- Chương 1: Chương đệm
- Chương 2: Quyển I: Từ Thái Thanh Đảo đến Lục Hoa Châu
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Quyển II: Từ Kim Quế Cung đến Tuyết Cốt Thành
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112: Quyển III: Lồng giam và thiên ngoại nhãn
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156: Quyển IV: Phá sao đỏ, đổi trời xanh
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212: Hoàn chính văn
- Chương 213: Ngoại truyện 1 (1)
- Chương 214: Ngoại truyện 1 (2)
- Chương 215: Ngoại truyện 1 (3)
- Chương 216: Ngoại truyện 1 (4)
- Chương 217: Ngoại truyện 2 (1)
- Chương 218: Ngoại truyện 2 (2)
- Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)
- Chương 220: Ngoại truyện 3 (1)
- Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)
- Chương 222: Ngoại truyện 3 (3)
- Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tiên họa trước mắt –
Nhạc Thiên Nguyệt
Edit:
chi
Này một chuyến thiếu niên ngông cuồng (2)
Trong nháy mắt, âm yêu từ bầu trời lao xuống, Kim Quế Cung hỗn loạn.
Tụ tập ở đây đều là thanh thiếu niên ưu tú nhất tiên giới, đối mặt với âm yêu hiển nhiên nên có năng lực đánh trả. Chỉ là, theo quan niệm tiên giới, phàm là âm khí thì đều là thứ cực bẩn thỉu, cực độc ác, vậy nên các tu sĩ trẻ tuổi này khó tránh khỏi tâm lý lo âu khi nhìn thấy âm yêu, sợ bị âm khí đả thương ăn mòn, mười phần thực lực chỉ có thể xuất ra sáu, bảy phần.
“Á ôi!!” Trong cảnh hỗn loạn, một nữ đệ tử Phù Dung Các ngã trên mặt đất. Con âm yêu trên đỉnh đầu nàng há cái mồm như cái bồn máu, nữ đệ tử sợ đến suýt ngất, cả người đờ ra.
Vút ——
Ánh đao hắc ám chợt lóe qua, âm yêu bị chém thành hai mảnh, tiêu tán.
Nữ đệ tử thoát chết trong gang tấc, run rẩy ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt u ám, tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Nhìn xuống một chút nữa, lại thấy lưỡi đao lạnh băng chỉ cách cổ mình một chút.
“A…” Nữ đệ tử sợ đến gương mặt trắng bệch, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn đến cạnh sư tỷ.
Lận Phụ Thanh vung kiếm chém một con âm yêu ngay trước mặt, quay đầu nhìn Phương Tri Uyên, nhẹ nhàng oán trách: “Sao ngươi cứ hung dữ như vậy? Cứu người cũng chẳng nhận được câu cảm ơn.”
Phương Tri Uyên không bận tâm, nâng đao đi về hướng khác.
Dưới gốc cây quế nhóm bọn họ nghỉ chân, Tuân Minh Tư bảo hộ cho Thẩm Tiểu Giang vừa kích phát linh căn ẩn, thành công phá cảnh Trúc Cơ. Thằng bé nhắm mắt ngồi xếp bằng, đang củng cố cảnh giới, vô tri vô giác với thế giới bên ngoài.
Phương Tri Uyên ở đâu, âm yêu đang lang thang đều sẽ đánh về hướng vị họa tinh này —— sau đó bị Phương Tri Uyên vung đao như chém dưa thái rau mà diệt sạch. Mấy tu sĩ trẻ tuổi ở những đại tiên môn nhìn đến ngây người. Tuân Minh Tư vốn đã gọi Tước Thính cầm ra, thấy tình thế này bèn bình thản thu lại.
“Tri Uyên,” Lận Phụ Thanh cao giọng gọi, “Thu tay lại, chừa một con cho thằng bé chơi.”
Phương Tri Uyên nghe hiểu, thu đao vào vỏ, xoay người đá một cái, con âm yêu cuối cùng gào lên thảm thiết, bay ngược ra ngoài đập vào một gốc cây quế!
“…”
Thẩm Tiểu Giang vừa mới bình ổn linh khí tuần hoàn khắp người, hít thở sâu một hồi, từ từ mở mắt. Mấy sư huynh sư tỷ trước mắt ăn ý mà tránh ra.
Âm yêu rít lên: “Khặc khặc ——”
“…?”
Thẩm Tiểu Giang mặt cắt không còn giọt máu.
“Tới thử xem.” Lận Phụ Thanh lấy ra một thanh trường kiếm từ túi càn khôn ném tới: “Đánh nó.”
=========
Nhiều năm về sau, Hư Vân Tông chủ Thẩm Tiểu Giang mỗi khi nhớ lại thời khắc này, vẫn nhịn không được mà run lên, muốn quỳ xuống trước đại sư huynh mà gào khóc.
