- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Rồng ngâm phá chướng nhật nguyệt ra (3)
Mùi dấm nồng nặc đến không thể che giấu, Lận Phụ Thanh vừa tức vừa buồn cười, ghét bỏ đẩy Phương Tri Uyên một cái: “Đừng có được nước làm tới, Tư Quân Sầu của ta cũng đẹp!”
Phương Tri Uyên ậm ừ cho có lệ, lại quay đầu hối sư ca nhận kiếm. Lận Phụ Thanh nhắm mắt, lấy ra một sợi thần hồn hô ứng cùng Dục Nguyệt. Thần khí chọn chủ, với uy nghiêm của Ma Quân, trên đời này không có thanh kiếm nào hắn không thể ràng buộc. Rất nhanh, Dục Nguyệt sáng lên, khế ước thành.
Phương Tri Uyên cũng thu lại Hoàng Dương đao. Tiểu kim long Ngao Chiêu trở về hình dạng thật, thu nhỏ chỉ bằng chiếc đũa, tự cắn đuôi mình thành một vòng bám lên cổ tay chủ nhân của nó, thoạt nhìn như một chiếc vòng tay khắc đầu rồng thô sơ đơn giản.
“Ừm?” Lận Phụ Thanh đột nhiên trợn mắt nhíu mày, lần nữa nhắm mắt lại, “Chờ chút, thức hải của ta…”
Vừa rồi hắn định khế ước với Dục Nguyệt, muốn thu nó vào thức hải, lại đột nhiên phát hiện trong thức hải xuất hiện bài xích. Ban đầu hắn còn tưởng là Đồ Nam kiếm. Thật ra hai tiên khí bản mạng lần đầu giao lưu trong thức hải sinh ra bài xích là chuyện bình thường. Nếu cả hai đều là vũ khí có uy lực lớn còn có thể sinh ra sát khí, sống mái một phen, tu sĩ vẫn thường đùa đây là hiện tượng “tranh sủng”.
Nhưng Lận Phụ Thanh dùng thần hồn xem xét một vòng, phát hiện Đồ Nam yên tĩnh ngoan ngoãn trôi nổi một góc, dường như không có chút địch ý nào với Dục Nguyệt.
Thế này thì xấu hổ thật…
Ma Quân sửng sốt nghĩ: Chẳng lẽ trong thức hải mình còn giấu tiên khí gì mà mình cũng không biết!?
Thức hải của Lận Phụ Thanh đã mở rộng đến cực đại. Đời trước Ma Quân nhặt thứ gì cũng ném bừa vào đầu, đến lúc cần dùng chỉ dựa vào khế ước thần hồn mà gọi ra… Tính ra lâu lắm rồi hắn không dọn dẹp, sắp xếp lại thức hải của mình.
Vấn đề là, hắn sống lại đến nay vẫn là một thanh niên còn chưa phá cảnh Nguyên Anh, trong thức hải nào có thứ gì đủ sức ganh đua với Dục Nguyệt?
Chẳng lẽ Hải Thần Châu? Lận Phụ Thanh nghĩ đến đây lại lập tức phủ định. Pháp bảo và tiên khí là hai thứ khác nhau, lẽ ra không có xung đột.
Suy nghĩ chưa bao lâu, lực bài xích càng lúc càng mạnh. Dục Nguyệt dường như cũng bị chọc giận, lưỡi kiếm bàng bạc lóe lên kiếm ý sắc bén.
“Shhh…!” Đầu Lận Phụ Thanh bị chấn cho đau nhói.
“Sư ca?” Phương Tri Uyên không biết trong thức hải Ma Quân đang đánh nhau to, thất kinh hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Lận Phụ Thanh xua tay cười khổ, ý bảo không sao. Thần hồn của hắn bám vào Dục Nguyệt, nương theo kiếm ý mà tra xét thức hải của mình.
Được lắm, dám ghen tuông với cả Dục Nguyệt, thật sự to gan lớn mật… Hắn muốn nhìn xem yêu tinh phương nào đang tác quái!
Thần hồn một niệm đi vạn dặm, Ma Quân nháy mắt đã tìm được nguồn cơn của sự bài xích kia. Còn chưa kịp thấy rõ đã phát giác ra một kiếm ý lạnh lẽo bén mỏng ầm ầm chém tới, lập tức giao tranh với Dục Nguyệt.
“…”
Lận Phụ Thanh sững sờ.
