- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Tử Vi tính trộm nhìn Bắc Đẩu (1)
Lận Phụ Thanh thật sự muốn giải thích rõ ràng với Phương Tri Uyên rằng đời trước hắn không hề có cái thể loại hậu cung như trong tưởng tượng của y. Hắn đương nhiên cũng không có ý định nạp Phương Tri Uyên làm “cơ thiếp hậu cung”.
Nhưng người này khăng khăng không nghe.
Lận Phụ Thanh giải thích một câu, Phương Tri Uyên lập tức chèn ba câu “Đừng nói”, “Không cần dỗ ta”, “Ta không nghe”. Lận Phụ Thanh kiên trì giải thích, Phương Tri Uyên liền giơ tay bịt miệng hắn.
Lận Phụ Thanh thật sự bị y hành hạ đến thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy.
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao lại thành thế này??
Lận Phụ Thanh nghĩ: Thôi, về Hư Vân rồi trực tiếp kéo người này đến quỳ trước sư phụ, bái thiên địa, kết thành bạn đời.
Sau đó song tu. Song con mẹ nó tu!
Đến lúc đó xem y còn dám nghĩ lung tung nữa không.
Những ngày nhàn nhã cứ vậy mà trôi đi.
Với tình trạng hiện tại, Lận Phụ Thanh không thể tiếp tục tham gia Kim Quế Thí nữa. Hắn cũng hoàn toàn không để ý đến xếp hạng, chỉ vui vẻ chiếm giường lớn, thoải mái dưỡng thương ở Kim Quế Cung. Nhưng khi Phương Tri Uyên muốn ở cùng, hắn lại không vui: “Không được, ngươi phải đứng đầu Kim Quế Thí cho ta.”
Lận Phụ Thanh cũng nói rõ sự tình liên quan đến Vương Chiết phát sinh trên vách núi cho mọi người nghe. Cũng phải nói, đều là cố nhân từ đời trước tụ tập lại, bớt được rất nhiều việc. Hắn không cần lòng vòng, chỉ nói một câu “Người nọ là chân thần mắt vàng”, mọi người đều thông suốt.
Thân Đồ bắt chéo chân, cười nói: “Cấm thuật của Quân Thượng đúng là lợi hại, cả thiên ngoại thần cũng đem về được?”
Lận Phụ Thanh đã quen với giọng điệu châm chích của tiểu yêu đồng, cũng không phật lòng, thản nhiên thừa nhận: “Cấm thuật trên đời đều liên quan đến quy tắc cơ bản nhất của đại đạo, có rất nhiều chỗ ta cũng không hiểu. Nếu thiên ngoại thần cũng bị ảnh hưởng, e rằng sẽ xảy ra không ít biến cố ngoài ý muốn, các ngươi phải lưu tâm hơn.”
Hắn cuối cùng cũng không nói với Phương Tri Uyên về chuyện đời trước, thiên ngoại thần giết y ở chân núi Hư Vân chính là Vương Chiết kia. Lúc ấy Phương Tri Uyên vốn đã là ngọn đèn cạn dầu, qua tám vạn dặm đào vong đẫm máu, thần đao Hoàng Dương tượng trưng cho Tiên Thủ gãy nát, ngũ trảo kim long là linh thú định khế ước chủ tớ với y cũng đã chết, bản thân y thì cạn kiệt linh lực, trọng thương mất máu, e rằng ý thức đã mơ hồ, không nhớ được cái gì, càng khỏi nói đến việc bị kẻ nào g**t ch*t.
Lận Phụ Thanh nghĩ, nếu nói thật với Phương Tri Uyên, không chừng người này lại đùng đùng nổi giận, không tin nổi mình vậy mà chết dưới tay một thiên ngoại thần ngu đần cỡ đó.
Lận Phụ Thanh vẫn nhớ rõ trong đêm mưa rào rạt kia, dưới chân núi Hư Vân, truy binh của Mục Hoằng đã đuổi đến, Phương Tri Uyên cả người toàn là máu, nước mưa không cách nào át đi mùi tanh nồng. Hắn vẫn luôn được Phương Tri Uyên che chở trong lòng, sạch sẽ, không vấy máu, không dính bùn. Tiểu họa tinh dùng một góc áo che đi tầm nhìn của hắn, trong bóng tối, hắn chỉ có thể nghe y th* d*c dồn dập, cùng tiếng ho ra máu.
