- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 147
Chương 147
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Đêm tiểu niên, hai chiếc xe trước sau từ từ dừng lại trước cửa nhà cũ của nhà họ Tạ.
Ông cụ Tạ dẫn theo con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái sớm đã đợi ở cửa chuẩn bị chào đón.
Tạ Đàn căng thẳng khoác tay ông cụ đứng ở hàng đầu, miệng nhỏ líu lo hỏi: “Ông nội, ông ngoại của chị Hoàn Tử có nói tiếng Trung không ạ?”
Ông cụ qua loa đáp một tiếng: “Có.”
Tạ Đàn lại hỏi: “Lát nữa chúng ta phải thể hiện thế nào ạ? Họ có ghét nhà chúng ta không?”
Ông cụ vỗ đầu cô: “Tất cả phải cười lên cho ông! Họ sẽ không ghét đâu.”
Rõ ràng là trả lời câu hỏi của trẻ con nhưng thực tế là cảnh cáo con trai, con dâu và hai đứa cháu trai phía sau phải biết điều.
Hai nhà chú hai, chú ba của nhà họ Tạ đứng ngay ngắn phía sau, ngoài thím ba nhà họ Tạ vừa mới sinh con, còn đang ở cữ chưa ra ngoài, những người khác đều có mặt đông đủ.
Hai chiếc xe dừng hẳn, ông cụ lập tức tiến lên.
Cửa xe mở ra, Tạ Kỳ Diên xuống xe trước mở cửa cho Rose và Hạ Vĩnh Thanh ở ghế sau.
Chiếc xe phía trước không phải của vợ chồng Chalide mà là của vợ chồng Hạ Vĩnh Thanh, ông cụ Tạ khẽ gật đầu, sau đó từ từ chuyển tầm mắt nhìn chiếc xe phía sau, vui vẻ ra mặt tiến lên chào đón: “Ngài Chalide, phu nhân Kiều Thù, mời mời mời ——”
Hạ Vãn Chi vừa xuống xe đã thấy các bậc trưởng bối đang chào hỏi nhau, vượt qua đám đông người, đối diện với ánh mắt của Tạ Kỳ Diên, cong môi cười.
Tạ Kỳ Diên ngoắc ngoắc tay với cô.
Sự chú ý của người nhà họ Tạ đều không ở trên người họ, Hạ Vãn Chi cười bỏ lại ông bà ngoại, bố mẹ mình, nắm tay bạn trai đi.
“Căng thẳng không?” Hạ Vãn Chi bất giác dùng đầu cọ cọ vào tay anh, ra vẻ chim nhỏ nép vào người.
Lòng bàn tay Tạ Kỳ Diên ấm áp, nắm chặt tay Hạ Vãn Chi đi sau đoàn người: “Căng thẳng gì chứ? Một chút cũng không.”
“Anh cứ giả vờ đi.” Hạ Vãn Chi hừ hừ.
Tạ Kỳ Diên cũng bật cười, thẳng thắn thừa nhận: “Căng thẳng thì căng thẳng, nhưng phần lớn là vui mừng, sắp có vợ rồi, em nói xem anh căng thẳng hơn hay kích động hơn?”
“Đừng đùa nữa!” Hạ Vãn Chi cười không ngậm được miệng, nhéo anh một cái để anh đừng có xòe đuôi công.
Tạ Kỳ Diên quả thật không đùa nữa, chậm rãi bổ sung: “Căng thẳng là vì ông bà ngoại lần đầu tiên đến nhà họ Tạ, anh lo họ có ý kiến với những người khác.”
Hạ Vãn Chi vỗ tay anh: “Đừng sợ, vừa rồi em cố ý nhìn rồi, thím hai cười gượng cả buổi, chắc là ông nội cố ý dặn dò gì đó, yên tâm đi.”
Tạ Kỳ Diên chậc một tiếng: “Vẫn hơi sợ, hay là em ôm anh một cái?”
Hạ Vãn Chi cười giơ tay lên định đánh anh.
Bà Rose đi đầu dắt tay Tạ Đàn, mở miệng đã quen thuộc hỏi han điểm thi cuối kỳ và bài tập nghỉ đông làm đến đâu, Tạ Đàn giật mình một cái chuyển chủ đề: “Dì Rose, sao anh và chị Hoàn Tử đi chậm vậy ạ?”
Rose nhìn về phía sau —
Giày nam nữ
“Mẹ nói hai vợ chồng trẻ sao không thấy người đâu, trốn sau lưng tán tỉnh nhau à?”
Tiếng gọi này đã cắt đứt cuộc nói chuyện tình tứ lén lút của hai người.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, lập tức cười rộ lên.
Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chui xuống đất: “…”
Vào nhà trong, Rose lại hỏi Tạ Đàn: “Sao không thấy mẹ kế nhỏ của cháu?”
