- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 132
Chương 132
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
“Dây chuyền?”
“Dây chuyền gì?”
“Sao em không biết?”
Lên mạng tìm kiếm liền ra bình luận Weibo đã xóa của Khương Bách Xuyên, Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, nhìn Tạ Kỳ Diên mở miệng hỏi liền ba câu.
Dư Phi thấy vậy nhướng mày, lặng lẽ xoay người rời đi.
Bên kia Khương Bách Xuyên nghe thấy giọng Hạ Vãn Chi liền buột miệng: “Em gái nhà họ Hạ, chúc mừng em nhé, có rảnh giúp anh nói vài câu tốt đẹp…”
Hạ Vãn Chi cười như không cười nhìn Tạ Kỳ Diên.
Tạ Kỳ Diên bình tĩnh thản nhiên, ấn nút cúp máy rồi tiến lên một bước, khẽ ôm eo Hạ Vãn Chi: “Không để ý đến cậu ta, món nợ này có rảnh anh sẽ tính sổ với cậu ta sau.”
“Đừng có đánh trống lảng, anh Tạ.” Hai tay Hạ Vãn Chi ôm lấy áo khoác của anh, ngẩng đầu chất vấn, “Dây chuyền của em đâu?”
“Két sắt.” Tạ Kỳ Diên thuận thế nghiêng người, khẽ cười, “Quà cầu hôn cho em.”
Hạ Vãn Chi nhướng mày.
“Khương Bách Xuyên muốn à?” Hạ Vãn Chi nhất thời không phân biệt được bình luận của Khương Bách Xuyên là đùa hay thật.
Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Trước đây không muốn, bây giờ có bạn gái rồi chắc là muốn.”
“Có cho không?” Nghĩ đến sợi dây chuyền này cho đi cũng là đến tay Vân Lệ cho nên cho đi hình như cũng không sao.
Chuyện cầu hôn cô đã làm rồi, nhẫn cũng đeo rồi, không thiếu sợi dây chuyền nổi tiếng này của Tạ Kỳ Diên, tóm lại ai cũng không chạy được.
Tạ Kỳ Diên siết chặt tay ôm eo cô húc vào người mình, mũi chân Hạ Vãn Chi hơi nhón lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Không cho.” Tạ Kỳ Diên mắt hơi híp lại, giọng nói hơi trầm, “Ngày xưa mấy vị nhà họ Lục nhà họ Khúc đều tranh giành sợi dây chuyền này, anh lấy lý do cầu hôn mới giành được, đây là chiến lợi phẩm chỉ thuộc về em.”
Hạ Vãn Chi kinh ngạc một lúc, lúc này mới hiểu ra ý trong bình luận của Khương Bách Xuyên.
“Mấy anh em”, hóa ra là chỉ mấy vị đại gia khác của bốn đại gia tộc.
Nghĩ vậy, Hạ Vãn Chi hơi ngượng ngùng: “Vậy họ đều biết anh định cầu…”
Tạ Kỳ Diên cười, bế bổng cô bằng một tay rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống, hơi thở phập phồng, ánh mắt sáng rõ: “Đúng thế, ai cũng biết anh định cầu hôn.”
Hai chữ “cầu hôn” được anh cố ý nhấn mạnh, nói xong anh lại thở dài một tiếng, ghé sát tai Hạ Vãn Chi, giọng điệu đầy ý cười: “Khương Bách Xuyên gây ra chuyện này cho anh, bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết anh chưa cầu hôn, ngược lại còn được cầu hôn.”
Hạ Vãn Chi xấu hổ muốn chết, nắm lấy áo Tạ Kỳ Diên dúi đầu vào lòng anh: “Tiêu rồi.”
Bây giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết cô không chút e dè, nóng lòng cầu hôn Tạ Kỳ Diên.
Bên kia, Vân Lệ biết bạn trai mình làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy, muốn nói lại thôi.
Siêu sale bách hóa
“Anh nói xem người ta sao lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy?”
Khương Bách Xuyên lấy một cành hoa đưa cho Vân Lệ, lòng bàn tay thuận thế bao bọc lấy tay cô, trên mặt không hề có chút hối hận: “Đây chính là ý trời.”
Vân Lệ đánh vào mu bàn tay anh, cầm hoa xoay người: “Có chuyện gì các người nói riêng không được à? Em thấy anh cố tình để lại bình luận đấy.”
Khương Bách Xuyên hơi nhướng mày: “Vẫn là bạn gái anh hiểu anh.”
Vân Lệ hơi sững sờ, cô chỉ nói bừa thôi.
Bước chân dừng lại, cô quay đầu lại: “Ý gì, anh thật sự cố ý? Anh giở trò sau lưng với Tạ Kỳ Diên à?”