Lận Phụ Thanh nhẹ giọng nói, ngươi thả ta xuống. Phương Tri Uyên liền hồi đáp, sắp đến rồi, ngươi cố gắng một chút… Sắp đến rồi.
Sau nữa, Phương Tri Uyên thật sự không thể ôm hắn đi tiếp.
Tiên khí cuối cùng của Lận Phụ Thanh là một thanh trượng màu xanh tên Ngũ Xích Thanh Minh. Hắn dùng thanh trượng chống đỡ thân mình, một mình đi lên núi. Phương Tri Uyên miễn cưỡng giữ hắn lại một chút, khép kín cổ áo cho hắn.
Suy yếu mà nói với hắn một câu cuối cùng: “Mưa lớn, ngươi đi chậm thôi… chậm thôi.”
Sợ hắn trượt chân, sợ hắn té ngã, sợ hắn trầy trụa.
Thậm chí mệt nhọc thôi cũng không được.
Phương Tri Uyên đến chết vẫn thương tiếc hắn đến vậy.
=========
Lại qua thêm mấy ngày, Kim Quế Thí đi đến hồi cuối.
Đến lúc này không còn trận tối nữa, một ngày chỉ còn hai trận sáng và chiều, ban đêm thay bằng những hoạt động khác. Có tu sĩ trao đổi võ quyết, có đấu giá ở Kim Thiềm Phường, có đánh cược về thứ hạng cuối cùng, cũng có các nhóm y tu khí tu tụ tập luận bàn sôi nổi, đèn giăng sáng rực, náo nhiệt cực kỳ.
Đêm nay, Phương Tri Uyên đến, ánh mắt dừng lại ở vật trên tay Lận Phụ Thanh đang ngồi ở mép giường: “Ngươi cầm gì vậy?”
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, cơ thể Lận Phụ Thanh đã hồi phục bảy, tám phần. Hắn vừa mượn bể tắm nước nóng của Kim Quế Cung tẩy rửa sạch sẽ, tóc buông lỏng lẻo, khoát áo lông cừu ngồi đó, thưởng thức vật nhỏ trong tay.
“Ẩn thạch.” Lận Phụ Thanh thấy Phương Tri Uyên đến gần, mặt mày đều mềm xuống, quơ quơ vật trong tay, “Hôm nay Tiểu Ngũ ra ngoài tỷ thí với khí tu, mới vừa nghĩ ra cách cải tạo. Ngươi cũng biết, hắn làm ra thứ gì mới cũng sẽ nhét cho ta một cái.”
Ẩn thạch là một pháp bảo cao cấp thông dụng dùng để che giấu tu vi, tránh tai mắt người khác. Hầu hết những nhân vật quan trọng trong tiên môn khi ra ngoài “cải trang vi hành” đều sẽ mang một viên. Tống Hữu Độ thay đổi phù văn bên trong, cải tiến ẩn thạch, ngoài che giấu còn có thể ngụy trang.
Hắn xách Thẩm Tiểu Giang ra đường, trước mặt bao nhiêu người, thằng bé Trúc Cơ kỳ lại có linh khí Kim Đan kỳ dao động quanh thân, làm màu một trận liền bán được mấy vạn linh thạch.
Phương Tri Uyên cầm lên xem, cũng phải công nhận làm rất khéo.
Lận Phụ Thanh cười nói: “Hoa Quả đi lãnh giáo y thuật của vị Hạ tiên tử Phù Dung Các, Minh Tư… bị tiểu yêu đồng kéo đi biệt tăm. Lần này dẫn mọi người đến Lục Hoa Châu là quyết định đúng đắn, ai cũng vui vẻ.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy ngày nay thật sự náo nhiệt.”
Phương Tri Uyên đỡ sau bả vai hắn: “Ở Kim Quế Cung chán rồi? Ta đưa ngươi ra ngoài đi dạo một chút.”
Mắt Lận Phụ Thanh sáng lên: “Được.”
