- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Ngăn tai vá trời dừng đại nạn (3)
Đài Sơn Hải Tinh Thần nhất lời hỗn loạn. Hai khí âm dương va vào nhau cuốn lên dòng khí khiến không gian vừa quang đãng đã u ám trở lại, tựa như sắp đổ mưa.
Đôi mắt Cơ Nạp giăng đầy tơ máu, cổ họng khẽ gầm gừ, ma khí trên người càng lúc càng nặng. Âm khí đấu đá lung tung trong cơ thể y, Thánh Tử đã mất sạch thần trí, chỉ theo bản năng thèm khát linh lực trong cơ thể tu sĩ, một lần nữa tấn công Phương Tri Uyên.
Trong nháy mắt hai người lại triền đấu với nhau, đảo mắt đã qua lại mấy chục chiêu. Người khác dù có lòng cứu viện cũng ngại ngộ thương Phương Tri Uyên, không dám ra tay.
Đại phu tử áo xanh của Thức Tùng Thư Viên sốt ruột hô: “Phương tiểu tiên quân, người nhập ma điên cuồng nguy hiểm, không thể ham chiến! Ngươi nhanh chóng lui ra, để chúng ta lên!”
Phương Tri Uyên không loạn, cũng không lui. Dù sát chiêu lướt qua tai, dù người dưới đài Tinh Thần liên tục kinh hô, y vẫn lạnh lùng đến vững vàng, không hề dao động.
—— Bớt giỡn, với bộ dạng này của Cơ Nạp mà giao cho người khác, cái mạng nhỏ của Thánh Tử làm sao giữ nổi?
… Chỉ là trong lòng y có chút oán giận.
Cái loại chua lòm ấy.
—— Đời trước, Hoàng Dương Tiên Thủ đứng đầu tiên giới, người ngoài nhìn vào đều thấy y ngông cuồng ngang ngược, khi như liệt hỏa, khi lại như hàn băng, thật sự là một người khó đoán. Nhưng không một ai biết, mỗi khi Tiên Thủ và Ma Quân giao thủ, Hoàng Dương đao sắc vàng va chạm với Tư Quân Sầu đỏ sậm, Phương Tri Uyên mặt không cảm xúc, chiêu thức quyết đoán, kỳ thực trong đầu chỉ nghĩ: Chết thật, thân pháp của sư ca thật đẹp mắt, ta đánh thêm mấy cái… ngắm nhiều một chút.
Ngẫu nhiên đấu khẩu trước trận, Tiên Thủ cùng Ma Quân một đao một kiếm dựng thẳng, kim bào cùng hắc y bay phần phật. Phương Tri Uyên ngoài miệng lạnh lẽo, nói cái gì mà “Ma chủng nhiều lần mạo phạm tiên giới, ta tất tru diệt”, kỳ thực trong đầu chỉ nghĩ: Chết thật, sư ca cười lạnh thôi đã đẹp như vậy, ta mắng thêm vài câu… ngắm nhiều một chút.
Đại khái kẻ tài cao gan cũng lớn, Phương Tri Uyên quen thói xách đao lăn lộn giữa sinh tử rồi, nguy cơ và tuyệt cảnh không phải thứ khiến y bận lòng. Trong không gian hỗn loạn nhận thương thay Lận Phụ Thanh, y chỉ sợ sư ca đòi chi tay mình; khi Phương Chi Long hóa ma bức đến cảnh ngàn cân treo sợi tóc, y chỉ lo tìm cách đưa Dục Nguyệt cho sư ca. Như hiện tại, y so chiêu với Cơ Nạp đang phát cuồng, trong lòng chỉ khó chịu nghĩ: Cơ Nạp này sao lại lắm chuyện như vậy? Dây dưa không dứt, còn muốn sư ca phải canh cánh trong lòng đến bao giờ!?
Đương nhiên, người ngoài chẳng ai nhận ra cái tâm tư lạc quẻ này của họa tinh. Bọn họ cùng lắm chỉ thấy sắc mặt Phương Tri Uyên xấu đi, à thì đánh nhau với cường địch nhập ma như vậy, có ai hân hoan vui vẻ nổi đâu? Vậy nên các tu sĩ bao vây đài Sơn Hải Tinh Thần chỉ có thể thành thật bàn tán:
“Phương Tri Uyên kia có thể giao chiến với Thánh Tử nhập ma mất khống chế, vậy mà không rơi vào thế hạ phong!”
