- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 54
Chương 54
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Đôi khi suy diễn quá mức thật sự là một căn bệnh.
Nhưng Hạ Vãn Chi không ngờ lại thật sự bị Vân Lệ nói trúng.
Chỉ cần tìm một người đàn ông, cô có thể thuận lợi ở lại Bắc Thành.
Hạ Vãn Chi và Tạ Kỳ Diên nhìn nhau từ xa, không khí lúng túng vài giây, Hạ Vãn Chi không biết phải giải thích sự nhầm lẫn này thế nào.
Đôi khi sai lầm cũng chưa chắc đã không tốt.
Thế là Hạ Vãn Chi mấp máy môi, thăm dò lịch sự hỏi: “Bây giờ được không?”
Tạ Kỳ Diên khẽ sững sờ, không ngờ cô lại thật sự có ý đồ này.
Ý cười trong mắt từ nhạt đến sâu, Tạ Kỳ Diên nói: “Em gái nhà họ Hạ đang có ý đồ với tôi à?”
Hạ Vãn Chi chột dạ dời ánh mắt đi.
Cô đúng là đang có ý đồ với anh ta, nhưng không phải ý đồ anh ta nói.
“Tôi là người lương thiện, không bán thân.” Tạ Kỳ Diên khẽ lên tiếng.
“Lại không phải muốn anh bán thân.” Hạ Vãn Chi yếu ớt phản bác.
“Vậy cô muốn gì? Trái tim của tôi à?” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, từ tốn đi qua ngồi xuống đối diện Hạ Vãn Chi, “Có được trái tim của tôi đồng nghĩa với việc có được thân thể của tôi, cô đúng là thông minh.”
Khóe miệng Hạ Vãn Chi giật giật: “Anh thật hài hước.”
Tạ Kỳ Diên khẽ mỉm cười: “Cô cũng vậy.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Im lặng vài giây, Hạ Vãn Chi khẽ ho một tiếng: “Anh Tạ có cân nhắc không?”
Tạ Kỳ Diên chưa bao giờ làm ăn thua lỗ: “Tôi thiệt thòi quá.”
“Tôi không để anh thiệt thòi đâu.” Hạ Vãn Chi theo phản xạ tiếp lời.
Tạ Kỳ Diên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng rực khiến Hạ Vãn Chi cúi đầu, căng thẳng nhéo tay.
“Cô muốn tôi làm bạn trai cô à?” Tạ Kỳ Diên nghiêm túc hỏi cô, ba chữ “bạn trai cô” nhấn rất mạnh, như đang nhấn mạnh trọng điểm.
Hạ Vãn Chi nhìn vẻ mặt quá nghiêm túc của anh ngẩn người một lúc, vội vàng giải thích: “Không phải thật, là giả vờ, chỉ giả vờ vài ngày thôi, tuyệt đối không có ý đồ với trái tim anh, cũng không có ý đồ với… khụ, thân thể anh.”
Ngón tay Tạ Kỳ Diên đang khẽ co lại đột nhiên thả lỏng, sắc mặt rõ ràng có thêm vài phần lạnh lùng: “Mơ đẹp nhỉ.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Đây là lần đầu cô nói chuyện nhạy cảm thế này, lại còn nói với người mà trước kia mình từng ghét, thật sự rất lúng túng. Cô cười gượng mấy tiếng rồi dứt khoát chuyển đề tài: “À, anh vừa nói muốn đặt lịch, tôi đi đăng ký cho anh.”
Nước tẩy trang
Như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Hạ Vãn Chi bắt đầu vào trạng thái làm việc: “Anh chắc chắn ngày mai muốn vẽ không? Vẽ giấc mơ hay vẽ anh? Trưa mai tôi rảnh, anh qua hay tôi qua tìm anh?”
Tạ Kỳ Diên khẽ cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tôi qua tìm cô.”
Cuộc gặp hôm nay như kết thúc trong không vui.
Lúc này Trúc Tử vừa về, tình cờ gặp Tạ Kỳ Diên dưới lầu, tò mò hỏi: “Tạ tổng bị chị làm cho khó chịu à?”
Hạ Vãn Chi lắc đầu: “Không có.”
“Vậy sao anh ta lại ủ rũ như vậy.” Trúc Tử lẩm bẩm một tiếng, thấy Hạ Vãn Chi đang ngẩn người liền không làm phiền nữa.
Mười một giờ trưa hôm sau Tạ Kỳ Diên vẫn chưa qua, Hạ Vãn Chi rảnh rỗi nửa ngày, vì không bận nên cử Trúc Tử qua bên Vân Lệ giúp gói hoa.
Chắc là tức giận chuyện hôm qua nên muốn cho cô leo cây, Hạ Vãn Chi khoanh chân ngồi trước cửa sổ sát đất, đã chuẩn bị sẵn sàng bị cho leo cây.
Tám rưỡi sáng vừa đến phòng làm việc đột nhiên phát hiện kỳ kinh nguyệt đến sớm một tuần, Hạ Vãn Chi không chuẩn bị gì, bị sự cố bất ngờ này làm cho tâm trạng không tốt, vừa oán trách ông Hạ ngày nào cũng nấu canh thập toàn đại bổ, vừa thầm chửi Tạ Kỳ Diên cố tình cho cô leo cây.
Mười một giờ mười phút, Hạ Vãn Chi từ dưới đất đứng dậy, cố nén cơn đau bụng đến ghế sofa khu vực tiếp khách nằm xuống.
Nằm chưa được bao lâu, thực sự đau không chịu nổi, cô gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Diên hỏi anh ta còn đến không.
