- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 114
Chương 114
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Ảnh hướng của dư luận quá lớn, Lương Kính bị nói ra nói vào đến mức trở thành kẻ chẳng ra gì cả trong lẫn ngoài, đã mấy ngày liên tiếp không đi làm.
Vài ngày sau, lệnh điều động từ trên xuống, đồng ý đơn xin chuyển công tác của Lương Kính.
Sở dĩ Vân Lệ biết chuyện này là do Vân Mỹ Lan nói với cô.
Nói là tình cờ gặp bố mẹ Lương Kính ở trung tâm thương mại, đối phương muốn đến nhà xin lỗi nhưng lại cảm thấy không còn mặt mũi, giải thích một hồi rồi xin lỗi, tiết lộ với Vân Mỹ Lan rằng cả nhà họ sắp rời Bắc Thành về quê.
“Đi cũng tốt, đi rồi coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Vân Mỹ Lan thích nói chuyện trên bàn ăn, Vân Lệ không lên tiếng, chỉ im lặng nghe bà nói.
Nghe đến đây, động tác gắp thức ăn của Vân Lệ khẽ dừng lại, không khỏi cười khổ trong lòng.
Sao có thể coi như chưa từng xảy ra được.
Vân Lệ chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Ngày xưa bà vì ép cô ở bên Lương Kính mà không tiếc mạng sống, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng nói ra câu coi như chưa từng xảy ra.
Những uất ức Vân Lệ phải chịu, bà không hề nhắc đến một chữ.
“Sao con không nói gì?” Tâm tư phụ nữ nhạy cảm, Vân Mỹ Lan cảm thấy mình đã đủ nhún nhường rồi, không hài lòng với sự lạnh nhạt của Vân Lệ, “Con vẫn còn trách mẹ sao?”
“Con phải nói gì đây? Những lời mẹ nói không có một chữ nào con muốn nghe.” Vân Lệ chẳng còn tâm trạng ăn uống, đặt đũa xuống rồi đứng dậy.
Vân Mỹ Lan đập mạnh bàn: “Mẹ thấy con bị người khác làm hư rồi!”
“Không phải người khác làm hư con, mà con vốn dĩ đã như vậy, chỉ là mẹ không biết thôi.” Thời gian qua Vân Lệ đã nghĩ thông suốt, Vân Mỹ Lan yêu quý mạng sống, làm sao thật sự dám tìm đến cái chết?
Chính vì Vân Lệ quá nghe lời, quá để tâm đến bà, nên bà mới hết lần này đến lần khác lợi dụng sự mềm lòng của cô để làm theo ý mình.
Bà biết Vân Lệ chịu thua kiểu đó.
Mà Vân Lệ trước đây đúng là đã chịu thua như vậy.
Dù sao đó cũng là người mẹ duy nhất của cô.
Sau khi con người nghĩ thoáng rồi, gánh nặng trên vai được trút bỏ, chuyện lớn đến đâu cũng không còn là chuyện nữa.
Bây giờ Vân Lệ chỉ muốn làm chính mình.
Cô muốn tự do.
“À, quên nói với mẹ, con với người con thích ở bên nhau rồi, chính là người lần trước con nói với mẹ, con nhà giàu đời thứ năm, thứ sáu gì đấy.” Vân Lệ đi được nửa đường bỗng quay lại nói với Vân Mỹ Lan bằng giọng điệu thông báo, “Anh ấy tên là Khương Bách Xuyên, là bạn trai của con.”
Nói xong cô liền vào phòng, cũng không quan tâm Vân Mỹ Lan phản ứng thế nào.
Còn có thể phản ứng thế nào nữa, chẳng qua là đập phá tan tành đồ đạc trong nhà.
–
Shopee tech zone
Chớp mắt đã đến đông chí, nhiệt độ Bắc Thành đã xuống dưới không độ, hôm nay là thứ bảy, Tạ Đàn không phải đi học, báo cáo với ông cụ nhà họ Tạ là sẽ đến Lan Đình Biệt Viện cùng Tạ Kỳ Diên đón lễ.