“Ta nhớ… Phương Tri Uyên còn nhỏ hơn Cơ Thánh Tử vài tuổi? Chậc, không hổ là âm mệnh họa tinh…”
“Này! Còn nhỏ như vậy mà chiêu thức đều tàn nhẫn, thương địch một ngàn tự hại tám trăm, ta nhìn còn thấy sợ.”
“Nhị đệ tử của Hư Vân đạo nhân thật không tầm thường.”
Bầu trời ngày càng u ám, gió lạnh và mây đen đều tụ về đây. Mặt trời sắp lặng mà không một ánh tà dương nào có thể chiếu đến, chỉ có khung cảnh đang dần mờ đi.
Mục Tình Tuyết che giấu hơi thở xen giữa nhóm tu sĩ, lo lắng nhìn lên trên. Đột nhiên có người túm lấy bả vai nàng, giọng nói của tiểu yêu đồng truyền tới từ phía sau: “Này! Phượng hoàng họ Mục!”
Mục Tình Tuyết tức giận quay đầu nhìn hắn, Thân Đồ Lâm Xuân sốt ruột nói: “Mỹ nhân à, ngươi làm thuộc hạ kiểu gì vậy? Quân Hậu nhà ta làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi không biết can ngăn à?”
“Nói càn!” Mục Tình Tuyết nhất thời thất khiếu bốc khói, hận không thể rút kiếm chém hắn, lại không dám lớn tiếng khiến mọi người chú ý, “Đó là Tiên Thủ của tiên giới, ai là Quân Hậu nhà các ngươi!?”
Nàng dứt lời liền hừ lạnh một tiếng, căm phẫn dậm chân: “—— Tôn Thủ muốn làm gì, thuộc hạ như ta làm sao ngăn được. Ngươi có bản lĩnh sao không cản Ma Quân nhà ngươi ấy, nói hắn đừng có chạy loạn lên trời xuống đất nữa?”
“Ta!” Thân Đồ trợn mắt không đáp được.
Tiểu yêu đồng vừa nghẹn vừa bực, hắn… hắn cũng không ngăn nổi Quân Thượng!
Hai người trừng nhau, trong mắt đều b*n r* tia lửa. Giằng co một cách ấu trĩ hồi lâu, Thân Đồ Lâm Xuân rốt cuộc hừ một tiếng, thu mắt, cắn răng nói: “… Ta nói này, cứ như vậy không phải là giải pháp. Tử Vi Thánh Tử rõ ràng đã nhập ma, trừ phi… trừ phi có người am hiểu ma đạo có tu vi cao giúp y chải vuốt âm khí, bằng không vĩnh viễn không thể khôi phục thần trí!”
Chuyện này liên quan đến an nguy của Phương Tri Uyên, Mục Tình Tuyết vội hỏi: “Ai có thể? Ngươi làm được không?”
“Quân Thượng có thể, Lỗ Hữu hộ tòa —— ý là Lôi Khung Tiên Thủ, cũng có thể. Nhưng hiện tại ta không tìm thấy hai người bọn họ! Ta…” Thân Đồ Lâm Xuân đỏ mặt, không cam tâm nói, “… Ta thì không thể.”
Mục Tình Tuyết thật sự cạn lời: “… Vô dụng.”
Đột nhiên xung quanh có tiếng kinh ngạc, Mục Tình Tuyết và Thân Đồ đồng thời ngẩng lên, tiếc rằng đã bỏ lỡ thời khắc tuyệt diệu. Chỉ thấy thân ảnh Phương Tri Uyên biến ảo, thoắt hiện bên sườn Cơ Nạp, sống đao đập xuống, đánh gãy xương bả vai và hai cánh tay Thánh Tử.
“A!!” Cơ Nạp đau đến méo mặt, phát ra một tiếng rên thảm, tay không nâng lên được nữa.
Phương Tri Uyên mặt không đổi sắc, chỉ là hơi thở hơi loạn, Hoàng Dương trong tay biến mất. Y đã chọn đúng lúc chiếm được ưu thế mà thu đao. Ngay sau đó, Phương Tri Uyên lẳng lặng di chuyển sang phải, bước chân như đạp tuyết tầm mai
[1]
, tay phải hóa thành đao chém chéo về bên trái, uy lực như thanh thiết đao chém xuyên cây mai già.
