- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 138
Chương 138
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Đầu ngón tay cảm nhận được sự mát lạnh quá chân thật, Vân Lệ ngơ ngác nhìn viên kim cương hồng quý hiếm lấp lánh chói lọi cứ thế mà đeo trên tay mình.
Mắt chớp liên tục, Vân Lệ co ngón tay lại, hơi thở từ từ chậm lại.
“Khương tổng đây là… ý gì?” Vân Lệ nhìn Khương Bách Xuyên đang cố gắng uống hết phần canh phổi heo lê tuyết còn lại, năm ngón tay xòe ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương hồng vừa vặn với kích cỡ của mình.
Khóe miệng Khương Bách Xuyên khẽ nhếch lên, nén lại chút căng thẳng trong lòng, cười như không cười: “Nhẫn cầu hôn.”
Xung quanh im lặng như tờ.
Vân Lệ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Lông mi khẽ rung, cô cứ thế nhìn Khương Bách Xuyên, mắt bỗng dưng hơi ươn ướt.
Khương Bách Xuyên ăn xong canh, dọn dẹp hộp cơm, lau miệng rồi uống nửa ly trà nóng, hắng giọng rồi mới giải thích một cách đầy ẩn ý: “Em và Hạ Vãn Chi là chị em tốt, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, anh sợ em không cho anh cơ hội, học theo chiêu của cô ấy cầu hôn anh trước, cho nên anh mới…”
“Anh mơ đẹp quá, ai thèm cầu hôn anh…” Vân Lệ trợn tròn mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận lườm anh một cái.
Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên dù sao cũng ở bên nhau hơn một trăm ngày rồi, lại còn quen biết từ nhỏ, hiểu rõ nhau.
Cô và anh thì mới quen được bao lâu chứ.
Khương Bách Xuyên đón nhận ánh mắt của cô, cười nắm lấy cả hai tay Vân Lệ, trịnh trọng nói: “Anh cầu hôn, anh là người cầu hôn em.”
Vân Lệ vô thức nuốt nước bọt.
Cô sợ anh làm thật.
Nhưng cũng mong đây là sự thật.
Khương Bách Xuyên nhìn cô chăm chú, ghi nhớ từng biểu cảm và hành động của cô.
Tặng nhẫn cho cô chỉ là để thử thái độ của cô đối với chuyện cầu hôn.
Anh trong lòng thì muốn nhưng thời điểm chưa đến, anh sợ Vân Lệ nghĩ anh quá đường đột.
Huống hồ, mẹ của Vân Lệ vẫn còn là một rào cản.
“Khương Bách Xuyên, anh nghiêm túc chứ.” Vân Lệ khẽ nói, không dám nhìn vào mắt anh, cụp mắt xuống nhìn đôi tay đang bị anh nắm chặt, “Lỡ như quen nhau lâu rồi phát hiện chúng ta không hợp, lỡ như em không tốt như anh tưởng tượng, lỡ như em…”
Những lời sau đó bị anh ghé sát vào chặn lại.
Chỉ là môi chạm môi, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôn đến mức Vân Lệ lòng dạ xao xuyến.
Cô không từ chối những tiếp xúc thân mật như hôn với anh, ngược lại còn có chút thích cảm giác môi răng quyến luyến này, nhưng khi nụ hôn đó di chuyển đến vị trí khác, toàn thân cô vẫn bất giác kháng cự.
Mắt nhắm chặt, Vân Lệ nhớ lại cảnh tượng bẩn thỉu rất lâu về trước, cắn môi, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
“Không có ‘lỡ như’, anh chỉ cần em.” Khương Bách Xuyên nắm chặt tay cô, không muốn gây áp lực cho cô, cười chuyển chủ đề, “Nhẫn cầu hôn thật sự sẽ không tùy tiện như vậy, đây là quà sinh nhật tặng em.”
Kiếm tiền ngay
Vân Lệ bất giác ngẩng đầu lên, lúc này mới nhớ ra sinh nhật mình sắp đến, bình ổn tâm trạng rồi hít hít mũi: “Quà sinh nhật thì quà sinh nhật, anh còn lấy chuyện cầu hôn ra đùa…”
“Không đùa đâu, nếu không sợ em mắng anh lưu manh, anh còn định bàn luôn chuyện ân ái sau hôn nhân với em rồi.” Giọng Khương Bách Xuyên thoải mái nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, “Em có đồng ý không?”
Vân Lệ đá nhẹ vào bắp chân anh, không muốn trả lời câu hỏi ngượng ngùng này.
Cô muốn.
Nhưng cô sợ.
Dường như cảm nhận được tâm trạng tối nay của cô quá kỳ lạ, mày Khương Bách Xuyên hơi nhíu lại.
Tâm trạng tối nay của Vân Lệ như tàu lượn siêu tốc, lên đến đỉnh điểm rồi lại đột ngột lao xuống, như thể đang chịu đựng một áp lực nào đó không thể nói ra.
Khương Bách Xuyên chắc chắn trong lòng cô ẩn giấu chuyện gì đó.
Trời dần tối, hai người nép vào nhau xem một bộ phim, thời lượng phim là một tiếng hai mươi phút, kết thúc, Khương Bách Xuyên giơ cổ tay lên xem giờ, vẫn chưa định đi.
Vân Lệ xoa xoa chiếc nhẫn kim cương hồng đeo trên ngón áp út, hơi thở hơi không đều, hồn sớm đã không biết bay đi đâu mất.
Nhẫn cầu hôn nên đeo ở ngón giữa.
Còn Khương Bách Xuyên không nghĩ ngợi gì đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, ý nghĩa thật sự là gì không cần nói cũng biết.
Cô nhéo nhéo đầu ngón tay, liếc nhìn anh bằng khóe mắt. Lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn lại thì muốn quay đi nhưng không kịp.
Khương Bách Xuyên tắt máy chiếu, phòng khách hoàn toàn tối sầm.
Hơi thở Vân Lệ bất giác nhanh hơn, lúc Khương Bách Xuyên cúi người qua, cô giơ tay ra chắn giữa hai người.
Khương Bách Xuyên vốn không định hôn cô mà là ôm cả người cô đặt lên đùi mình.
Vân Lệ hoảng hốt, đẩy vai anh: “Khương Bách Xuyên, anh thả em xuống…”
“Nếu đã không thể nói khi bật đèn, thì nói trong bóng tối vậy.” Khương Bách Xuyên véo vào vòng eo thon của cô, khống chế cơ thể đang vặn vẹo của cô, “Vân Lệ, em sợ anh à?”
“Hay là…em đang sợ điều gì khác?”
Động tác giãy giụa lập tức dừng lại, Vân Lệ buông thõng vai, mũi hơi cay cay.