- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 24
Chương 24
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Hành lý Hạ Vãn Chi dọn ra quá nhiều, nhất thời không chuyển hết được.
Chỉ riêng việc dọn dẹp đồ đạc đã mất nguyên cả buổi chiều, trời sắp tối rồi, Hạ Vãn Chi cũng không muốn quay lại thêm lần nữa.
“Chị ơi, hay là chị cứ dọn qua ở với em trước đi.” Trúc Tử không yên tâm để cô một mình ở phòng làm việc.
Hạ Vãn Chi vừa nghe lập tức nổi da gà: “Em dọn cái lồng chuột của em đi rồi chị sẽ cân nhắc chuyển qua ở với em.”
“Đó không phải chuột, đó là gấu hamster vàng, gấu hamster vàng!” Trúc Tử buồn bực phồng má.
“Không được, chị sợ.” Hạ Vãn Chi rất không có khí phách.
“Chị nói chị không sợ trời không sợ đất sao lại sợ gấu hamster vàng của em, chúng nó đáng yêu thế mà.” Đầu Trúc Tử đầy vẻ khó hiểu.
Hạ Vãn Chi cười cười: “Chị còn sợ ma nữa.”
Trúc Tử: “…”
Muộn hơn một chút, Vân Lệ đóng cửa tiệm hoa rồi đến phòng làm việc cùng dọn dẹp phòng chứa đồ, ba người cùng nhau vật lộn đến gần mười giờ. Sau khi xong việc, Vân Lệ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống cảnh đêm bên ngoài, không khỏi thốt lên: “Không hổ là tầng thượng của tòa nhà Tinh Diệu, cảnh đêm nhìn từ tầng thượng khách sạn Bắc Thành e rằng cũng không bằng một nửa ở đây.”
Cũng khó trách Hạ Vãn Chi không chịu chuyển đi.
Vị trí địa lý của tòa nhà Tinh Diệu quả thực rất đắc địa.
Hạ Vãn Chi mệt đến không đứng thẳng lưng nổi, nhận lấy tách trà Trúc Tử đưa qua uống một hơi cạn sạch.
Khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Hạ Vãn Chi nằm dài trên ghế sofa trả lời tin nhắn Tạ Đàn gửi hai tiếng trước.
Tạ Đàn: [Chị Hoàn Tử tối nay không về ngủ à?]
Hạ Vãn Chi thuận tay trả lời: [Tối nay chị ngủ ở phòng làm việc.]
Trả lời xong tin nhắn tiện thể đính kèm một tấm ảnh phòng chứa đồ được cải tạo thành phòng ngủ tạm thời.
Tạ Đàn xem xong gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lóc thảm thiết qua: [Thương chị quá.]
Hạ Vãn Chi: [Vỗ về không khóc.jpg]
Tạ Đàn nói năng bừa bãi: [Anh nói chị ngại không dám ở không nhà họ Tạ, vậy chị cưới anh ấy làm chị dâu em thì không phải là ở không nữa rồi sao?]
Trẻ con nói năng không kiêng dè, Hạ Vãn Chi cười đến ôm mặt, vai run lên.
Vân Lệ liếc mắt với Trúc Tử: “Em xem bây giờ cậu ấy có phải đang yêu không?”
Trúc Tử sửng sốt một lúc: “Giống à?”
“Không giống sao? Trước đây em từng thấy cậu ấy tỏa ra bong bóng màu hồng chưa?” Vân Lệ bắt chéo chân, dẫn dắt Trúc Tử, “Tin chị đi, đây là dấu hiệu mùa xuân thứ hai của cậu ấy sắp đến rồi.”
Trúc Tử gật đầu lia lịa: “Em tin, trước đây chị ấy chưa bao giờ cười với điện thoại.”
Aeon Shop
Vân Lệ cười khan hai tiếng: “…”
“Có gì không đúng à?” Trúc Tử hỏi lại.
Vân Lệ khẽ thở dài: “Một người có chồng chưa cưới lại chưa bao giờ cười với điện thoại, em nói có gì không đúng? Em có từng thấy cặp đôi nào mà không tán tỉnh nhau chưa?”
Trúc Tử chớp mắt, thành thật khai báo: “Lịch sử trò chuyện của cô chị với thiếu gia nhà họ Chu còn nghiêm túc hơn cả nói chuyện với khách hàng.”
Vân Lệ: “…”
Thôi rồi, lần này cô coi như đã hiểu tại sao Hạ Vãn Chi và Chu Dục lại đi đến bước đường ngày hôm nay rồi.
Thiếu đi tia lửa tình yêu, hai người này rõ ràng không hợp nhau.
Ngày trước sao lại đính hôn chứ.
Vân Lệ ngày càng tin chắc rằng nhà họ Hạ phá sản nhất định là do Chu Dục và Hạ Vãn Chi khắc nhau.
Hạ Vãn Chi cười xong lại tiếp tục trả lời tin nhắn của Tạ Đàn, tiếp lời: [Làm chị dâu nào của em?]
Tạ Đàn trả lời ngay: [Anh cả.]
Hạ Vãn Chi: [Vậy em đi nói với anh cả em đi, xem anh ta có vặn đầu em không?]
Tạ Đàn sợ đến mức không trả lời tin nhắn nữa.
