- Trang chủ
- Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
- Chương 63
Chương 63
Truyện: Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190: Kết thúc chính văn.
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Anh A Diên là ai?” Tạ Kỳ Diên nhìn trời.
“À, hóa ra là tôi.”
Hạ Vãn Chi muốn rời khỏi Trái Đất: “…”
“Tôi dùng được lắm đúng không?” Tạ Kỳ Diên cười như không cười.
“Chắc là dùng được, tôi thấy cô dùng cũng khá vừa ý.” Tạ Kỳ Diên tự hỏi tự trả lời.
Thấy anh vênh váo ngồi xuống tự nhiên rót trà, Hạ Vãn Chi mặt mày căng thẳng giật lấy cốc rồi lại giật lấy ấm trà dưỡng sinh, không cho anh động đến một giọt nước.
“Khát nước.” Tạ Kỳ Diên vẻ mặt ngây thơ.
“Về nhà anh mà uống.” Hạ Vãn Chi hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Tạ Kỳ Diên không nhịn được, cười đến rung cả vai.
Hạ Vãn Chi lại nhớ đến chuyện tối qua mơ thấy Tạ Kỳ Diên, không tự nhiên dời ánh mắt đi, một lúc sau lại không nhịn được nhìn xem rốt cuộc anh đang cười gì.
Người này có đôi mắt đào hoa đa tình, cười lên vô cùng quyến rũ, lười biếng ngồi trên ghế, cả người trông uể oải, lúc cười khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài rõ đốt vuốt trán như đang cố tình tạo dáng quyến rũ người khác.
Hạ Vãn Chi kiên định giữ vững lập trường không dễ dàng bị anh hút hồn, mặt mày căng thẳng như sắp xù lông.
Tạ Kỳ Diên biết điểm dừng, từ từ thu lại nụ cười, sợ đùa quá lố: “Vừa họp xong qua đây, thật sự khát nước rồi.”
Hạ Vãn Chi nghi ngờ nhìn anh vài cái, hừ một tiếng rót cho anh một cốc trà: “Đơn hàng của anh là một công trình lớn, tôi định vẽ ở nhà, mỗi lần vẽ xong một bức tôi sẽ thông báo cho anh, anh đừng có thúc giục tôi.”
Tạ Kỳ Diên gật đầu: “Được, nghe theo cô giáo Hoàn Tử.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên bật cười, không trêu chọc cô nữa: “Tối nay có một bữa tiệc, tôi đến mời bạn gái tôi tham dự.”
Giới hào môn không thiếu nhất chính là đủ loại tiệc tùng, Hạ Vãn Chi không mấy thích những dịp như vậy, cảm thấy rất vô vị.
Nhưng lời từ chối còn chưa nói ra thì Tạ Kỳ Diên đã đoán trước được, tốt bụng nhắc nhở: “Ông cụ sẽ để ý đấy.”
Đạo đức nghề nghiệp của Hạ Vãn Chi lập tức được nâng cao, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Vâng Tạ tổng, rất vinh hạnh được đồng hành cùng anh đến buổi tiệc tối nay.”
Màn đêm buông xuống.
Trên du thuyền sang trọng tràn ngập không khí xa hoa trụy lạc, chén rượu cụng nhau chan chát, ca múa tưng bừng. Một chiếc thuyền gần như quy tụ hơn nửa giới hào môn, nhìn kỹ còn có không ít gương mặt ngôi sao.
Hạ Vãn Chi trong bộ váy đuôi cá màu sâm panh trông như một nàng công chúa kiêu kỳ, lúc cùng Tạ Kỳ Diên vào sảnh thu hút vô số ánh mắt.
Theo lý mà nói, công chúa nhỏ đã quen với những nơi xa hoa này không nên cảm thấy căng thẳng, nhưng mọi người lại nhìn thấy Hạ Vãn Chi chưa đi được vài bước thì đôi giày cao gót đính đá giẫm lên tà váy voan lấp lánh rồi không cẩn thận ngã vào lòng Tạ Kỳ Diên.