Hiện giờ, hắn biết mình thân là chủ nhân, chuyện ưu tiên hàng đầu là trấn an tiên kiếm vừa định khế ước với mình, nhưng khi nhìn đến nguồn phát ra kiếm ý kia, Lận Phụ Thanh không còn cảm thấy gì ngoại trừ cảm giác khiếp đảm.
Ở nơi sâu thẳm trong thức hải của hắn treo một thanh trượng màu xanh. Trượng dài năm thước, không phải kim loại cũng không phải gỗ, không rõ được tạo nên từ chất liệu gì, toàn thân xanh thẳm phát sáng, như rừng sâu, như rêu dại. Nơi tay cầm có một khe hở, lộ ra lưỡi kiếm mỏng ẩn giấu bên trong, ánh sáng xanh như chớp, tỏa ra kiếm ý vô biên.
—— Là nó!
—— Sao có thể là nó!?
Lận Phụ Thanh mở bừng mắt, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhịp tim gấp gáp dồn dập đến không thở nổi.
Phương Tri Uyên nắm tay hắn, nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Dục Nguyệt không hòa hợp với thức hải của ngươi? Hay là Đồ Nam bài xích —— Ngươi nói gì đi!”
Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn: “… Ngũ Xích Thanh Minh.”
Phương Tri Uyên sửng sốt, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Ngươi nói cái gì!?”
Lận Phụ Thanh nín thở, nghiêm nghị nói: “Là Ngũ Xích Thanh Minh. Nó ở trong thức hải ta.”
Hắn dùng thần hồn cẩn trọng tìm kiếm, quả thật tìm được một khế ước bản mạng cơ hồ nguyên vẹn mà mình chưa từng chú ý đến. Tay nâng lên, một luồng sáng xanh nhạt hiện ra, thanh trượng hiện thế theo triệu hoán của Lận Phụ Thanh. Hắn nhìn Phương Tri Uyên, sau đó chậm rãi tháo chuôi thanh trượng, lộ ra một mũi kiếm mỏng như sương như khói.
Lận Phụ Thanh thở dài: “Đúng là nó…”
Kiếm trượng Ngũ Xích Thanh Minh là tiên khí cuối cùng của Ma Quân ở đời trước. Khi đó Lận Phụ Thanh bị âm khí phản phệ giày vò đến dầu cạn đèn tắt, phải mượn linh mạch của Hư Vân tứ phong cùng uy lực của Ngũ Xích Thanh Minh mới có thể thi triển cấm thuật nghịch thiên sửa mệnh kia.
Hắn xoa xoa đầu mày, trắc trở nói: “Thế này là thế nào, tại sao Ngũ Xích Thanh Minh lại… Năm đó ta tìm được tiên khí này ở Hồng Liên Uyên, sao nó lại…”
Sao nó lại theo hắn đi xuyên thời không? Vậy Ngũ Xích Thanh Minh của đời này đang ở đâu?
Nó vẫn đang say ngủ ở đáy vực Hồng Liên Uyên chăng?
Chẳng lẽ đời này tồn tại hai thanh Ngũ Xích Thanh Minh giống nhau như đúc?
Vẻ mặt Lận Phụ Thanh ảm đạm, những nghi hoặc vẫn thường khiến hắn trăn trở sau khi hồi sinh lúc này lại nổi lên trong lòng.
Cái gọi là cấm thuật tái sinh rốt cuộc là có quy tắc gì?
Hồng trần mà bọn họ đang sống có phải là hồng trần ban đầu của họ không?
Những cố nhân mà bọn họ mất rồi tìm lại được có thật sự là cố nhân của họ không?
Quả thật cũng có người hồn phách quay về, vậy còn những người khác, hồn phách không về thì đi đâu rồi?
Đời trước, sau khi bọn họ chết, dòng thời gian có tiếp diễn không, trần thế đó có tiếp tục tồn tại không, hay nó cũng bị sức mạnh của cấm thuật phá hủy rồi?
Mỗi câu hỏi đều là một vấn đề vô cùng phức tạp, càng ngẫm nghĩ cẩn thận càng cảm thấy lạnh người.
Phương Tri Uyên chợt nói: “Đừng nghĩ nữa.”
“… Ta muốn đến Âm Uyên một chuyến.” Lận Phụ Thanh trầm mặc v**t v* Ngũ Xích Thanh Minh, vỗ về an ủi thanh kiếm trượng một phen, trả nó về thức hải, “Năm đó ta tìm thấy nó ở Âm Uyên, ta nhất thiết phải đến đó xem.”