Qua đông chí là đến tết. Nghĩ đến hôm nay là đông chí, ông cụ còn định nói Tạ Kỳ Diên đưa Hạ Vãn Chi về ăn cơm, không ngờ người trẻ đã có sắp xếp riêng của họ.
“Nói với anh trai con, có rảnh thì đưa Hoàn Tử về ăn bữa cơm.” Ông cụ đặc biệt dặn dò Tạ Đàn.
Tuy biết đứa cháu này trong lòng không có ông nhưng ông coi trọng Hoàn Tử, chỉ mong họ sớm thành chuyện.
Tạ Đàn vội vàng ra ngoài, đáp qua loa: “Biết rồi ông nội, con sẽ chuyển lời.”
Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ vội vàng rời đi, ông cụ lặng lẽ thở dài.
Người già rồi, càng cảm thấy cô đơn.
Ông con cháu đầy đàn, nhưng con cháu đầy đàn thì có ích gì, cả nhà chẳng mấy ai thật lòng, ngay cả lời tâm sự cũng giả dối.
Con trai cả bất tỉnh, con dâu cả điên điên khùng khùng, mấy người khác thì oán ông gọi cháu trưởng về, oán ông giao Tạ thị vào tay một đứa con riêng.
Nhưng nếu không phải năm đó ông chia cắt Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm, Tạ Kỳ Diên sao lại bị người ta coi là con riêng.
Tạ Thiên Tề nhất quyết muốn ở bên Diêu Cầm, vì Diêu Cầm mà cắt đứt quan hệ với gia đình, ông cụ Tạ tức đến suýt từ mặt con trai, nhưng 5 năm sau Tạ Thiên Tề lại trở về.
Vừa về đã dập đầu thừa nhận mình năm đó nông nổi, nói bằng lòng thực hiện hôn ước với nhà họ Hầu.
Về chưa được bao lâu đã trực tiếp đăng ký kết hôn với Hầu Mộng Thu.
Ông không thể không nhìn ra, hai người này sớm đã có tình ý riêng.
Nhưng như vậy, Diêu Cầm năm xưa chẳng phải trở thành trò cười sao?
Sau này Diêu Cầm tìm đến cửa ông mới biết Tạ Thiên Tề và Diêu Cầm có một đứa con trai.
Diêu Cầm đến tìm Tạ Thiên Tề đòi một lời giải thích, biết Tạ Thiên Tề cưới vợ rồi thì lòng nguội lạnh muốn rời đi.
Nhưng ông cụ không thể cho phép con cháu nhà họ Tạ lưu lạc bên ngoài, thế là tìm Diêu Cầm nói chuyện một hồi, để Diêu Cầm để lại đứa con trai mới 5 tuổi ở nhà họ Tạ, ông hứa nhà họ Tạ sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, và đảm bảo sẽ không ngăn cản hai mẹ con họ gặp nhau.
Nhưng Diêu Cầm để Tạ Kỳ Diên lại rồi lại biến mất.
Dù ông có tìm thế nào cũng không thấy.
Nhớ lại đoạn quá khứ này, nghĩ đến Tạ Thiên Tề và Hầu Mộng Thu hiện tại, cùng với đứa con trai của Hầu Mộng Thu có lẽ không phải dòng máu nhà họ Tạ…
Ông cụ đau đớn nhắm mắt lại.
Thủ phạm thật sự…là ông.
Ông đã hứa sẽ chăm sóc chu đáo cho Tạ Kỳ Diên, nhưng Tạ Kỳ Diên từ khi vào nhà họ Tạ đã tỏ ra thù địch với tất cả mọi người trong nhà.
Ông cụ không gần gũi được với anh, những người khác trong nhà họ Tạ cũng không ưa anh, hết cách, ông liền gửi anh ra nước ngoài nuôi dưỡng.
Nhưng đến nước ngoài…
Hốc mắt ông cụ hơi ướt.