Hắn lấy dây lụa buộc lại tóc, theo Phương Tri Uyên đi ra ngoài.
Trong nội điện Kim Quế Cung cũng treo đèn rực rỡ, dưới đình trồng linh quế cao ngất trời, phải ngước lên mới nhìn thấy ngọn cây.
Lỗ Khuê Phu sắp xếp chỗ cho Lận Phụ Thanh nên đã cho người hầu lui đi hết, hiện tại không có ai khác ở đây. Trong đình ánh trăng trong trẻo như nước, hương quế thơm nồng, hệt như tiên cảnh.
Lận Phụ Thanh chỉ vào cây quế hỏi: “Hôm trước ngươi lẻn vào Kim Quế Cung là trộm quế ở đây cho ta?”
Phương Tri Uyên: “Nơi này không vào được. Hôm ấy hái ở vòng ngoài một chút.”
Lận Phụ Thanh cũng đoán được, chỉ thuận miệng trêu ghẹo y thôi. Họ đi vài bước, bóng người trải dài phía sau dần đan xen vào nhau. Đến dưới tán quế vàng, ánh trăng đan cài bóng hoa rợp lên bạch y của Lận Phụ Thanh.
Hắn ngoái đầu nhìn, cười nói: “Thơm quá.”
Phương Tri Uyên đột nhiên dừng bước, kéo cánh tay Lận Phụ Thanh lại.
“Sư ca.” Y nhìn chằm chằm Lận Phụ Thanh, không có chút dấu hiệu nào, giọng nói hơi nghẹn một chút, “Ngươi thích… ta thân mật với ngươi không?”
Phương Tri Uyên tiến lên hai bước, thuận thế áp Lận Phụ Thanh vào thân cây quế, giữ chặt cổ tay hắn.
Sau đó cúi người xuống.
“Như thế này.”
Trên môi có một cảm giác mềm mại ấm áp phủ lên ——
Lận Phụ Thanh mở to mắt, không ngờ được hôn một cái.
Phương Tri Uyên chỉ chạm vào một chút liền rời ra.
Tay vẫn không buông Lận Phụ Thanh ra, ngón tay lại run nhẹ.
Y… thế là thật sự hôn người ta rồi.
Người mà từ tận đời trước, y đã mơ ước suốt bao nhiêu năm.
Không biết có phải vì ánh trăng quá sáng hay không, Lận Phụ Thanh nhất thời choáng váng. Nụ hôn này bất ngờ ập tới, hắn không kịp chuẩn bị, khẽ động đậy một chút, gọi: “Tri Uyên…!”
Phương Tri Uyên nhìn hắn, ánh mắt như biển thẳm. Y dần dần cau mày, chăm chú nhìn Ma Quân trong ngoại hình thiếu niên tiên quân áo trắng, âm giọng trầm thấp như đang lầm bầm: “Có bao nhiêu người từng hôn ngươi rồi…”
Phương Tri Uyên oán hận mà một lần nữa áp đến, không nặng không nhẹ cắn xuống môi dưới của hắn.
“Ngươi… ưm…” Lận Phụ Thanh bối rối, theo phản xạ đẩy hai cái, rốt cuộc càng làm Phương Tri Uyên tức giận hơn, ấn chặt hắn vào thân cây, tiếp tục hôn.
“Hóa ra ngươi thích thế này. Thích sao không nói sớm với ta. Ta…” Phương Tri Uyên thấp giọng th* d*c, nửa là mê say nửa như than thở, ngón tay v**t v* đường cổ thanh mảnh của Lận Phụ Thanh, “Có thứ gì mà ta không thể cho ngươi đâu…”
“…”
Lận Phụ Thanh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tức giận cũng không được, buồn cười cũng không xong, đành phải để Phương Tri Uyên hôn cho thỏa. Bọn họ lăn lộn đến khi hoa quế rơi đầy người, quần áo Lận Phụ Thanh xộc xệch, Phương Tri Uyên mới hậm hực buông ra.
Phương Tiên Thủ hiển nhiên là loại người hôn xong phủi tay, ngón trỏ vuốt cánh môi hắn, tức giận nói: “Ta còn không đủ sao? Còn không phải chỉ là hôn môi, tìm lắm mỹ nhân như vậy làm gì? Chẳng lẽ hôn mỗi người cho ra một cảm giác khác nhau?”