Cảm giác nặng nề cùng nhẹ hẫng, chí nhu và chí cương hoàn toàn tương phản được y phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng, hoàn hảo. Lựa thời cơ lại càng chuẩn chỉnh, nhân lúc Cơ Nạp bị đau mà thêm cuồng bạo, há miệng muốn cắn, y lập tức đấm một cú vào cằm Thánh Tử! Linh khí nổ ầm, lần này Cơ Nạp không còn sức lực, choáng váng ngã ngửa ra sau. Bàn tay Phương Tri Uyên thuận thế lao theo, siết thành gọng kiềm kẹp chặt cổ Cơ Nạp.
Mọi người ồ lên.
Trưởng lão Tử Vi Các mặt cắt không còn giọt máu, vội hô: “Phương tiên quân! Thủ hạ lưu tình ——”
Phương Tri Uyên còn chưa kịp làm ra động tác gì, một giọng nói lạnh băng khác vang lên sau lưng trưởng lão: “Giết y.”
Giữa không trung có người đạp không mà tới, tách nhóm tu sĩ bước ra, chính là gia chủ Bạch Hoàng nổi danh thủ đoạn tàn nhẫn vô tình Mục Hoằng. Không khí lập tức trầm xuống vì lời này.
“Mục gia chủ…”
Mọi người đều nín thở nhìn nhau. Gió nổi lên, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa to gió lớn sắp đổ xuống. Mây đen khiến u ám khiến nét mày của Mục Hoằng trông càng thêm sâu.
“Hộc… Hừ…!!”
Trên đài Sơn Hải Tinh Thần, Cơ Nạp khốn khổ giãy giụa, âm khí trong người bộc phát ra ngoài. Tử Vi Thánh Tử giống một con cá mắc cạn, vùng vẫy điên cuồng nhưng không thể thoát được.
Gia chủ Bạch Hoàng chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn quét một lượt, nhàn nhạt nói: “Cơ Nạp đã nhập ma, không còn cách nào xoay chuyển. Hiện giờ y đã là một các xác không hồn, chỉ biết tập kích tu sĩ thôi. Giết y.”
Mục Tình Tuyết ánh mắt khẽ động: “Phụ thân…”
“…”
Phương Tri Uyên nghiêng đầu, tinh tế đánh giá Mục Hoằng từ đầu đến chân, khóe môi không nhịn được mà lộ ra một nụ cười trào phúng.
Đời trước y cũng từng cho rằng Mục Hoằng này đầu óc lạnh lùng, cũng có chút giá trị, vậy nên mới không so đo hiềm khích cũ mà đặc cách đề bạt. Không ngờ tâm địa gã cũng làm từ băng, rốt cuộc chọn nghe theo thiên ngoại thần, đâm sau lưng y một nhát.
Phương Tri Uyên quay đầu, xem lời nói của Mục Hoằng như gió thoảng bên tai. Tay phải y vẫn khống chế Cơ Nạp, tay trái năm ngón xòe ra, chưởng một phát không nặng không nhẹ lên ngực Thánh Tử.
Mấy vị trưởng lão Tử Vi Các có người đau đớn kêu lên, nhưng sau đó kinh ngạc phát hiện: “Không đúng, đó không phải là sát chiêu.”
Chợt thấy âm khí sôi trào khắp người Cơ Nạp đột nhiên thôi xao động. Phương Tri Uyên ngưng thần, đầu ngón tay đặt trên ngực Cơ Nạp run nhẹ, một đường âm khí lạnh lẽo cọ qua mặt y, rút vào người Cơ Nạp.
Sắc mặt Mục Hoằng tối đi: “… Cái gì?”
“Này!” Thân Đồ Lâm Xuân kinh hãi đến không nói nổi.
Hắn thấy âm khí hắc ám quanh thân Cơ Nạp từ trạng thái cuồng bạo chuyển sang yên tĩnh, từ tốn di chuyển theo bàn tay Phương Tri Uyên đi vào cơ thể.