Nếu không đến cô sẽ về nhà.
“Đợi một chút, chưa kết thúc.” Tạ Kỳ Diên hạ thấp giọng.
Hạ Vãn Chi không hiểu rõ: “Cái gì chưa kết thúc?”
“Họp.” Tạ Kỳ Diên khẽ nhíu mày, “Tạ Đàn không nói với cô à?”
Mười giờ trưa anh ta vừa định qua, một dự án nào đó ở nước ngoài đột nhiên xảy ra vấn đề nghiêm trọng cần phải họp khẩn cấp, lúc đó Tạ Kỳ Diên gọi điện thoại cho cô nhưng máy báo bận, nên đã gửi tin nhắn cho Tạ Đàn bảo cô bé chuyển lời cho Hạ Vãn Chi.
Bây giờ xem ra Tạ Đàn không hề chuyển lời của anh ta.
Hạ Vãn Chi không hiểu gì cả: “Tạ Đàn nói gì?”
Vừa nói Hạ Vãn Chi vừa mở Wechat kiểm tra xem có phải mình bỏ lỡ tin nhắn không.
10:05 —
Tạ Đàn: [Chị Hoàn Tử, anh trai nói phải họp khẩn cấp, lát nữa mới qua tìm chị.]
“À, hôm nay tôi không để ý xem điện thoại.” Hạ Vãn Chi khẽ ho một tiếng, nghĩ đến mình còn gọi điện thoại qua chất vấn anh ta có phải cố tình cho mình leo cây không liền thấy chột dạ, “Không sao đâu, anh cứ bận việc của anh đi, tôi đợi anh.”
Ngón tay Tạ Kỳ Diên thon dài rõ đốt nắm chặt cây bút máy, nghe vậy nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: “Mười lăm phút nữa đến.”
Để người ta đợi mình là lỗi của anh.
Điện thoại vừa cúp, Tạ Kỳ Diên đặt cây bút máy trong tay xuống bàn, ra hiệu cho các giám đốc điều hành nước ngoài trên màn hình lớn tiếp tục.
Mọi người trong phòng họp cũng nhìn nhau, ai nấy đều thầm đoán người nào đủ sức khiến Tạ Kỳ Diên tạm ngừng họp.
Năm phút sau, cuộc họp kết thúc.
Dư Phi chuyển tài liệu trong tay cho Hoắc Dương, bước nhanh theo Tạ Kỳ Diên xuống lầu, với tốc độ nhanh nhất chạy đến tòa nhà Tinh Diệu.
Bỏ lỡ tin nhắn của Tạ Đàn không phải do Hạ Vãn Chi cố ý. Tài khoản Wechat của cô không phân biệt tài khoản công việc và tài khoản cá nhân nên sau khi xử lý xong thông tin khách hàng liền thoát khỏi Wechat.
Nhưng Tạ Đàn là người cô ghim lên đầu.
Vậy mà cũng bỏ lỡ tin nhắn, chỉ có thể nói trạng thái hôm nay vô cùng không tốt.
Hạ Vãn Chi ngồi dậy, cầm cốc lên đang định đi lấy một cốc nước nóng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đứng ở cửa phòng làm việc.
Đột nhiên bị phát hiện, ánh mắt lúng túng của Chu Dục hơi né tránh.
“Có việc à?” Thái độ của Hạ Vãn Chi đối với anh ta thờ ơ.
Chu Dục đẩy cửa kính vào, hít một hơi thật sâu: “Nghe nói em sắp ra nước ngoài nên muốn đến thăm em.”
Hạ Vãn Chi thu lại ánh mắt, đi thẳng đến máy lọc nước lấy nước, thờ ơ nói: “Vậy bây giờ anh thấy rồi, có thể đi rồi.”
Chu Dục nghe vậy lại tiến lên vài bước: “Giữa chúng ta thật sự phải căng thẳng như vậy sao? Ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa à?”
Hạ Vãn Chi nhíu mày: “Hôm đó ở nhà anh tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Nhưng từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau! Dù không thể làm người yêu, ít nhất chúng ta vẫn có thể như trước đây.” Ánh mắt Chu Dục khẩn thiết, vội vàng nắm chặt tay Hạ Vãn Chi.
“Anh có quên anh đã làm gì với tôi không?” Hạ Vãn Chi mãi mãi không quên được cảnh tượng đó, dứt khoát rút tay mình ra, “Chúng ta không thể quay lại như xưa được nữa.”
Dù là sự phản bội của anh ta hay sự xúc phạm của anh ta đối với cô ngày đó, cô đều không thể tha thứ.
“Em có khó chịu không?” Nhận ra sắc mặt cô tái nhợt, Chu Dục chuyển chủ đề, theo phản xạ đưa tay ra chạm vào trán cô.
“Xem ra tôi đến không đúng lúc, làm phiền đến hứng thú của em gái nhà họ Hạ rồi.” Giọng nói trầm thấp của Tạ Kỳ Diên vang lên từ phía sau.
Mới nghe qua, lại có chút giọng điệu “trà xanh”.
Lưng Chu Dục cứng đờ vài phần, Hạ Vãn Chi bước lùi lại, tay anh ta cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Hạ Vãn Chi mặt không cảm xúc: “Không phiền anh quan tâm, Chu thiếu gia đi thong thả, không tiễn.”
Chu Dục ngơ ngác quay người lại, thấy Hạ Vãn Chi đi đến tủ đựng đồ muốn lấy thứ gì đó không lấy được, tự nhiên sai bảo Tạ Kỳ Diên, trái tim anh ta lạnh ngắt.
Cô đã không cần anh ta nữa rồi.