã.ng hôn lên tay cô một cái.
Vân Lệ hừ một tiếng: “Mở cửa, tôi muốn lên lầu.”
Ở lại nữa, không biết anh lại nói ra những lời gì.
Khương Bách Xuyên lần này nghe lời, nhìn cô chạy vào rồi mới từ từ thu lại nụ cười trên mặt.
Điện thoại rung một tiếng, là tin nhắn Vân Lệ gửi đến, Khương Bách Xuyên hơi thở gấp gáp.
Vân Lệ: [Ngày mai đến tiệm của tôi, có đồ tặng anh.]
Khương Bách Xuyên thoải mái ngả người ra sau, nụ cười từ từ lan đến khóe mắt.
Trên lầu, phòng Vân Lệ sáng đèn, anh hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ hơn.
Một lát sau, một cái đầu ló ra từ cửa sổ.
Cách màn đêm, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hơi thở ngưng lại, tim đập loạn nhịp.
Mười phút sau, Khương Bách Xuyên cuối cùng cũng chịu rời đi, Vân Lệ trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn thấy tin nhắn Khương Bách Xuyên trả lời.
Khương Bách Xuyên: [Vừa hay, anh cũng có đồ tặng em.]
Vân Lệ từ chối: [Không cần, anh tặng tôi đủ nhiều rồi.]
Khương Bách Xuyên đang lái xe, trả lời bằng một tin nhắn thoại: [Tặng bản thân anh, em cũng không cần sao?]
Vân Lệ nghe thấy tin nhắn thoại, mặt bỗng nóng bừng.
Người này…
Thật không biết xấu hổ.
Chẳng trách có thể kết thân với Tạ Kỳ Diên.
Vân Lệ không trả lời tin nhắn, dọn dẹp quần áo chuẩn bị đi tắm.
Ngoài phòng khách, Vân Mỹ Lan nghiêm mặt ngồi trên sofa, giọng nói không nóng không lạnh truyền đến: “Người đưa con về chính là cậu công tử nhà giàu con từng nói?”
Vân Lệ khẽ dừng bước, giọng điệu nhàn nhạt: “Không chỉ là công tử nhà giàu, là danh gia vọng tộc trăm năm, chắc cũng phải giàu đến đời thứ năm, sáu, bảy, tám rồi.”
Vân Mỹ Lan ôm ngực: “…”