Ta muốn biết, rốt cuộc cấm thuật tái sinh của ta đã làm gì với thế gian này.
“… Sư ca,” Phương Tri Uyên dừng một chút, ánh mắt trầm xuống, “Hiện tại chúng ta phải ra ngoài trước. Bên ngoài còn chưa biết thế nào, đừng suy nghĩ nhiều.”
Lận Phụ Thanh thở dài: “Ngươi nói đúng, hiện tại không phải lúc nghĩ về chuyện này.”
Phương Tri Uyên: “Không gian hỗn loạn đã ổn định hơn nhiều. Hoàng Dương Dục Nguyệt trong tay, chúng ta mượn lực đôi vũ khí này có thể phá vỡ không gian để thoát ra. Ngươi vẫn đang khống chế pháp trận phòng ngự đó chứ?”
Lận Phụ Thanh gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Hai người lăng không bay lên, rời khỏi huyễn giới.
“Chủ nhân…” Ngao Chiêu ngọ nguậy trên cổ tay Phương Tri Uyên. Mới rồi không khí nặng nề, nó không dám chen lời, lúc này mới thỏ thẻ một câu, “Ngài, ngài muốn bay ạ?”
… Rốt cuộc con này là rồng hay là chim?
“Hiện tại không cần ngươi, lần sau sẽ để ngươi chở bọn ta bay.”
Lận Phụ Thanh gọi Dục Nguyệt ra cầm trên tay, không khỏi nghĩ thầm: Ngao Chiêu hình như vẫn chưa nhận ra Tri Uyên còn nuôi thêm Tử Vi nữa, sẽ có ngày một rồng một loan đụng mặt nhau, thật đáng mong chờ.
“Sư ca.” Phương Tri Uyên nháy mắt với hắn, tay nắm chuôi Hoàng Dương đao, sóng nhiệt mạnh mẽ bừng lên trên mũi đao.
Lận Phụ Thanh khẽ niệm, Dục Nguyệt hô ứng cũng tỏa ra ánh sáng: “Còn Tai Nha của ngươi, vẫn không cảm ứng được sao?”
Phương Tri Uyên lắc đầu: “Không sao, có cơ hội lại vào đây tìm nó.”
“…” Lận Phụ Thanh trầm mặc. Một câu “Ngươi không hề nghiêm túc tìm nó” đã dâng lên tới cổ họng bị hắn áp trở về, chỉ nói: “… Được.”
Ngay sau đó, Hoàng Dương và Dục Nguyệt đồng thời chém vào bề mặt không gian đặc dị. Đời trước hai người đều đã là đại năng có thể can thiệp quy tắc không gian, chỉ là hiện tại tu vi không đủ, lúc này có thần binh trong tay, không gian hỗn độn lập tức bị xé toạc.
Lận Phụ Thanh nói: “Nương theo lực đạo của ta, đưa lối ra đến chỗ pháp trận phòng ngự để mấy người kia ra trước, chúng ta đoạn hậu.”
=========
Ở địa cung Kim Quế Cung.
Đã qua một thời gian từ khi Tử Vi Các truyền tin báo nguy gọi Lôi Khung Tiên Thủ rời đi. Một số người trong tiên môn đã theo Tiên Thủ đi xem xét tình huống, nhưng phần đông vẫn nôn nóng chờ bên ngoài kim môn. Đột nhiên cánh cửa dày nặng răng rắc mở ra một khe hở.
Có người hô: “Không gian có dị động!”
Một người khác kinh nghi: “Sao có thể? Tu vi của đám trẻ đó lại có thể lay chuyển quy tắc không gian sao!?”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, kim môn nứt ra rồi nổ tung! Mảnh vỡ văng ra khắp nơi, khói bụi bay tứ tung. May mà ở đây toàn là những người tu vi thâm hậu, linh khí bao quanh đủ sức tự bảo vệ mình, không ai bị thương.
Bụi mù tan đi, một nửa cánh cửa đã sụp đổ, pháp trận phòng ngự dần dần tiêu tán, lộ ra những người hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc nằm, rõ ràng là những người trẻ tuổi bị nhốt bên trong.
“Đồ nhi!”
“Sư huynh, là sư huynh sao!?”
“Sao bị thương thành như vậy!? Mau, mau tìm y tu!”