Lận Phụ Thanh đau tim không đáp nổi, đành trầm mặc xua tay.
—— Không, nghĩ nhiều rồi. Ngoài Phương Tiên Thủ ngài đây, còn phi tử cơ thiếp nhà ai hung dữ như vậy, đè quân chủ ra hôn đến đầu váng mắt hoa??
Phương Tri Uyên cong môi hỏi: “Sau này có muốn nữa không?”
Lận Phụ Thanh nhịn xuống một bầu uất nghẹn: “Có… có. Ta muốn.”
Bọn họ hòa hoãn. Phương Tri Uyên một lần nữa cẩn thận chỉnh trang y phục cho hắn, tiếp tục đi ra ngoài. Muốn ra khỏi cửa cung phải đi qua một lối nhỏ, còn chưa ra đến đường phố, Lận Phụ Thanh nhướng mày nhìn về một hướng. Bên ngoài Kim Quế Cung, dưới ánh đèn mờ ảo có một người vận áo bào màu tía đang đứng.
Là Cơ Nạp.
Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên nhìn nhau, bầu không khí ái muội nháy mắt tan hết. Phương Tri Uyên tiến đến, lạnh giọng nói: “Tử Vi Thánh Tử đến đây làm gì? Ngắm đèn à?”
Cơ Nạp liếc Phương Tri Uyên một cái, khẽ cau mày. Gương mặt luôn hòa ái thoáng hiện lên một tia chán ghét không thể che giấu.
Tử Vi Thánh Tử tránh né họa tinh, chỉ hướng về phía Lận Phụ Thanh nói: “Cơ Nạp đến nói lời cảm tạ với Lận tiểu tiên quân.”
Y hành lễ thật sâu: “Đa tạ tiểu tiên quân đã nói đỡ cho Tử Vi Các. Cơ Nạp khắc sâu trong lòng.”
Lận Phụ Thanh vừa nghe là hiểu, bởi vì hắn nói với Lỗ Khuê Phu rằng Vương Chiết là phân thân chân thần, lại xem chừng Tử Vi Thánh Tử quả thật cái gì cũng không biết, Cơ Nạp mới có thể thoát khỏi cảnh bị giam lỏng.
Lận Phụ Thanh vừa định mở miệng, Phương Tri Uyên đã giành trước, ngữ điệu trào phúng lạnh băng tràn ra: “Khỏi cảm tạ, Thánh Tử mau chóng tra xem Vương Chiết lên làm trưởng lão quý các như thế nào thì hơn.”
Y kéo Lận Phụ Thanh muốn mang người đi: “Xin lỗi, không tiếp.”
“…” Cơ Nạp kiêng kị mà liếc Phương Tri Uyên một cái, thấp giọng nói với Lận Phụ Thanh: “Có thể sang đây nói chuyện một chút không?”
Y không đòi gặp riêng Lận Phụ Thanh còn đỡ, lời này vừa ra khỏi miệng, Phương Tri Uyên lập tức cảnh giác, đẩy sư ca ra phía sau, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Không thể.”
“Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh nhẹ giọng ngăn y, kiên quyết rút tay ra.
Hắn thấy Phương Tri Uyên thoáng giật mình bối rối, cưỡng ép bản thân không được mềm lòng, trầm giọng nói: “Là chính sự, ngươi ở đây đợi ta.”
Có một số chuyện hắn nhất định phải làm, giống như khi sau khi sống lại, hắn đã quỳ trước Doãn Thường Tân mà nói, có những đường khó đi nhưng phải đi.
Một sự yên tĩnh lan ra.
Phương Tri Uyên buông tay, lui về sau một bước. Yết hầu y lên xuống một chút, rũ mắt nói: “Được.”
Lận Phụ Thanh xoay người đi cùng Cơ Nạp. Phương Tri Uyên thấy hai người đi xa, nhìn đến nơi phố phường tấp nập sáng đèn, hồi lâu sau mới lặng lẽ thở dài.
