- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 180
Chương 180
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tạ Thiên Tề bất tỉnh quá lâu, hai chân vì tổn thương thần kinh không thể đứng dậy đi lại được, hai ngày trước Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên về nhà cũ của nhà họ Tạ một chuyến nhưng không gặp được người.
Tạ Đàn nói, ông ta đang tức giận.
Tức vì không thể quay lại Tạ thị.
“Con còn chưa chết, cổ phần thuộc về con tại sao không trả lại cho con?” Tạ Thiên Tề bàn bạc với ông nội không có kết quả, nhất thời tức giận ngất đi rồi lại đến bệnh viện một chuyến.
Ông nội gọi Tạ Kỳ Diên về kể lại đầu đuôi sự việc.
“Ông ta muốn thì đưa à?” Tạ Kỳ Diên nội tâm không chút gợn sóng, cười khẩy, “Dựa vào cái gì?”
Anh thật sự không hứng thú với sản nghiệp nhà họ Tạ, ban đầu quay về giành lại quyền lực chỉ là để tìm mẹ mình. Bây giờ đã tìm được Diêu Cầm rồi, anh chẳng còn lưu luyến gì nhà họ Tạ nữa.
Nhưng bây giờ anh thay đổi ý định rồi.
Những chuyện có thể làm Tạ Thiên Tề không vui, anh rất thích làm.
“Nó đang đề phòng cháu.” Ông nội dù sao cũng ăn muối nhiều hơn, khoảnh khắc nhận ra thái độ không đúng của Tạ Thiên Tề đã có chút nghi ngờ.
Tạ Thiên Tề tuy không nói rõ nhưng lời nói ra vào đều ám chỉ Tạ Kỳ Diên là người ngoài.
Tạ Kỳ Diên cau mày, bỗng nhớ lại những lời Tạ Thiên Tề nói với anh ngày tỉnh lại.
Đề phòng anh sao?
Thà để hai nhà chú hai chú ba chia cổ phần đi cũng không muốn anh – con trai ruột này – nắm quyền một mình.
Tại sao?
Hơn hai mươi năm rồi, Tạ Kỳ Diên mãi không hiểu tại sao Tạ Thiên Tề lại ghét anh.
Rõ ràng trước 5 tuổi ông là một người bố tốt.
Từ nhà họ Tạ về biệt thự Thanh Thành, Tạ Kỳ Diên xách túi đựng mèo vào cửa, ngẩng đầu lên thấy Diêu Cầm đứng ở cửa liền sững người một chút rồi nhanh chân bước lại.
“Mẹ, thời tiết lạnh, sao mẹ lại đứng ở cửa gió vậy.” Tạ Kỳ Diên đưa tay ra đỡ bà, nhìn thấy Liễu Thư Bạch bên trong liền cau mày.
Liễu Thư Bạch hừ một tiếng, lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Còn không phải đợi con trai ngoan này của bà sao.
Diêu Cầm mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Tạ Kỳ Diên: “Mẹ chờ con về ăn cơm.”
Vì cần phải uống thuốc, Diêu Cầm sáu giờ chiều phải dùng bữa, bảy giờ đúng giờ uống thuốc.
Từ khi Diêu Cầm trở về, Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi đã dọn từ Lan Đình Biệt Viện qua đây ở, nhưng thời gian này vì những chuyện khác mà công việc công ty tồn đọng rất nhiều, mấy ngày nay gần như đều tăng ca đến tám giờ mới về.
Mấy ngày trước Diêu Cầm không đợi, nhưng hôm nay nghe nói Tạ Kỳ Diên bị gọi về nhà cũ, biết anh đang trên đường về liền nhất quyết phải đợi.
Shopee tech zone
“Con đi rửa tay trước, mẹ qua ngồi đi.” Nụ cười Tạ Kỳ Diên rạng rỡ đến tận đáy mắt, bước chân nhẹ nhàng.
Hạ Vãn Chi ló đầu ra từ phía phòng ăn, sau đó đi lòng vòng trong phòng khách, hỏi Tạ Kỳ Diên: “Trường Sinh đâu? Không phải nói sẽ mang Trường Sinh từ chỗ Tạ Đàn về sao?”
Tạ Kỳ Diên lau tay, nhớ ra Hạ Trường Sinh bị mình bỏ quên: “Ngoài cửa.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Túi đựng mèo bị ném lên tủ giày, Hạ Vãn Chi qua ôm mèo ra: “Xem bố con kìa, không đáng tin cậy.”
“Ai là Trường Sinh?” Liễu Thư Bạch giúp Diêu Cầm kéo ghế ngồi xuống, vừa múc canh vừa hỏi Tạ Kỳ Diên đang được Diêu Cầm mời ngồi bên cạnh bà.
Tạ Kỳ Diên nghiêm túc giới thiệu: “Hạ Trường Sinh, con trai cháu.”
Tiếng “keng” vang lên, chiếc thìa sứ chạm vào bát sứ, Liễu Thư Bạch kinh ngạc thốt lên: “Cháu có con trai rồi à?”
Diêu Cầm cũng rất kinh ngạc: “Mẹ làm bà nội rồi à?”
Liễu Thư Bạch nghe thấy dứt khoát đặt thìa bát xuống đi về phía cửa: “Con đâu?”
Hạ Vãn Chi dở khóc dở cười, giơ cao Trường Sinh trong tay: “Đây này.”
Cùng Hạ Trường Sinh trừng mắt nhìn nhau, Liễu Thư Bạch im lặng vài giây, như thể đang thầm chửi điều gì đó, quay đầu về chỗ ngồi của mình.
“Giới thiệu với mọi người, nó tên là Hạ Trường Sinh, làm con trai của Tạ Kỳ Diên gần mười lăm năm rồi.” Hạ Vãn Chi cười, cách bàn ăn một khoảng, sợ lông mèo bay vào bàn ăn.
Liễu Thư Bạch rất ngạc nhiên, chỉnh lại gọng kính, cảm thán một câu: “Ông mèo già rồi, xứng đáng với cái tên Trường Sinh này.”
Diêu Cầm hiền từ phúc hậu nhìn chằm chằm: “Lát nữa ăn xong cơm cho mẹ ôm một chút.”
“Không vội, sau này mẹ ở nhà buồn chán thì chơi với Trường Sinh.” Tạ Kỳ Diên ra hiệu cho người giúp việc mang mèo đi rồi lại kéo ghế cho Hạ Vãn Chi, múc canh gắp thức ăn, chu đáo mọi bề.
Diêu Cầm nhìn thấy, ý cười trong mắt càng sâu.