Âm yêu khi đó tuy chỉ có một con, nhưng thực lực tương đương với tu sĩ Khai Quang kỳ tầng năm.
Mà nó, mười lăm phút trước vẫn còn là một con gà nhép Dẫn Khí tầng ba, mơ mơ màng màng đột phá Trúc Cơ, cần gì cũng không có, hỏi gì cũng không biết. Đại sư huynh thế mà dám phủi tay, bảo nó đánh con âm yêu đó đi.
Không hổ là thần tiên.
Hắc khí quay cuồng trước mắt, đôi mắt đỏ lòm của âm yêu dán chặt vào thiếu niên. Thẩm Tiểu Giang nắm chặt thanh kiếm, mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt non nớt.
Thanh kiếm này hôm trước nó nhìn thấy trên sạp hàng ven đường, ba trăm linh thạch một cây, là thanh phong thiết kiếm hạng phổ thông nhất. Mà kiếm pháp nó biết, chỉ có “Hai mươi lăm thức kiếm cơ bản” nhập môn của tiên giới… quả thực xứng đôi vừa lứa với thanh kiếm trong tay. Thậm chí Vô Ngân Quyết mà nó chủ động tu tập, mấy ngày qua dù thỉnh thoảng được đại sư huynh chỉ điểm, nó vẫn như cũ chưa hiểu được thấu đáo.
Âm yêu đột nhiên rít lên chói tai, lao đến như một mũi tên lạnh lẽo đen lòm, hai mươi trượng bị thu hẹp trong nháy mắt, móng vuốt của nó đã vươn lên trước mặt. Thẩm Tiểu Giang một bầu nhiệt huyết, cắn răng vung kiếm.
Thanh kiếm lao về phía trước, mũi kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời. Kiếm pháp cơ bản, thức thứ ba, Tung Bộ Thứ Liễu! Trong khoảnh khắc, kiếm và vuốt giao nhau.
Oanh ——
Thẩm Tiểu Giang sặc một miệng máu tươi, cả người bị xung lượng khổng lồ của âm yêu đánh bay, đập mạnh xuống nền đất. Da thịt trên cánh tay bị âm khí ăn mòn, lộ ra vết thương đáng sợ.
Lận Phụ Thanh bình tĩnh mà nhìn, thuận tay vẫy vẫy Phương Tri Uyên với thể chất như “nam châm hút âm yêu”, ra hiệu cho y mang sư đệ sư muội tránh đi chỗ khác.
Linh căn ẩn là loại linh căn cực kỳ hiếm thấy, ngủ đông nhiều năm trong cơ thể tu sĩ, một khi bị kích phát sẽ đòi hỏi một trận khổ chiến kịch liệt. Bị tiêu hao càng nhiều, tiềm lực linh căn sau này càng lớn.
Hắn vốn muốn mượn Kim Quế Thí để Thẩm Tiểu Giang sau khi phá cảnh có cơ hội chiến đấu. Âm yêu xuất hiện lại càng tốt, trận đấu này hắn có thể tự mình trấn ải, cho đứa nhỏ này rèn luyện một phen.
Thẩm Tiểu Giang sắc mặt tái nhợt bò dậy, lại không phát ra một tiếng rên nào. Mắt nó vẫn ngời sáng, thi triển Kiếm pháp cơ bản, thức thứ mười tám, Phi Phong Tước Đỉnh. Trong nháy mắt, Thẩm Tiểu Giang lại bị đánh bay.
Không hề có sức phản kháng.
Xung quanh dần có nhiều người tụ tập, từ xa xa nhìn âm yêu công kích Thẩm Tiểu Giang chật vật bất kham mà chỉ chỉ trỏ trỏ:
“Là Hư Vân đệ tử Trúc Cơ dẫn âm yêu đến!”
“Ồ, Hư Vân Tông kia à… Chẳng trách…”
“Các ngươi xem! Dưới tàng cây, thiếu niên tiên quân áo trắng kia chính là Hư Vân thủ tịch chân truyền Lận Phụ Thanh!”
Âm yêu là thứ dơ bẩn, không ai tình nguyện chủ động chạm vào, hơn nữa có người nhận ra Lận Phụ Thanh, nếu Hư Vân Tông đại sư huynh ngồi một bên không nhúc nhích, người khác hiển nhiên càng không muốn xen vào chuyện nhà người ta. Thế nên nhóm thanh niên tài tuấn vây xem náo nhiệt thì cũng chỉ nhìn ngó chỉ trỏ thế thôi.
“Khụ, khụ…”
Mặt đất bị kình khí chấn cho nứt ra mấy đường, bụi bặm bay lên. Thẩm Tiểu Giang mặt đầy máu và bụi đất, khó khăn phun ra bọt máu, cảm thấy đầu ong ong, cả người đau nhức. Nó nghẹn một hơi, lung lay ngồi dậy.