Năm đó Lận Phụ Thanh khai ngộ ở Hồng Liên Uyên, điểm hóa ma tu, giúp chúng tu sĩ đọa ma tìm lại thần trí, có thể xưng là thần tích. Mà hiện tại, Phương Tri Uyên đang làm điều tương tự với Cơ Nạp.
Sắc mặt Thân Đồ Lâm Xuân hết xanh lại trắng, chuyện chải vuốt âm khí cho người khác thế này, cả hắn cũng không làm được. Phương Tri Uyên đời trước lại không tu ma, y là một Hoàng Dương Tiên Thủ quang minh chính đại, sao có thể ——
Có người thay hắn kinh hô: “Họa tinh Phương Tri Uyên, hắn ——” Thanh âm người nọ run rẩy vì sợ hãi, “Hắn tu tập phương pháp điều khiển âm khí dơ bẩn sao!?”
Tách!
Một giọt nước lạnh lẽo rơi trên mũi tiểu yêu đồng, sau đó là giọt thứ hai, thứ ba. Thân Đồ ngẩng đầu, thấy trời đã đổ mưa. Chiều hôm buông xuống, bùn đất dần trở nên ẩm ướt, lá cây ngọn có lay động trong tiếng lộp độp. Trận mưa này đã được tích tụ một lúc lâu.
Trên đài Sơn Hải Tinh Thần, hắc khí rút đi từng chút một, lộ ra gương mặt của Thánh Tử, tuy nhợt nhạt mệt mỏi nhưng lại sạch sẽ, phảng phất như được trận mưa này dội sạch một thân dơ bẩn. Phương Tri Uyên bình tĩnh thu tay, giống như hành động vừa rồi chỉ là phủi đi chút bụi bặm, không có gì đáng kể. Cả người Cơ Nạp mềm nhũn, vô tri vô giác ngã vào ngực y.
Yên tĩnh.
Rõ ràng tiếng mưa rơi rất lớn, nhưng xung quanh bao trùm bởi bầu không khí yên tĩnh.
Không biết tự lúc nào, rất đông người đã tụ tập quanh đài. Có hai vị gia chủ Bạch Hoàng và Huyền Giao, có vài tu sĩ áo vàng của Kim Quế Cung, có ba vị đại phu tử của Thức Tùng Thư Viện, có một vị trưởng bối Kiếm Cốc cùng hơn mười đệ tử, có toàn bộ trưởng lão, hộ pháp và chúng đệ tử Tử Vi Các,… còn có vài vị đại năng từ các tông môn khác, vài chục tán tu tu vi cao cường. Tất cả bọn họ đều dùng một ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Phương Tri Uyên.
Phương Tri Uyên thần sắc bất động.
Đột nhiên, từ trên vòm trời truyền xuống một tiếng rồng ngâm.
“Uồm…”
Quái vật khổng lồ phủ một thân vảy vàng chở theo bạch y tiểu tiên quân từ trên trời giáng xuống, ngũ trảo xé mây, tiếng như dậy sấm.
Sắc mặt Phương Tri Uyên thay đổi.
Y thả Cơ Nạp ra, mặc kệ Thánh Tử ngã bịch xuống đất, quay đầu gọi một tiếng: “Sư ca!?”
Kim long Ngao Chiêu đáp xuống đài Sơn Hải Tinh Thần, nhưng không có tiếng đáp lời Phương Tri Uyên. Giữa những tiếng xì xào càng lúc càng hỗn loạn dưới đài, tim Phương Tri Uyên đập mạnh, thất thần đi nhanh về phía Ngao Chiêu.
Y quả nhiên nhìn thấy Lận Phụ Thanh. Cách một màn mưa mờ, y thấy Lận Phụ Thanh tóc dài lộn xộn, một tay đỡ sừng Ngao Chiêu bước xuống. Cũng không biết tại sao, người nọ không thể đứng vững, vừa đặt chân xuống đã trượt chân ngã quỵ.
Chỉ một động tác này, Phương Tri Uyên cơ hồ cảm thấy mỗi tấc xương cốt của mình đều đông cứng lại.
[1]
Đạp tuyết tầm mai, hay đạp tuyết tìm mai: chỉ quyết tâm vượt qua khó khăn để đạt được mục đích. Hình ảnh này cũng dùng để hình dung cái thi vị thanh tao của văn nhân nhã sĩ khi thưởng thức phong cảnh.