Phương Tri Uyên một mình đứng đợi, qua một lúc dựa người vào cửa cung. Y chạm môi mình, chau mày nghĩ: Sư ca xem trọng Cơ Nạp như vậy, không phải cũng là… vì nhan sắc đó chứ.
Y bị chính ý nghĩ quái quỷ này dọa sợ, vội vàng tự phủ nhận.
Chờ thêm một chút, lại không nhịn được nghĩ lung tung: Cũng không biết được. Đời trước Cơ Nạp chết quá sớm, sư ca còn chưa làm Ma Quân, chưa có cái hậu cung ba ngàn giai lệ kia, ai mà biết đời này liệu có…
Phương Tri Uyên nặng nề thở dài, xoa nhẹ giữa đầu mày.
Y sao lại biến thành cái dạng lo được lo mất này.
……
Đến khi Lận Phụ Thanh quay lại, Phương Tri Uyên đã thả hồn đi tận đẩu tận đâu, hắn trở về cũng không phát hiện ra. Dưới ánh đèn mờ nhạt, vài điểm sáng rơi trên hàng mi, trông y có mấy phần cô đơn.
“… Tri Uyên?” Lận Phụ Thanh không đành lòng nhìn nữa, nhẹ giọng gọi y.
Phương Tri Uyên không nhúc nhích, mắt vẫn hướng về phía trước, không nhìn hắn: “Ngươi muốn cùng Cơ Nạp đến Tử Vi Các sao?”
Lận Phụ Thanh thoáng trầm mặc, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Cơ Nạp nói, thứ nhất là vì đáp lễ, thứ hai là vì có chuyện muốn nhờ ta, mời ta đến đài Sơn Hải Tinh Thần một chuyến. Ta đã đồng ý.”
Sự tình giống hệt đời trước.
Phương Tri Uyên im lặng một chút mới hỏi: “Ta thay ngươi, được không?”
Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng lắc đầu: “Việc này ngươi không làm thay được.”
Ánh mắt Phương Tri Uyên ảm đạm. Y nghĩ: Cũng phải, y là âm mệnh họa tinh, Cơ Nạp xuất thân từ Tử Vi Các, đương nhiên không tín nhiệm y.
“Vậy ta cùng…” Lời ra nửa chừng, Phương Tri Uyên đã ngừng lại.
Y muốn nói ta đi cùng ngươi, nhưng cũng biết Lận Phụ Thanh sẽ không đồng ý, đành sửa lời: “Ta chờ ngươi.”
Ta không đuổi kịp ngươi, ta ở đây chờ ngươi quay đầu lại nhìn ta.
Ta tin ngươi sẽ quay đầu lại nhìn ta.
Lận Phụ Thanh thấp giọng nói: “… Xin lỗi.”
Phương Tri Uyên thở dài, duỗi tay ôm hắn: “Không cần.”
“Nhưng mà,” Phương Tri Uyên nhắm mắt, dụi vào tóc hắn, lẩm bẩm, “Không có lần thứ ba, sư ca… Đừng ép ta phải điên.”
“…” Lận Phụ Thanh nhìn qua bả vai Phương Tri Uyên, thấy nơi xa xa dòng người tấp nập, đèn lồng rực rỡ.
Vốn dĩ Tri Uyên muốn đưa hắn đi chơi.
Vốn dĩ đêm nay phải thật vui vẻ.
Lận Phụ Thanh áp tay lên mặt Phương Tri Uyên: “Đừng sợ, ta sẽ bình an, không có việc gì.”
Không ngờ, Phương Tri Uyên đột nhiên ngẩng đầu, cũng không biết là bị cái gì k*ch th*ch hay là nhẫn nhịn đến cực hạn rồi —— Y một phen tóm lấy bả vai Lận Phụ Thanh, thành thạo xoay người áp hắn vào bờ tường màu son.
“—— Rốt cuộc là có gì tốt mà ngươi một hai phải tìm nhiều người như vậy?” Phương Tri Uyên đỏ mắt, vô cớ nổi giận, “Là cảm giác khi hôn khác nhau? Hay là khi song tu khác nhau!?”
Lận Phụ Thanh mờ mịt: “…”
—— Tha cho hắn đi được không, sao lại tới nữa rồi!??