Sau lưng chợt lạnh, lợi trảo của âm yêu một lần nữa bức tới!
Thẩm Tiểu Giang lăn lộn tại chỗ, chật vật tránh đi chỗ yếu hại, trên vai bị đâm thủng một lỗ.
Lận Phụ Thanh khẽ động môi, tiếng nói lạnh lùng trong trẻo rót vào đầu Thẩm Tiểu Giang: “Xuất kiếm, chín.”
Thẩm Tiểu Giang thầm giật mình, nhột nhiên vọt lên, trở tay xuất kiếm.
Kiếm pháp cơ bản, thức thứ chín, Tà Phách Ngọc Sơn.
Linh lực tràn ngập trên lưỡi kiếm, kiếm quang rực rỡ tỏa ra trên thanh kiếm mộc mạc thô sơ, một nhát này chém trúng mắt âm yêu. Thời cơ tinh chuẩn đến khiến người ta phải tán thưởng!
“Réc ——!!” Âm yêu kêu thảm một tiếng, âm khí quanh thân bốc lên dày đặc.
Đồng tử Thẩm Tiểu Giang co lại, chỉ cảm thấy một từ chuôi kiếm truyền đến một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, ngay sau đó, máu chảy ra từ miệng và mũi nó, tí tách rơi xuống đất.
Lận Phụ Thanh hơi nhíu mày.
… Chênh lệch cảnh giới khó mà vượt qua.
Thẩm Tiểu Giang linh lực loãng, võ quyết cấp thấp, dù hắn có tự mình mở miệng chỉ ra sơ hở chí mạng nhất cùng chiêu số thích hợp nhất, thằng bé cũng không có cách nào tạo ra thương tổn đáng kể với âm yêu.
Khắp nơi có tiếng ồ lên. Tu sĩ trẻ tuổi vây xem có người kinh hô, có người không đành lòng. Cũng có người phát ra tiếng tặc lưỡi khinh thường.
“Nghe nói đệ tử ngoại môn Hư Vân đều là phế vật, hóa ra phế đến mức này…”
Bọn họ đều là anh tài, nhìn một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ bị đánh bầm dập, đương nhiên là coi thường.
Cũng có người bật cười, vỗ đùi nói: “Hừ, Hư Vân! Hư Vân mà là tông môn gì? Còn không phải là…”
“Còn không phải là cái nơi thu lưu đám phế vật trời sinh thể chất dụ âm yêu sao?”
Tiếng đùa cợt vô tâm đâm vào tim Thẩm Tiểu Giang, tức khắc máu tươi đầm đìa. Nó ngơ ngác ngã xuống đất, vì nội thương mà máu không ngừng trào ra từ mũi miệng, trước mắt xám xịt. Có âm thanh bén nhọn ùa vào tai nó, phảng phất như tiếng sóng vỗ trùng khơi.
=========
Bảy năm trước, trên bờ Thái Thanh Đảo.
“A Uyên, ngươi muốn cứu bọn họ không?”
Gió biển thổi qua.
Hai thiếu niên một áo trắng một áo đen sóng vai ngồi trên một thanh tiên kiếm toàn thân thuần trắng. Bên dưới thanh kiếm là trùng điệp sóng vỗ.
Nhấp nhô trên mặt sóng là một con thuyền nhỏ tàn tạ, chở theo khoảng chục phàm nhân áo quần tả tơi, dơ bẩn hôi hám. Nhóm người này có đủ nam nữ già trẻ, thậm chí có một người đàn bà tiều tụy trên lưng cõng một đứa trẻ, trong tay ôm một đứa bé sơ sinh, cơ hồ ai cũng có vết thương do âm khí ăn mòn. Bọn họ ngồi trên con thuyền, bộ dạng hệt như một đàn súc vật bị nhiễm ôn dịch, thoi thóp chờ chết.
Mà phía sau con thuyền nhỏ có một tu sĩ lăng không đứng trên mặt biển. Tu sĩ cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ về nhóm người đào vong kia, đôi mắt kiêng kị mà nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng mới vừa lên tiếng.
“Vị tiểu tiên trưởng này có lẽ không biết…” Tu sĩ kia u ám nói, “Đám tiện dân này là âm thể, trời sinh hấp dẫn âm yêu, mang đến tai ương đẫm máu, là những kẻ không nên tồn tại trên thế gian này. Trảm yêu trừ ma, bảo hộ lê dân chính là sứ mạng của người tu tiên chúng ta.”
Không biết vì sao, thiếu niên áo đen mang khuôn mặt lạnh lẽo kia thoáng chau mày.
“A Uyên,” Thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng nói, ánh mắt trong trẻo lãnh đạm, lặp lại một lần nữa, “Ngươi muốn ta cứu bọn họ không?”