“Chuyện lạ đời thật, nói chuyện gì mà cười như vậy?” Vân Lệ đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Vãn Chi lật úp điện thoại lên ngực, bất giác thở dài một tiếng: “Tạ Đàn muốn tớ ở nhà họ Tạ.”
Vân Lệ thuận miệng đáp: “Ở cùng Tạ Kỳ Diên à?”
Hạ Vãn Chi theo phản xạ gắt lên: “Sao ai cũng nhắc đến Tạ Kỳ Diên vậy,”
Tạ Kỳ Diên, người này dạo gần đây xuất hiện với tần suất quá cao.
Hạ Vãn Chi nhớ lại đủ mọi chuyện xảy ra dạo này, đột nhiên phát hiện —
Lần đầu tiên trong đời say rượu, là được Tạ Kỳ Diên đưa về nhà.
Lần đầu tiên trong đời không nhà để về, cũng là được Tạ Kỳ Diên đưa về nhà.
Tính cả trước kia, lần đầu tiên trong đời bị từ chối, cũng là từ Tạ Kỳ Diên.
Lần đầu tiên trong đời cãi nhau, cũng là với Tạ Kỳ Diên.
Sao đâu đâu cũng có Tạ Kỳ Diên vậy?
Ngày hôm sau, trời Bắc Thành vừa sáng đã đổ một trận mưa như trút nước, tiếng mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ, còn ồn ào hơn cả tiếng chuông báo thức Hạ Vãn Chi đặt.
Trước đây từng có lúc thức trắng đêm ở phòng làm việc để vẽ tranh, nhưng bây giờ là bất đắc dĩ.
Mưa khá to, việc đến nhà họ Chu dọn hành lý phải lùi lại, bây giờ Hạ Vãn Chi không có tài xế riêng, ra ngoài đều phải gọi xe.
Trước đây ông Hạ và bà Rose luôn nói
— Có bố mẹ ở đây, con chỉ cần xinh đẹp như hoa thôi.
Thế là cô không biết lái xe, không biết nấu ăn, chỉ biết xinh đẹp như hoa.
Trong phòng làm việc không có gì ăn, Hạ Vãn Chi tìm một vòng, thấy trên bàn có một gói cà phê hòa tan nhỏ bằng ngón tay cái, đành uống tạm.
Đây đều là những thứ Trúc Tử thường uống để tỉnh táo.
Nhưng Hạ Vãn Chi không thích uống cà phê.
Nhưng ngoài cà phê ra ở đây không có gì để lót dạ, cô bị hạ đường huyết, sáng sớm tỉnh dậy phải lo cho cái bụng của mình.
Một trận mưa đã trì hoãn tất cả kế hoạch, bà Lục cũng vì trời mưa mà nhắn tin hủy cuộc gặp hôm nay, nói là sẽ tìm thời gian khác để cô đến nhà vẽ tranh cho hai đứa con.
Theo quy định, khi chủ đơn đặt tranh chỉ cần đặt cọc một nửa, nhưng tối qua sau khi hẹn giờ vẽ tranh với bà Lục, đối phương đã trả hết toàn bộ số tiền một lượt.
Không biết là vì tin tưởng hay vì lý do gì khác, Hạ Vãn Chi đều rất cảm ơn đối phương.
Số tiền này đủ để cô tự lo liệu cho mình.
Hành lý còn một phần ở nhà họ Chu, để tiện liên lạc sau này, tối qua Hạ Vãn Chi đã bỏ Chu Dục ra khỏi danh sách chặn.
Hôm nay một nửa tin nhắn Wechat đều do Chu Dục gửi, thời gian gửi tin nhắn là ba bốn giờ sáng, Hạ Vãn Chi đại khái có thể đoán được lúc đó anh ta chắc đã say khướt.
Hạ Vãn Chi không thích uống rượu.
Càng không thích những người đàn ông say rượu làm loạn.
Từ khi biết mình tửu lượng kém, say rượu làm trò hề trước mặt người khác, cô đã thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ động đến thứ đó nữa.
Bây giờ nhớ lại vẫn còn rất hối hận.
Bị ai nhìn thấy bộ dạng say rượu mất mặt thì thôi, lại để đúng Tạ Kỳ Diên nhìn thấy.
Còn làm loạn quậy phá với người ta một trận.
Từ nay cô cũng là người phụ nữ có “vết đen” trong quá khứ rồi.
Hạ Vãn Chi không trả lời tin nhắn của Chu Dục, rửa mặt xong đẩy cửa kính vào phòng vẽ rồi bấm rèm tự động.
Qua ô cửa sổ sát đất, cô nhìn ra xa, nơi đó bầu trời u ám, mưa rơi như trút nước, đan xen như tấm lưới trời trùm kín cả thành phố.
Cô bị mắc kẹt dưới màn mưa ấy.
Cô đang đoán, Chu Dục sau khi say sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường nào.
Mà lúc này, trong một căn phòng sang trọng của hội sở Giang Ngạn, người phụ nữ mặt mũi nhòe nhoẹt lớp trang điểm vừa tỉnh dậy từ chiếc giường bừa bộn, đang bị ôm chặt trong vòng tay dịu dàng đầy cẩn trọng của ai đó, không thể cựa quậy.
Người đàn ông vẫn đang ngủ say, môi mấp máy như đang nói mê.
“Vãn Chi, xin lỗi, đừng đi…”
“Anh sai rồi, xin em tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần thôi…”