Diêm Vương nhân gian Tạ Kỳ Diên.
Kiếm tiền ngay
Sự tồn tại khiến người ta sợ hãi khi nhắc đến tên trong giới hào môn.
Tối nay vậy mà lại mang theo bạn gái tham dự tiệc du thuyền.
Mang theo lại chính là công chúa nhỏ nhà họ Hạ đó.
“Chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi, không cần tạo dáng khi xuất hiện đâu.” Bàn tay ấm áp của Tạ Kỳ Diên khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của cô, tay kia còn đút trong túi quần tây, đôi mắt đen láy hiện lên ý cười, hơi thở rơi xuống bên tai Hạ Vãn Chi, “Nhiều người nhìn như vậy, tôi hơi ngại đấy.”
Hạ Vãn Chi đương nhiên cảm nhận được sự xấu hổ tột độ, xấu hổ đến mức muốn chết đưa tay ra đẩy cái đầu đang cố tình áp sát của anh, gắt gỏng một tiếng: “Anh đừng có mà giả vờ, còn không phải tại đôi giày cao gót anh chuẩn bị.”
Toàn thân cô từ trên xuống dưới bao gồm cả kiểu tóc đều do Tạ Kỳ Diên cho người chuẩn bị, đôi giày cao gót đính đá cao đến bảy centimet, lại kết hợp với bộ váy đuôi cá này, đúng là một combo hại người được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tạ Kỳ Diên như đang cười, ôm eo cô đỡ cô đứng vững: “Đều là lỗi của Dư Phi, cậu ta chuẩn bị đấy.”
Hạ Vãn Chi không không tin, đẩy anh một cái: “Anh đứng gần tôi quá rồi.”
“Tôi không đứng gần cô thì đứng gần ai.” Tạ Kỳ Diên tìm thấy Khương Bách Xuyên đang xem kịch vui trong đám đông, liền kéo Hạ Vãn Chi đi về phía đó.
Mọi người xôn xao một trận, bắt đầu lén lút bàn tán về quan hệ của hai người này.
Phần lớn người ở đây không quen Tạ Kỳ Diên nhưng đều quen Hạ Vãn Chi, tin đồn Hạ Vãn Chi nuôi trai bao dạo trước gây xôn xao dư luận, bây giờ biết tên trai bao này lại chính là người đứng đầu mới của nhà họ Tạ Bắc Thành, khiến không ít người trong lòng khó chịu.
“Đây đâu phải Hạ Vãn Chi nuôi trai bao, rõ ràng là Hạ Vãn Chi trèo cao rồi.” Trong đám đông bắt đầu có người chế giễu.
“Bớt nói đi, người nhà họ Tạ này cậu cũng dám chế giễu à?” Người đi cùng cẩn thận khuyên nhủ.
Hạ Vãn Chi suốt quãng đường bị nắm tay dắt đi, Tạ Kỳ Diên như cố tình chăm sóc cô mà đi chậm lại, cô cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống bàn tay đang bao bọc lấy tay mình.
Tay cô quanh năm đều lạnh, nhưng lúc này được anh nắm lấy, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi nóng.
Không biết là căng thẳng hay là bị nhiệt độ của Tạ Kỳ Diên làm bỏng.
“Bảo người gửi bộ đồ khác đến.” Chưa đến trước mặt Khương Bách Xuyên, Tạ Kỳ Diên đã liếc mắt một cái, nhắc nhở Khương Bách Xuyên quản cho tốt cái miệng của mình.
Khương Bách Xuyên vừa định trêu chọc một tiếng, liền từ tốn thu lại nụ cười phóng túng của mình, vẫy tay gọi phục vụ đến dặn dò.
“Đây, thẻ phòng.” Người là do anh ta mời đến, tất nhiên phải chiêu đãi cho tốt.
Tạ Kỳ Diên không nhận, khẽ nheo mắt: “Một cái?”