Mãi đến khi Tạ Kỳ Diên lên đại học ông mới biết anh ở nước ngoài sống khổ sở như thế nào, cho nên từ đó bắt đầu bù đắp cho anh.
Để Tạ Kỳ Diên về tiếp quản Tạ thị, một là từ chi nhánh công ty bên Anh biết anh có năng lực này, hai là vì áy náy, ba là vì một sự trùng hợp, biết được quan hệ của Tạ Kỳ Diên với bên gia tộc York.
Ông luôn có tư tâm.
Để Tạ thị không bị bị hủy hoại trong thế hệ này, ông đã chọn Tạ Kỳ Diên.
Sự thật chứng minh, ông chọn Tạ Kỳ Diên là đúng.
Tạ Đàn đến Lan Đình Biệt Viện chuyển lời của ông cụ cho Tạ Kỳ Diên, Tạ Kỳ Diên đang gói bánh chẻo, mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ khẽ đáp một tiếng: “Khi nào rảnh rồi nói.”
Hạ Vãn Chi nhìn anh thêm mấy cái: “Trước đây không phải anh rất thích đưa em về ăn cơm sao?”
Trước khi ở bên nhau toàn lấy cớ ông nội để đưa cô về, bây giờ ở bên nhau rồi anh lại không nhắc đến ông nội nữa.
Tạ Kỳ Diên cũng không che giấu: “Chỉ là chút tâm tư riêng thôi.”
Vân Lệ bên cạnh hừ một tiếng rồi lại lườm Khương Bách Xuyên một cái.
Khương Bách Xuyên vô tội cười: “Lại liên quan gì đến anh à?”
Vân Lệ khẽ hừ: “Tâm cơ.”
Đàn ông đều như nhau, để tạo cơ hội, trong lòng không biết chứa đựng những gì.
Hạ Vãn Chi khẽ mím môi, má bất giác ửng hồng.
Bây giờ nhớ lại, hóa ra Tạ Kỳ Diên lúc đó đã động lòng với cô rồi.
Hạ Vãn Chi gói mấy cái bánh chẻo đều không thành hình, so với những người khác, bánh chẻo cô gói quả thật không thể nhìn nổi, thế là cũng từ bỏ.
Tạ Kỳ Diên bảo cô đi nghỉ, Khương Bách Xuyên thấy vậy cũng tự ý tháo tạp dề của Vân Lệ ra: “Em cũng đi nghỉ đi.”
Vân Lệ vừa bị đẩy ra ngoài vừa quay đầu phản đối: “Em biết gói bánh chẻo mà…”
“Em cứ chơi đi, những việc khác giao cho anh và Tạ tổng.” Khương Bách Xuyên đẩy cô đến sofa ngồi xuống rồi mới thôi, Hạ Vãn Chi bên cạnh vui vẻ nhìn.
Đợi người đi rồi, Hạ Vãn Chi huých vai Vân Lệ nói chuyện riêng: “Tớ đã thẩm định, là người biết quan tâm, có thể gả.”
Vân Lệ lườm cô một cái: “Trêu chọc tớ phải không?”
Hạ Vãn Chi cười: “Xem kìa, mặt đỏ hết rồi.”
Nói rồi định sờ mặt Vân Lệ, Vân Lệ vừa nắm tay cô vừa né, hai người vật lộn với nhau, tiếng cười không ngớt truyền đến bếp.
Tạ Đàn đầy oán hận: “Không ai bảo em cũng đi nghỉ à, em còn là trẻ con đó.”
Hai người cao lớn lúc này mới chú ý đến Tạ Đàn đang âm thầm góp vui gói bánh chẻo bên cạnh: “…”
Tạ Kỳ Diên ho nhẹ: “Em cũng ra ngoài đi, đứng đây vướng víu.”
Tạ Đàn lén lườm anh một cái, rửa tay rồi chạy ra ngoài xem TV.
Hôm nay đông chí, ăn bánh chẻo là giả, ăn “cẩu lương” mới là thật.