Địa cung lập tức rối loạn. Những sư trưởng và đồng môn vội đỡ bọn họ ra, ân cần hỏi han. Chợt nghe có tiếng đệ tử Kiếm Cốc cả kinh, luống cuống hết lên: “Hiên Viên sư huynh! Ngươi, ngươi, ngươi…”
Hiên Viên Ý mặt mày xám xịt vẫn cố gắng cười trừ, tay trái vỗ vỗ ống tay phải đầy máu: “Chỉ tại ta học nghệ không tinh, không trách ai được.”
Nói rồi hắn lại đẩy y tu đang muốn cấp cứu cho hắn ra một chút, giương mắt nôn nóng nhìn quanh: “Nếu không nhờ hai vị Hư Vân trượng nghĩa cứu giúp, mấy người bọn ta đã… Họ đã bình an ra ngoài chưa?”
Lại nghe gia chủ Phương gia Phương Thính Hải sốt sắng: “Chi Long con ta đâu! Chư vị anh tài, có vị nào biết Chi Long con ta ở đâu!?”
Trong tình cảnh rối ren không ai để tâm đến lão, Phương Thính Hải đến bên cạnh Mục Tình Tuyết, trán đã đầy mồ hôi lạnh: “Mục tiểu thư, Chu Kỳ và Bạch Hoàng nhiều đời giao hảo…”
Đáng tiếc, Mục Tình Tuyết và Thân Đồ Lâm Xuân đều đang sốt ruột chờ quân chủ của mình ở trước cửa, nào có tâm trạng quan tâm đến ai. Đáp lại lời lão lại là giọng nói lạnh lùng mà cả đời này Phương Thính Hải không muốn nghe thấy.
“Chết rồi.”
Lời này vừa ra, Mục Tình Tuyết và Thân Đồ đồng thời mừng rỡ, những người khác đều kinh ngạc nhìn lại, thấy bên kia cánh cửa vàng đã sập một nửa là một mảnh tối đen u ám, trong u ám truyền ra tiếng bước chân. Ban đầu nghe như là một người, nghe kỹ lại mới phát hiện là hai người một nhịp.
Hai bóng người dần hiện ra từ trong bóng tối. Phương Tri Uyên tay phải nắm thanh trường đao sắc vàng như ngọn lửa sẫm màu, tay trái nắm cổ tay Lận Phụ Thanh, một mặt lạnh lùng bước ra.
Ai ai cũng trợn mắt nín thở.
Kim môn to lớn bắt sáng, làm hiện rõ tướng mạo hai vị tiên quân trẻ tuổi, một người áo đen mang đao vàng, một người áo trắng cầm kiếm bạc chậm rãi sóng bước qua đống đổ nát bụi bặm, đi đến trước mặt mọi người. So với những thanh niên thiếu nữ thân mang thương tích, gương mặt tiều tụy ở đây, hai người bọn họ thật sự là thanh tao duyên dáng đến kỳ cục.
Ngay sau đó, Phương Tri Uyên chống nghiêng Hoàng Dương đao xuống đất, lạnh giọng nói: “Phương Chi Long bị tà vật mê hoặc nhập ma, ta đã giết gã. Lôi Khung Tiên Thủ đi đâu rồi?”
Bên cạnh y, Lận Phụ Thanh im lặng cụp mắt, khóe môi nhếch thành một đường cong nhàn nhạt.
… Kỳ thật, sau khi phá vỡ không gian hỗn loạn, bọn họ vốn có thể thu hồi thần khí về thức hải, nhưng Phương Tri Uyên mặt lạnh sống chết cầm trường đao trong tay túm hắn ra ngoài với bộ dạng này, Lận Phụ Thanh không cản được.
Hắn quả thật tức mình không được, buồn cười không xong, rầu rĩ cũng không đúng —— Tri Uyên một hai đòi bọn họ phải cùng cầm Hoàng Dương và Dục Nguyệt xuất hiện trước mặt mọi người như vậy, hẳn là mắc khoe khoang lắm rồi.
Đành vậy.
Sợ là âm thầm ngóng trông màn này suốt mấy chục năm rồi.
Lận Phụ Thanh đành nhịn cười, sắc mặt chỉ còn vẻ thờ ơ. Hắn lẳng lặng tiến lên một bước, ra vẻ chỉ tùy tay làm theo, cũng cắm nghiêng Dục Nguyệt xuống đất.
Một đao một kiếm đặt song song nhau như trời tỏ trăng thanh, ánh sáng giao hòa, phản chiếu lẫn nhau.
Thôi, tiểu họa tinh vui là được, phối hợp một phen cho y đỡ ghiền…