Khương Bách Xuyên hừ một tiếng: “Phòng suite.”
Tạo cơ hội cho Tạ Kỳ Diên ở cùng mái nhà với mỹ nhân, ngày mai phải để Tạ Kỳ Diên trao cho anh ta giải thưởng trợ thủ đắc lực mới được.
Hạ Vãn Chi vừa rồi mãi lo nghĩ vẩn vơ, giờ mới hoàn hồn lại nhưng không bắt được trọng điểm, ngược lại hỏi: “Đây là sân nhà của anh à?”
Tạ Kỳ Diên giành trả lời: “Chỉ là một cách chữa trị thất tình thôi, đừng để ý đến anh ta.”
Người khác vui thì tổ chức tiệc cho vui, riêng Khương Bách Xuyên buồn thì tổ chức tiệc để giải sầu.
Khương Bách Xuyên bị đâm trúng tim đen, hiếm khi không phản pháo lại Tạ Kỳ Diên.
Hạ Vãn Chi nhìn dáng vẻ đó của anh ta liền đoán chắc chắn là đã bị Vân Lệ dạy cho một trận ra trò, thế là ném cho anh ta một ánh mắt đồng cảm, nhưng trên đường bị Tạ Kỳ Diên kéo về phòng cô lại lẩm bẩm một câu: “Gặp chút khó khăn đã vung tiền như rác tổ chức cái bữa tiệc xa xỉ cả đêm thế này, đúng là hoang phí, bảo sao Vân Lệ không cần.”
Tai Tạ Kỳ Diên khẽ động: “…”
Lời này anh ta đã chuyển tiếp nguyên văn cho Khương Bách Xuyên lúc Hạ Vãn Chi thay quần áo.
Khương Bách Xuyên bị kích động dữ dội.
Hạ Vãn Chi cởi giày cao gót, toàn thân thoải mái, nhưng lúc mở hộp ra thấy bộ lễ phục Khương Bách Xuyên cho người chuẩn bị lại đỏ mặt đặt quần áo lại.
Lễ phục nhung đỏ hở vai, hở lưng lớn, phần eo bên cạnh cũng khoét rỗng, ba điểm nhấn chồng lên nhau, lạnh run người.
Tay Tạ Kỳ Diên quá nóng, lại thích động tay động chân, lát nữa chắc chắn không phải ôm eo thì cũng là sờ lưng, Hạ Vãn Chi rất có ý thức tự giác, mình chắc chắn không chịu nổi kiểu…
Thân mật da thịt này.
Cửa vừa mở, Tạ Kỳ Diên thấy cô không thay bộ váy đuôi cá trên người, khẽ nhướng mày: “Sao không thay?”
“Không thích.” Hạ Vãn Chi chân trần đi ra, nghiêm túc kéo tà váy đuôi cá quay đầu ngồi xuống, “Tôi vẫn thích bộ Tạ tổng chuẩn bị hơn.”
Tạ Kỳ Diên bật cười, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại vài cái, không bao lâu sau có người qua bấm chuông cửa.
“Chuyện quần áo là tôi chuẩn bị không chu đáo, xin lỗi.” Tạ Kỳ Diên không có kinh nghiệm đó nên giao việc cho Dư Phi chuẩn bị.
Nhưng anh quên mất Dư Phi cũng là một thanh niên độc thân từ trong trứng nước, thẳng hơn cả thép.
Đây là sai lầm của anh.
Hạ Vãn Chi khẽ mím môi, có chút không quen với vẻ nói chuyện bình thường của Tạ Kỳ Diên, ho khan một tiếng: “Quần áo không có vấn đề gì, chỉ là đôi giày đó…”
“Đổi một đôi khác.” Chưa đợi cô nói xong, Tạ Kỳ Diên đã một gối quỳ xuống, mở hộp ra lấy đôi giày bệt kiểu Pháp vừa mới được mang đến thay cho cô.
Hạ Vãn Chi đột nhiên sững sờ, tim như ngừng đập một nhịp.