Khương Bách Xuyên bị cách dùng từ của cô làm cho tức cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô đến gần.
Khóe miệng Vân Lệ khẽ giật, thầm chửi anh lại giở trò này, nhưng nhìn anh cúi người áp mặt vào, cơ thể lại bất giác ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nghiêng của Khương Bách Xuyên đột nhiên quay lại, nụ hôn không lệch một ly rơi trên môi anh.
Vân Lệ: “…”
Khương Bách Xuyên đắc ý cướp được một nụ hôn, nụ cười tinh quái, lại xen lẫn chút bất đắc dĩ vì lo lắng cho anh em: “Chú Hạ và dì Rose sau này đều định cư ở nước ngoài, đồng ý cho Hạ Vãn Chi ở lại Bắc Thành là một chuyện, để cô ấy gả vào nhà họ Tạ lại là một chuyện khác, dì Rose thì còn dễ nói, nhưng chú Hạ…”
Những chuyện nhà họ Tạ, Hạ Vĩnh Thanh còn rõ hơn cả anh, tuy đồng ý cho Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên ở bên nhau, nhưng họ ở bên nhau chưa đầy nửa năm đã bàn chuyện cưới xin, Hạ Vĩnh Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Khương Bách Xuyên khẽ thở dài: “Weibo đã công khai rồi, đa số mọi người cũng biết Mộ Hạ chính là Tạ Kỳ Diên, nếu đã như vậy, những nội dung Weibo này nên phát huy hiệu quả tối đa, để người cần xem xem được.”
Vân Lệ sững sờ: “Ý anh là…”
“Ý anh là, sự chân thành và tấm lòng của Tạ Kỳ Diên, cùng với việc cậu ấy yêu Hạ Vãn Chi đến mức nào, nên để Chú Hạ biết.”
Tạ Kỳ Diên người này rốt cuộc có đáng để ông giao phó con gái không, phải xem ông hiểu Tạ Kỳ Diên đến mức nào.
Mấy bài Weibo không đủ để Hạ Vĩnh Thanh cảm động đến mức lập tức gả con gái, nhưng ít nhất, ông đã trực tiếp cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của một người đàn ông khác dành cho con gái mình.
Khương Bách Xuyên làm vậy cũng coi như giúp Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi một tay.
Hơn nữa anh quả thật quên chuyển tài khoản phụ, đăng bình luận xong nhận ra chưa chuyển tài khoản, vốn dĩ có thể xóa ngay, nhưng nghĩ đến vấn đề này, liền dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, đợi hơn mười phút rồi mới giả vờ xóa bình luận.
Bây giờ như ý nguyện thấy thân phận của Tạ Kỳ Diên bị moi ra, Khương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.
Ít nhất ba ngày sau khi Tạ Kỳ Diên đến Anh thăm hỏi cầu hôn sẽ bớt đi vài rào cản.
Thấy Vân Lệ ngẩn người, Khương Bách Xuyên xoa đầu cô: “Nhìn anh như vậy làm gì?”
Vân Lệ mím môi cười: “Anh cũng tốt bụng ghê.”
“Vậy sao, bà chủ động lòng rồi à?” Khương Bách Xuyên chấm nhẹ vào trán cô.
“Động lòng gì mà động lòng, đồ h.áo sắc nhà anh, đừng có động tay động chân.” Vân Lệ lườm anh nhưng không ngăn cản hành động của anh, mặc cho anh hôn xuống.
Quen nhau bao nhiêu ngày, Khương Bách Xuyên đã hiểu rõ tính cách cứng miệng mềm lòng của Vân Lệ, biết giới hạn và điểm mấu chốt của cô ở đâu, biết cô có thể chịu đựng được bao nhiêu.
Chỉ cần không quá đáng, hôn thế nào cũng được.
Khương Bách Xuyên hạnh phúc ngập tràn, đã bắt đầu tính toán cuối tháng làm sao giải quyết chuyện phức tạp của mẹ vợ tương lai để tết có thể đưa Vân Lệ về nhà ra mắt phụ huynh.
Từ khi Khương Hữu Dung gả đi, anh chính là mục tiêu của cả nhà, trưởng bối dù vui hay không vui, hễ gặp anh là thúc giục vài câu, mắng vài câu, hung hăng chọc vào tim anh vài nhát.
Nghĩ đến năm nay có thể “cá chép hóa rồng”, Khương Bách Xuyên trong lòng vui mừng khôn xiết.
Có vợ thật là tốt, có vợ rồi thì mong về nhà, mong tết đến, mong ánh đèn khắp nơi, đông vui náo nhiệt.