Chú ba nhà họ Tạ tiếp lời: “Vẫn chưa hết cữ đâu ạ.”
Rose kinh ngạc: “Sinh rồi à?”
Tạ Đàn cũng theo đó gật đầu: “Sinh một em gái nhỏ.”
Cô không còn là công chúa nhỏ duy nhất của nhà họ Tạ nữa.
Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Tạ Đàn, Rose quên cả lời chúc mừng, trực tiếp ôm Tạ Đàn lên đùi ngồi dỗ cô bé vui.
Chú ba nhà họ Tạ hơi ngượng, biết ý ngậm miệng uống trà.
Theo lý thì Tạ Kỳ Diên không nên đồng ý cho họ xuất hiện trong bữa tiệc hôm nay.
Cho đến bây giờ, chú ý đến ánh mắt của hai ông bà Chalide đang đánh giá họ từ vị trí chủ tọa, họ mới hiểu ý đồ của ông cụ và Tạ Kỳ Diên.
Dù họ và Tạ Kỳ Diên quan hệ không thân nhưng cuối cùng vẫn có mối quan hệ huyết thống này.
Điều này cũng chứng tỏ ông cụ và Tạ Kỳ Diên coi trọng hôn sự này đến mức nào.
Dù không cần họ nói chuyện nhưng người nhà họ Tạ bắt buộc phải có mặt đông đủ, đây là lễ nghi.
Ông cụ Tạ bận rộn tiếp đãi Chalide và phu nhân Kiều Thù, người già đa phần nói về chuyện của hai đứa trẻ, Tạ Kỳ Diên cũng đang nghe —
Nghe ông cụ khoe khoang, cố gắng kể lể những ưu điểm của anh.
Tạ Kỳ Diên: “…”
Hơi không quen.
Hai tai Hạ Vãn Chi nghe lỏm bên này một chút, bên kia một chút, nghe thấy ông nội cố gắng khen anh, không nhịn được cười kéo Tạ Kỳ Diên thì thầm: “Ông nội sợ anh không cưới được vợ đến mức nào vậy?”
Tạ Kỳ Diên liếc cô một cái: “Là sợ anh không cưới được em, công chúa nhỏ yêu quý của anh.”
Mắt Hạ Vãn Chi cong lên vì cười: “Nghiêm túc đi, nhiều người nhìn đó.”
Tạ Đàn vốn dĩ đang nhìn trộm họ, hai ngón trỏ vẽ vòng tròn trên má, hét lên: “Í, anh trai, xấu hổ quá đi.”
Rose cười không ngớt, ôm Tạ Đàn hôn một cái.
Hai nhà gặp mặt, náo nhiệt tưng bừng, ngay cả Tạ Lâm và Tạ Nam cũng nở nụ cười—
Dù sao người đến là gia tộc Becker.
Tiếp đãi không chu đáo là tội lớn.
Nhất là Tạ Nam, sợ Hạ Vãn Chi tìm mình tính sổ.
Vị trí của Hạ Vãn Chi đối diện với Tạ Lâm, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, hỏi Tạ Kỳ Diên một tiếng: “Con trai của chú hai anh 16 tháng giêng tổ chức đám cưới à?”
Tạ Kỳ Diên không để ý đến ngày tháng, không trả lời được, dứt khoát mở miệng hỏi thẳng Tạ Lâm.
Tạ Lâm lập tức gật đầu, cười tủm tỉm: “Đúng vậy, 16 tháng giêng, đến lúc đó mong anh cả đưa chị dâu đến chung vui.”
“Tạ Lâm cũng sắp kết hôn rồi à?” Hạ Vĩnh Thanh kinh ngạc, “Không tệ, là người đầu tiên đấy nhé!”
Nhìn thấy Hạ Vãn Chi dường như hứng thú với chuyện này, Tạ Kỳ Diên hỏi cô: “Sao vậy?”
Hạ Vãn Chi biết hỏi anh cũng chẳng được gì, dứt khoát trực tiếp hỏi thẳng Tạ Lâm: “Em trai đã đăng ký kết hôn rồi à?”
Tạ Lâm kinh ngạc với cách xưng hô của cô, ngẩn người một lúc rồi mới trả lời: “Chưa ạ, dự định sau tết, trước đám cưới sẽ đăng ký.”
Hạ Vãn Chi suy nghĩ điều gì đó rồi gật đầu.
Hạ Vĩnh Thanh nhanh chóng thuận theo chủ đề này nói chuyện với họ.
Những lời sau đó Hạ Vãn Chi không nghe, xung quanh náo nhiệt nhưng cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
“Chưa đăng ký, vậy thì không phải là người đầu tiên.” Hạ Vãn Chi khẽ lẩm bẩm.