Những người trên con thuyền nhỏ cuộn tròn. Bọn họ quá ti tiện, không một ai dám mở miệng cầu cứu, chỉ có đứa bé sơ sinh kia phát ra tiếng khóc nghèn nghẹn yếu ớt như tiếng mèo kêu. Người phụ nữ gầy gò run rẩy che miệng nó. Đứa bé trên lưng bà ta nhỏ giọng khóc nức nở: “Mẹ… mẹ… đệ đệ sắp chết rồi… mẹ…”
Phương Tri Uyên chợt nhắm mắt, nghiêng mặt đi: “Không muốn.”
Lận Phụ Thanh: “Không, ngươi muốn.”
“…” Phương Tri Uyên im lặng một lúc, đến khi mở miệng giọng nói vẫn lạnh băng như cũ, “Ngươi đừng xen vào việc của người khác. Không ai…”
“—— Không ai cứu được bọn họ, không có thuốc nào cứu được bọn họ, ngươi đây là đang tìm chết.” Lận Phụ Thanh cắt ngang, chuẩn xác cướp sạch lời thoại của Phương Tri Uyên, còn nhẹ nhàng liếc y một cái, “Chậc, ta thuộc lòng rồi.”
Phương Tri Uyên: “…”
Lận Phụ Thanh đứng lên trên Đồ Nam kiếm của hắn, nói với tu sĩ kia: “Thật xin lỗi. Ngươi đi đi.”
Hắn hành lễ tiễn khách: “Nhóm người âm thể này được Thái Thanh Đảo bảo hộ.”
“Cái gì!? Ngươi ngươi ngươi…” Tu sĩ kia mặt mày vặn vẹo, cảm thấy không tin nổi, “Nói bậy nói bạ! Ngươi với đám người này không quen không biết, dựa vào cái gì ——”
Lận Phụ Thanh mỉm cười: “Dựa vào ý muốn của ta.”
Dù là quyết định đứng ra bảo vệ một nhóm người xa lạ, nửa khắc trước còn chưa từng gặp qua; hay là thu nhận nhóm người âm thể mang theo huyết tai âm yêu, Lận Phụ Thanh mười hai tuổi đều không cảm thấy có vấn đề gì.
“Ngươi —— Tiểu tiên trưởng! Ngươi nói lý một chút đi!” Tu sĩ kia chưa từng gặp loại người này, vểnh râu trừng mắt. Nếu không phải nhìn ra tu vi của mình không bằng Lận Phụ Thanh, gã đã xuất kiếm chém một nhát rồi.
Gã tức giận nói: “Ta ngàn dặm xa xôi đuổi bắt nhóm nghiệt chủng âm thể đến tận nơi này, chẳng lẽ vì một câu của một người chả có quan hệ gì liền thu tay quay về?”
Lận Phụ Thanh nghiêm túc suy nghĩ, từ từ nâng mắt lên, nói: “Ừm, ngươi nói cũng phải, rất có đạo lý.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy ta lập một tông môn đi.”
Tu sĩ: “Gì??”
Tiểu tiên quân áo trắng thản nhiên xoay người, chỉ về phía xa xa.
“Thấy trên đảo có bốn ngọn núi không?”
“Đó là Hư Vân, Hư Vân tứ phong.”
“Vậy tông môn cũng tên Hư Vân đi, Hư Vân Tông.”
“Ta là đại sư huynh,” Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, chỉ chỉ Phương Tri Uyên đang trợn mắt, “Y là nhị sư huynh.”
Phương Tri Uyên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lại lên cơn gì?”
Lận Phụ Thanh làm như không nghe thấy: “Chúng ta còn có một sư phụ, một tiểu sư muội.”
Cuối cùng, hắn chỉ nhóm mười mấy người kia… trong mắt tu sĩ ti tiện như kiến, trong mắt phàm nhân dơ bẩn như rệp. Bọn họ đều là những sinh mạng lay lắt, trong ánh mắt bi thương lóe lên chút mong đợi, hướng về phía thiếu niên tiên quân bạch y tuyết kiếm.
“Ta thu các ngươi làm đệ tử ngoại môn.” Thiếu niên tiên quân lại cười nhẹ, “Rồi, hiện tại bọn họ đã có quan hệ với ta.”
Nếu đã có thể tùy hứng cứu người, đương nhiên cũng có thể tùy tiện lập tông.
Lận Phụ Thanh mười hai tuổi nghiêm túc nói: “Bọn họ đã có quan hệ với ta, nếu ngươi cứ khăng khăng giết họ, ta đành phải giết ngươi.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Phụ Thanh: Kỳ thật Hư Vân Tông không phải tông môn tiên gia gì, nên gọi là cô nhi viện. Viện trưởng trên danh nghĩa là linh vật, ta phụ trách nhặt con nít, kiếm tiền nuôi cả nhà.